Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Em thèm nụ hôn, vòng tay, bờ vai của người mình yêu
ại sao em vẫn cứ nhớ, cứ yêu anh nhiều đến thế sau những gì anh đã đối xử với em? Liệu anh có còn nhớ, còn thương chút nào đến em - người đàn bà bé nhỏ mà anh từng si mê tha thiết một thời? (Cô giáo Thuy)
From: Co giao Thuy
Subject: Em không thể vững lòng
Kính gửi tòa soạn,
Anh thân yêu,
Vậy là những giờ khắc cuối cùng của một năm lại sắp qua đi, những ngày này lẽ ra ai ai cũng hạnh phúc bên nhau cùng cùng ước nguyện về một năm mới như ý mình nhưng với em đây lại là những giờ phút trống vắng và lẻ loi nhất. Nhớ ngày nào cũng giây phút này em ngồi viết thư cho anh trong tâm trạng vừa yêu thương vừa giận dỗi, và thư của em cũng là bức thư anh nhận được đầu tiên trong năm mới để rồi anh đã ước rằng sẽ có một năm mới đúng như ước nguyện của 2 đứa, vậy mà chúng mình đã không thể cùng nhau đi hết quãng thời gian của một năm nay, chỉ có em vẫn còn cô đơn và lặng lẽ trên một con đường dài.
D ơi, vậy là đã gần 3 tháng rồi mình đã xa nhau, em giờ đây không còn khóc thương cho tình yêu của mình như những ngày đầu nhưng anh không bao giờ có thể hiểu được tâm trạng của em là như thế nào. Em biết là mình giờ đây chỉ có thể nhìn về phía trước mà sống nhưng con người em vẫn luôn sống trong ngập tràn kỷ niệm của quá khứ không xa. Em cười đấy, nói đấy mà hơn ai hết em hiểu cõi lòng mình trống vắng và em lạc lõng chừng nào trong thế giới này. Đã bao lần em tự nhủ thầm rồi tất cả sẽ qua, rồi em sẽ trở lại như cũ nhưng em biết rằng sẽ chẳng bao giờ có được ngày đó nữa.
Em thật sự cô đơn, cô đơn trong từng bữa ăn, cô đơn trong từng giấc ngủ và cô đơn trong mọi suy nghĩ, trong mọi ngõ ngách của tâm hồn mình. Giá em có thể quên thì sẽ dễ dàng biết bao, sẽ không còn nỗi sợ hãi nào khi phải nếm trải sự cô đơn đến cùng cực này, em sẽ không còn phải nghĩ mình sẽ tiếp tục sống ra sao khi mới đi được hơn 1/3 cuộc đời. Nỗi đau khổ duy nhất của em giờ đây không phải là đã mất anh mà là em đã không thể trở lại với con người của em trước khi gặp và thực sự yêu anh.
Em không còn biết quyết định ra sao cho cuộc đời mình bởi thật sự giờ đây trái tim em đã nguội lạnh và không thể mở lòng với bất cứ ai, kể cả với người từng bên em một thời gian dài. Có lẽ em đã quá ích kỷ khi chỉ nghĩ đến bản thân và hạnh phúc của mình để rồi hờ hững với người khác, nhưng em không thể dối lòng mà gượng ép trong tình cảm bởi trái tim đã thuộc về anh mất rồi.
Có lẽ thật trớ trêu cho tình cảnh muộn màng của chúng mình nhất là cho em khi tình yêu đã ra đi chỉ biết đứng nhìn nhưng em tin tình yêu không hề có lỗi và em không hề hối hận vì đã yêu anh nhiều như thế, chỉ tiếc rằng khi nhận ra em đã yêu anh thật nhiều thì tất cả đã quá muộn. Không biết rồi đây cuộc đời của em sẽ ra sao khi tiếp tục sống trong tình cảnh này, em quả thật thấy mình đáng thương hơn bao giờ hết D ạ.
