Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Em thật hư đốn vì luôn nghĩ đến ly dị chồng
m sẽ viết trong đơn những tội lỗi xấu xa nhất của mình để anh mãn nguyện nhé. Anh không bất ngờ chứ bởi em vẫn thường nói rằng tốt đẹp phô ra, xấu xa đậy lại vậy mà chính em phô ra cái ghẻ lở trong hạnh phúc của mình. (Ánh)
Từ: thuận ánh
Đã gửi: 19 Tháng Tư 2012 7:36 SA
Em có là người đàn bà hư đốn khi lúc nào trong đầu cũng sẵn sàng điệp khúc: mình có nên ly lị chồng không? Những ngày này em thật căng thẳng. Chính sách luân chuyển giáo viên của UBND huyện không sai nhưng khi đến lượt mình luân chuyển thì mình vẫn buồn vì đi xa hơn 30-40 km đồng nghĩa với việc cuộc sống gia đình bị xáo trộn, việc chăm sóc con cái, nhà cửa sẽ vất vả hơn.
Em đã nhiều lần bàn với chồng về việc xin thuyên chuyển về gần nhà nhưng quả thật quá sức vì cái giá của một trường học gần nhà không nhỏ, nó bằng nửa cái nhà mình đang ở. Và rồi chồng quên luôn chuyện vợ đang vật lộn với xã hội chỉ để kiếm chỗ làm phù hợp, lo cho gia đình. Một mình đứng giữa mớ bòng bong của sự bất lực. Lại ước giá như bàn tay chồng cầm chắc bàn tay em lấy một lần để em có thể tự tin đứng lên bước tiếp.
Hôm qua là tròn tháng mẹ em xây nhà, gọi điện về cho mẹ nhưng từ khi nào nước mắt nhòa đi, giọng nói nghẹn ngào là em cúp máy không cho mẹ biết. Em là con gái lớn trong nhà, là đứa nhanh nhẹn, tháo vát, xinh đẹp giỏi giang trong con mắt cha mẹ và bà con xóm giềng thuở ấy. Em vẫn là niềm tự hào của bố mẹ mỗi khi nói về nghị lực vượt lên hoàn cảnh của một gia đình nghèo cùng đinh của xã nhà để đỗ đại học và tìm chỗ đứng trong xã hội một cách đàng hoàng.
Vậy mà cái nhà của bố mẹ ở đã bị sập đổ năm trước vì quá cũ, nay ông bà mới vay mượn ngân hàng để xây lại lấy cái ở, em không về được với hai cụ ngoài 60 tuổi, cũng chẳng giúp được đồng nào. Buồn nhất là anh bạn đời chưa một lời hỏi han tới điều đó. Anh chưa là chỗ dựa cho em một ngày nào trong đời. Bây giờ là lúc thể hiện cái vai trò ấy, anh cũng không có bất kỳ biểu hiện nhỏ nào chứng tỏ anh là người có thể sẻ chia với người mà anh say đắm một thời.
Một sự hờ hững quen thuộc nhưng sao nay em thấy xót xa. Bất kể chuyện gì em cũng phải là người khéo léo lựa lời để rồi khi cáu lên anh buông lời đau đớn: tôi chỉ sống có vậy thôi. Người đàn bà dù nghị lực đến đâu cũng sẽ có lúc như thế này đây: căng thẳng, mệt mỏi, chán chường, cô đơn, toàn những tính từ bất mãn cho sự bế tắc.
Em, vẫn chỉ có em mua cho anh từng viên thuốc bổ, động viên 3 bố con anh ăn vì 3 bố con anh rất kén ăn, quay đi đưa đón con, quay về đi dạy rồi lúi húi việc nhà. Để rồi khi mình sốt cao, cũng chỉ một mình nằm chèo queo trong căn phòng nhỏ bé mà trống trải. Tự gượng đứng dậy sau khi cạn nước mắt tủi hờn để mà lấy thuốc hạ sốt, để mà sáng mai dù mắt hoa lên cũng phải chở con tới trường, đi chợ búa, cơm nước.
Hôm qua em nhìn thấy cô ấy đấy, nó phải gọi em là cô anh nhỉ, nó hơn con trai mình 3 tuổi mà. Em nghẹn lòng và ngẫm ra: một người bị chồng chán như mình thì làm sao để tự tin với xã hội? Vậy mà em vẫn làm được đấy, em vẫn đạt nhiều thành tích tốt nhất, dành nhiều danh hiệu cao nhất của các cấp huyện tỉnh.
Thực ra em trốn mình vào công việc để được vui, để quên bớt thất bại thảm hại trong cuộc đời riêng của mình. Trước kia em luôn tự hào vì vợ chồng mình chẳng giận nhau hết một ngày. Lúc ấy, anh hay cười rằng có trách anh thì trách suốt đời vì anh đoảng lắm. Vậy thôi mà em hết giận. Đàn bà mà, yêu bằng tai để còng lưng gánh nợ đời.
Nhiều năm rồi, anh giận, chỉ đến khi em làm lành mới hết giận. Và rồi em cũng mệt mỏi, em chẳng hỏi han, làm lành ngày nào thì trong nhà như đám tang ngày ấy. Anh không còn khái niệm phải giữ hòa khí trong nhà vì anh đâu có cần. Đôi bên nội ngoại, bạn bè khắp nơi chẳng ai biết rằng em cười đớn đau khi mấy năm rồi chỉ mình em một phòng. Hình như anh quên rằng mình có vợ.
Anh đã lớn lên trong gia đình bố mẹ không đủ đầy, cảnh mẹ ghẻ con chồng, đáng lẽ anh phải cố gắng để con anh không phải như vậy chứ? Không! Vẫn chỉ là em dằn vặt với niềm vui, hạnh phúc của các con khi níu kéo cái chẳng phải là hạnh phúc của mình rồi hoang mang, chới với những lúc như thế này. Tinh thần AQ bị ốm, nghị lực chạy trốn.
Anh! Em biết anh cần em nói lời ly dị để em là người mắc tội chứ không phải là anh. Không sao đâu, em sẽ viết trong đơn những tội lỗi xấu xa nhất của mình để anh mãn nguyện nhé. Anh không bất ngờ chứ bởi em vẫn thường nói rằng tốt đẹp phô ra, xấu xa đậy lại vậy mà chính em phô ra cái ghẻ lở trong hạnh phúc của mình.
Nói thế nào cũng không hết chuyện của mình. Ngày xưa anh viết thư cho em theo tập kia mà. Vậy nên kết thúc là tạm dừng thôi chứ bút mực nào nói hết chuyện của ta phải không anh? Em đau lắm nhưng quen rồi.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)