"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Em thấy mình thật cô đơn giữa mùa đông giá lạnh
m cần anh. Cần anh sưởi ấm bàn tay em, sưởi ấm trái tim em và cả tâm hồn của em nữa. Anh hãy đến bên em những lúc như thế này. Đừng bao giờ để em phải một mình nữa anh nhé, vì em không biết em có thể chịu đựng như thế này được bao lâu nữa. (Trang)
Từ: trang
Đã gửi: 05 Tháng Giêng 2012 8:39 CH
Vậy là đã hết một năm, hôm nay bắt đầu bước sang năm mới rồi. Không biết năm nay em có gặp được vị thần may mắn và hạnh phúc như anh đã chúc em không. Nhưng trong ngày đầu năm này, tại giờ phút này, em thấy buồn và cô đơn quá.
Hà Nội mấy ngày gần đây thời tiết lạnh thật. Cái lạnh như nhắc nhở người dân đang gần đến với cái tết Nguyên Đán cổ truyền. Đã kết thúc một năm làm ăn ngược xuôi, mọi người sắp đến với kỳ nghỉ tết, dịp mà cả gia đình chung vui bên nồi bánh chưng và những bữa cơm đông đủ đầm ấm hạnh phúc.
Ngoài trời đang mưa phùn. Từng hạt từng hạt đang bay xa xăm như chưa biết dừng nơi đâu giống như em lúc này vậy. Khi những hạt mưa mang theo tiết trời lạnh lẽo đến thấu xương. Nhìn ra ngoài cửa sổ em thấy nhớ nhà và nhớ anh.
Giờ này ngoài đường chắc đang đông vui lắm. Những dòng người ngược xuôi chen nhau trong những điểm vui chơi lễ hội. Là tết tây thôi nhưng không khí cũng không hề kém gì tết nguyên đán. Nhất là ngày lễ này vào đúng dịp cuối tuần nên kỳ nghỉ được kéo dài hơn. Bên ngoài vui là thế nhưng em thì lại thật buồn.
Em không dám ra ngoài, em sợ nhìn thấy cảnh tay trong tay của những đôi tình nhân. Họ đi bên nhau trao nhau những lời yêu thương hay những cử chỉ ngọt ngào. Khi đó em sẽ chạnh lòng và chắc chắn em sẽ khóc. Vì thế em đã trốn chạy bằng cách thu mình trong phòng chờ cho qua những ngày nghỉ này để đến với công việc. Đến cơ quan có mọi người chắc em cũng đỡ buồn hơn.
Thật là trái quy luật, người ta thì mong những ngày nghỉ để thư giãn và chung vui bên gia đình, còn em thì lại sợ những ngày nghỉ dài như thế này. Chỉ đơn giản là em sống xa nhà, nên những ngày này em thường chỉ có một mình.
Không phải em không có bạn bè, ngược lại em có rất nhiều, nhưng những dịp như thế này người ở gần thì về bên gia đình, còn không thì họ cũng đi chơi cùng người yêu mình. Vậy là chỉ còn lại một mình em. Em cũng có người yêu nhưng không hiểu sao người yêu em lại thường vắng mặt những dịp như thế này.
Ngồi thu mình trong chăn em đã cố không cho những giọt nước mắt trào dâng, nhưng sao em thấy cay quá nơi khóe mắt. Và khi không còn cố gắng được nữa thì nước mắt cứ thế lăn dài trên má một cách vô tình, sao em lại nhiều nước mắt đến thế. Không được khóc, không khóc, mình phải mạnh mẽ hơn, sao lại yếu đuối đến thế?/
Thay vào việc ngồi đây khóc một mình đầy ấm ức sao mình không chạy đến và nói với anh rằng anh thật quá đáng khi bỏ rơi em những lúc như thế này. Anh không xứng đáng với những gì em đã dành cho anh, với sự bình yên em đã bất chấp. Những ý nghĩ đó chợt hiện trong đầu em nhưng rồi em lại bình tĩnh và nghĩ em không thể làm thế, vì em không thể khiến anh buồn lòng và suy nghĩ nhiều về em thêm nữa.
Khi yêu anh em đã chấp nhận đôi lúc em sẽ bị tổn thương và buồn nhiều vì anh. Vì em là người đến sau. Em không bao giờ thay thế được chị ấy. Dù anh nói yêu em nhưng em biết anh không thể yêu em bằng một trái tim trọn vẹn, vì trái tim anh đang bị níu giữ bởi hình bóng ấy. Đó sẽ mãi là sự ám ảnh đối với anh.
Em thấy mình thật vô dụng khi không thể nào khiến trái tim anh ấm áp hơn. Chưa bao giờ em có thể khiến nụ cười của anh rạng ngời theo đúng nghĩa của nó. Lúc nào anh cũng thế, luôn có một nỗi lòng, một tâm sự khiến anh lúc nào cũng lạnh lùng và bí ẩn đến khó hiểu.
Em biết điều đó chỉ là chưa đầy đủ mà thôi, nhiều lúc em muốn hỏi anh, nhưng em không muốn nhắc lại những gì anh muốn quên. Em cũng không muốn động đến quá khứ của anh khi anh không muốn nhắc đến. Em muốn anh tự nói với em khi anh có thể, chứ không phải khó xử khi em giận dỗi hỏi đến.
Trời lạnh quá, cái lạnh khiến em tê buốt từng ngón tay khi viết ra những dòng tâm sự này. Cái lạnh khiến nước mắt em có thể đóng băng khi rơi xuống. Và hơn thế nữa cái lạnh khiến trái tim em như thắt lại khi chống trọi với nỗi cô đơn đang bao quanh.
Em cảm thấy mình thật nhỏ bé giữa cái giá lạnh này. Em cần anh. Cần anh sưởi ấm bàn tay em, sưởi ấm trái tim em và cả tâm hồn của em nữa. Anh hãy đến bên em những lúc như thế này. Đừng bao giờ để em phải một mình nữa anh nhé, vì em không biết em có thể chịu đựng như thế này được bao lâu nữa.
Em thật sự thấy kiệt sức. Em rất cần một bàn tay đỡ em lên. Nhưng anh hãy đến với em bằng cả tấm lòng, bằng một trái tim dù không trọn vẹn 100%, chỉ cần như thế thôi. Có lẽ như thế là quá đủ đối với em rồi.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)