Anh thân yêu, giờ này chắc hẳn anh đang hạnh phúc lắm phải không? Mặc dù anh từng nói hạnh phúc giờ đây là một thứ gì quá xa xỉ cho cả anh cả em nhưng em tin là anh đã có lại được hạnh phúc của mình, anh không cần nói em cũng hiểu bởi em vốn là một người nhạy cảm mà.
Em cảm thấy ghen tị với những gì anh đang có và những gì anh đã làm được trong chuyện tình cảm của chúng mình. Giá em có thể làm được như anh thì có lẽ em đã không phải khổ sở nhiều như thế này. Em không còn quá sốc khi luôn trăn trở một câu hỏi là sao anh có thể quay ngược mọi chuyện nhanh đến thế vì giờ đây em cũng đã hiểu đó là một điều quá đỗi bình thường mà bất cứ một người đàn ông nào cũng nên làm để bảo toàn hạnh phúc cho mình. Nhưng liệu có phải anh đã yêu em như anh từng nói? Và liệu bóng dáng em có còn hiện hữu trong anh, liệu anh có còn nhớ, còn thương chút nào đến em, người đàn bà bé nhỏ mà anh từng si mê tha thiết một thời?
Anh còn nhớ có lần em từng mượn lời một bài hát để nói với anh trong một lần chat
“I am a woman in love.
And I’d do anything
To get you into my world
And hold you within”
Nhưng với em giờ đây điều đó đã quá xa vời, em đã không còn giữ được anh trong thế giới của riêng mình và không còn là người đàn bà luôn rạng rỡ trong tình yêu. Đã bao lần kể từ ngày xa anh em đã đắm chìm không dứt vào những giai điệu sâu lắng của bài hát mới, bài “Boulevard”, một bài em từng thích nhưng chưa bao giờ cảm nhận nó một cách sâu sắc như bây giờ:
“ I don’t know why, you said goodbye
Just let me know you didn’t go forever, my love
Please tell me why, you make me cry
I beg you please on my knees if that’s you want me to”
Sao em không thể quên, không thể vững lòng như anh nói để rồi tự giày vò mình khổ sở đến thế. Trái tim em đã bao lần nghẹn lại trong nỗi nhớ thương và day dứt không ngày một giảm đi theo thời gian mà trái lại càng ngày càng nhức nhối không nguôi. Em thèm khát một nụ hôn, một vòng tay, một bờ vai… của người mình yêu để rồi quên đi tất cả những đau đớn mà em đã phải gánh chịu nhưng điều đó tưởng chừng như rất đơn giản với em nhưng lúc này lại trở nên quá xa xỉ cũng như hạnh phúc của em phải không anh?
Mình từng nói với nhau rằng dù có bao lần nói tiếng chia tay nhưng trong suy nghĩ của cả hai đứa đó là điều không thể vậy mà giờ đây điều đó đã là sự thật. "Never knew that it would go so far". Tim em nhói đau và lệ lại dâng đầy trong mắt khi nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào của quá khứ và nghĩ đến thực tại. Tại sao em phải một mình gánh chịu nỗi đau quá lớn này hả anh? Tại sao em không thể ru lòng mình ngủ yên để có thể sống hạnh phúc và thanh thản?
Tại sao em vẫn cứ nhớ, cứ yêu anh nhiều đến thế sau những gì anh đã đối xử với em? Hãy nói em phải làm gì để có thể quên anh dễ dàng như anh đã làm? Có lẽ sẽ chẳng bao giờ em còn biết đến hạnh phúc, được cảm nhận hạnh phúc và ngập tràn trong hạnh phúc mà em đã từng có, chỉ còn đây một tâm hồn cô độc và những giằng xé trong tình cảm không thể sẻ chia nên càng thêm day dứt. Nếu thật sự có một điều ước dù chỉ là để tự an ủi cho một năm mới sắp đến thì em cũng ước rằng"
“Come again you would release my pain
And we could be lovers again".
Cô giáo
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)