Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Em sẽ sống vì bản thân và gia đình
m không sống vì anh, cho anh và mục đích tới là anh nữa khi anh muốn rời tay em. Em sẽ rất nhớ, rất đau, rất chới với trước hiện tại và chơi vơi trong tương lai nhưng em sẽ sống để cảm nhận nỗi nhớ, nỗi đau của riêng em và cầu mong bình yên ghé qua anh. (Tâm)
Từ: thanh tam
Đã gửi: 09 Tháng Tư 2012 10:45 CH
Mưa vội vàng buông xuống sự tĩnh lặng của chiều vàng phố Huế. Em bước đi dưới mưa, tiếng gọi của vô thức đã khiến em lấy điện thoại và gọi tới anh. Em nhớ một giọng nói ấm áp và yêu thương ngày nào, nhưng em hiểu tất cả còn lại chỉ là nỗi nhớ của riêng em. Mưa hay là nước mắt rơi trên mắt em, em cũng không biết nữa. Em chỉ bước đi và nghe tiếng xe chạy, tiếng còi kêu và tiếng đêm buông xuống chạm buốt vào đáy lòng.
Em vẫn luôn tự hào rằng dù thế giới này có sụp đổ, dù ai có chia tay và tình yêu ai đó có tan vỡ đi chăng nữa thì em biết anh sẽ không cho em nếm trải cảm giác ấy sau khi anh và em cùng thắp nén hương ở mộ của nội và ngoại anh đâu. Em tin ở con người và nhân cách của anh. Em tin vào người đàn ông em đã yêu và bây giờ vẫn thế.
Em chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ viết lên những trăn trở của bản thân ở đây, cũng chưa hình dung được cuộc sống của em và anh sau này sẽ rẽ đi như thế nào, nhưng em vẫn tin ở tương lai và hy vọng điều tốt đẹp nhất sẽ đến với hai chúng ta. Cuộc sống vẫn cứ trôi chảy miệt mài, cuộc đời vô cùng vô tận mà con người vô thủy vô chung.
Đó là quy luật của ngàn đời nay vẫn thế, hạnh phúc vốn ngắn ngủi, trong hạnh phúc đã có mầm mống của bất hạnh, trong bất hạnh có mầm móng của hạnh phúc, buồn vui đầy lại vơi cứ thế mà xuôi dòng. Chúng ta có rất nhiều kỷ niệm mà có thể cả anh và em đều không buông rời được suốt cuộc đời nhưng chúng mình đều biết ai rồi cũng sẽ có trách nhiệm với chính mình và gia đình mình sau này.
Tình yêu đã cho em niềm tin và nghị lực trong cuộc sống và học tập. Chính anh đã làm chỗ dựa cho em để em vượt qua những chật vật của cuộc sống ngồi trên ghế cao học. Và em tự nhủ rằng dù anh có đối xử với em như thế nào đi chăng nữa thì em vẫn luôn trân trọng anh, vì em biết bắt đầu từ anh em mới là em của hôm nay. Em đã biết anh gần 4 năm, yêu anh gần 3 năm, được ở gần anh gần 4 tháng trong 3 năm yêu nhau và xa anh gần 2 ngày.
Phải chăng khoảng không gian xa vời vợi và thời gian dài dằng dặc đã làm mờ phai những ký ức yêu thương. Anh đến và đi nhẹ như gió vậy. Em biết có lúc chúng ta đã vượt qua cái khoảng cách xa vời vợi của không gian để cùng bên nhau sánh bước dưới những hàng hoa sữa thơm ngào ngạt lúc chiều xuống, sánh bước bên nhau trong những phiên chợ Tết và trong những chiều dã ngoại, bên nhau trong gia đình đón cái tết ấm cúng với những tiếng cười rộn rã và mâm cơm nóng hổi trong những ngày phép ngắn ngủi của anh.
Rồi có những phút tiễn đưa anh đi làm xa em lại nghẹn ngào nước mắt. Thế nhưng cả anh và em đều là con người, cũng biết trăn trở trước những khó khăn của cuộc sống và biết ngả lòng dưới sự đơn côi của con người. Không biết là vì khoảng cách xa vời vợi đã làm mờ phai tình yêu của chúng ta hay tại chúng ta đã tự làm phai tình yêu? Không biết có phải là em thực sự không hiểu anh không?
Em đã chờ đợi anh khi anh muốn im lặng, em đã ra đi khi anh muốn em như thế và anh cũng im lặng. Hay cũng không biết anh thực sự không còn tình yêu dành cho em nữa. Mọi sự kết thúc đều bỏ ngỏ trong im lặng. Em rất muốn biết một lý do nhưng có lẽ không cần thiết nữa. Em sẽ đến lúc anh yêu em thực sự, sẽ ra đi khi anh không muốn để đem lại bình yên cho người em yêu và giữ lại chính em trong em. Níu kéo tình yêu cho riêng em chỉ làm bất hạnh cho cả hai mà thôi.
Em gửi lại vầng trăng của tình yêu ở biển cả mênh mang, nơi em và anh yêu thích nhất, ở đó sẽ luôn giữ trọn được tình yêu. Em sẽ vẫn học và sống đàng hoàng hơn dù không biết cái đích mình tới là ở đâu. Suy cho cùng cuộc sống quan trọng là ở hành trình của nó chứ không phải ở mục đích. Nếu mình hành trình không tốt thì mục đích của mình cũng hư vô lắm, nó có thể là hạnh phúc của mình nhưng cũng có thể là bất hạnh của người khác.
Mai sẽ là một ngày mới, hãy luôn tin vào ngày mai thôi anh nhé. Em sẽ không gọi điện và nhắn tin cho anh anh nữa, sẽ để anh sống như anh muốn mà không có em bên đời. Em hứa em làm được điều này ngay khi em viết xong bức thư này.
Thời gian còn lại em sẽ sống cho em và gia đình em. Em không sống vì anh, cho anh và mục đích tới là anh nữa khi anh muốn rời tay em. Em sẽ rất nhớ, rất đau, rất chới với trước hiện tại và chơi vơi trong tương lai nhưng em sẽ sống để cảm nhận nỗi nhớ, nỗi đau của riêng em và cầu mong bình yên ghé qua anh. Em mất đi một người không còn yêu em nhưng anh mất đi một tình yêu chân thành, đâu cũng là mất mát cả nên hãy gắng sống tốt trong hiện tại thôi anh nhé.
Ở nơi xa anh hãy vui và cười như những lúc bên em, anh nhé. Em thấy ấm lòng vì điều đó. Hạnh phúc khi em được đi dạy, được học điều mình yêu thích, khi có một gia đình, thấy anh bình yên. Cuộc sống thế là đủ, hãy cứ sống trọn vẹn trong từng phút giây của hiện tại, tới đâu đó cuộc sống sẽ chỉ đường cho ta đi tiếp.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)