Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Em ra đi với cái thai đã gần 4 tháng tuổi
ó lẽ không nhiều người thực sự hiểu được lý do khi em quyết định rời xa nơi này, rời xa nơi mà em đã gắn bó vô cùng, yêu vô cùng. Em ra đi với một niềm đau, với sự tổn thương ghê gớm trong tim mình. Em ra đi với cái thai đã gần 4 tháng tuổi. Với một sự cam chịu không oán trách. Và với sự lạnh lùng của chính anh. (Giang)
From: Giang
Sent: Tuesday, November 18, 2008 10:02 PM
Subject: Gui toa soan: Viet cho 09..899!
Mình xa nhau, mình đã xa nhau thật rồi. Cuối cùng thì em cũng phải quyết định ra đi, trả lại cho anh sự bình yên, trả lại cho anh những tháng ngày mà niềm hạnh phúc vốn dĩ không thuộc về em.
Có lẽ không nhiều người thực sự hiểu được lý do khi em quyết định rời xa nơi này, rời xa nơi mà em đã gắn bó vô cùng, yêu vô cùng. Em ra đi với một niềm đau, với sự tổn thương ghê gớm trong tim mình. Em ra đi với cái thai đã gần 4 tháng tuổi. Với một sự cam chịu không oán trách. Và với sự lạnh lùng của chính anh.
Em không thể nói em không hiểu anh. Vì quãng thời gian mình quen nhau có trên 10 năm. Phải, 10 năm trước, anh là một người con trai hiền lành, thật thà và vô cùng nhút nhát. Nhát đến nỗi mà dù thích em, nhưng chưa một lần anh dám ngỏ lời yêu. Để rồi 10 năm sau đó, anh dõng dạc tuyên bố: "Anh từng để một lần không thể có em, anh không muốn có lần thứ hai như thế".
Cuộc đời em là một chuỗi những tháng ngày đau khổ, kể từ khi em sinh Moon. Em không ân hận vì điều đó. Mặc dù Moon chỉ là kết quả tội lỗi của một người đàn ông đốn mạt đã cướp đi sự trinh trắng của em, lợi dụng khi em không tỉnh táo để làm chuyện đồi bại thì Moon vẫn là con em, vẫn là giọt máu hình thành từ những tế bào và sự yêu thương của em.
Đã nhiều người khuyên em nên bỏ cái thai. Bởi vì em còn một tương lai rộng mở. Một cô bé xinh xắn, vô tư và giỏi giang theo đánh giá của nhiều người, một cử nhân tương lai với nhiều cơ hội sau khi ra trường. Nhưng cuối cùng em quyết định đánh đổi tất cả để giữ lại đứa con bé bỏng đang ngày một lớn dần trong em.
Em sinh con trong cô đơn và buồn tủi, không người thân, không gia đình. Nhưng vì tình yêu dành cho con, vì cuộc sống em đã vượt qua tất cả, làm lại từ đầu. Phấn đấu hết mình vì con, dành cho con những gì tốt đẹp nhất.
Và rồi, đúng vào lúc cuộc sống của em ổn định nhất, đúng vào lúc em bằng lòng với số phận, với cuộc đời mình... thì anh xuất hiện. Anh như một cơn gió lành thổi vào cuộc sống của mẹ con em muôn ngàn hương thơm của trăm vạn đóa hoa khác nhau, để em hiểu được thế nào là đầy đủ dư vị của cuộc sống. Nhưng... em không dám đón nhận.
Phải, em đã sợ, em thấy thực sự sợ hãi. Em sợ ông trời cho em quá nhiều rồi sẽ lại lấy đi hết. Em sợ cái cảm giác hụt hẫng khi bị buông tay. Em sợ rồi một ngày nào đó anh sẽ bỏ em mà đi. Bởi vì, làm sao một người con gái lỡ làng như em lại cho thể xứng đáng với anh, làm sao để gia đình anh có thể chấp nhận. Em chia sẻ với anh tất cả những sợ hãi đó. Mong anh hãy để em yên bình với cuộc sống hiện tại, mong anh đừng khiến em phải yêu anh...
Nhưng anh đã mặc kệ tất cả, anh nói anh yêu em nhiều! Tình yêu ấy em cảm nhận được sao nó chân thành đến vậy. Nhìn anh vui chơi với Moon, chăm lo cho Moon, quan tâm mẹ con yêu từng chút em thấy lòng mình vô cùng ấm áp. Và em trót yêu anh tự lúc nào. Nhưng em cố gắng kìm nén tình cảm ấy trong lòng...
Tự giấu mình, giấu người, rằng sẽ không yêu anh nhiều đâu, sẽ không dành cho anh nhiều đâu. Ngày anh quyết định rời xa em, nhiều người đã nói rằng anh chẳng tốt đẹp gì đâu, anh chỉ muốn lợi dụng em mà thôi. Em không biết có đúng như vậy không, nhưng rõ ràng giữa em và anh, chưa từng có một "quan hệ" thực sự nào theo đúng nghĩa. Chỉ duy nhất một lần, một lần "hơi hơi"... Và chính em cũng không ngờ cái lần "hơi hơi" ấy lại để lại hậu quả...
Sau đó mình chia tay, mình chia tay khi cả em và anh đều không hề biết, em đã mang thai đứa con của anh. Em đã rất đau khổ, thậm chí em còn không biết mình nên làm gì, nên sống những tháng ngày tiếp theo như thế nào. Em đã lạc bước, đã để mất chính mình. Đối với Moon, em trở thành một người mẹ vô trách nhiệm, sống buông thả với những tháng ngày say lướt khướt, luôn trong tình trạng không tỉnh táo, chỉ có rượu làm bạn...
Cứ như vậy, thời gian cứ trôi, 1 tháng, 2 tháng, 3 tháng... Khi em giật mình chợt nhận ra những thay đổi trong em thì cũng là lúc em sực tỉnh cũng chính bởi sự tuyệt tình của anh... Lý do mình chia tay, nghe thật buồn cười, nhưng thật hợp lý. Anh nói ba mẹ anh muốn anh lấy một người con gái toàn vẹn.
Ôi, hai chữ toàn vẹn em nghe anh nói mà sao như sét đánh bên tai. Hai chữ ấy như con dao nhọn cứa nát tim em, làm em đau nhói. Em đã ước gì, chỉ một lần thôi, anh có thể đấu tranh vì tình yêu của hai đứa. Nhưng không, anh buông xuôi, anh buông xuôi ngay khi chưa thử làm bất kỳ một điều gì để cứu lấy tình yêu của mình đang bị đẩy sâu vào đường cùng.
Anh hèn nhát, anh trốn tránh, anh bỏ mặc em với nỗi đau đớn. Anh quay đi không một lần ngoảnh lại. Nói yêu em nhiều, dù sau này có như thế nào, dù anh có lấy vợ, em mãi mãi là người anh yêu. Nói như thế để làm gì hả anh? Yêu em? Tình yêu ấy lớn bao nhiêu? Nhiều bao nhiêu? Sao không đủ để có thể vì nhau? Sao không đủ để có thể bên nhau?
Và ngay cả khi biết em có thai, anh cũng chỉ vô tình nhắn một dòng tin: "Dù em quyết định như thế nào anh cũng không trách em". Trách em? Anh có thể trách em được sao? Anh thừa biết em sẽ không bao giờ làm điều gì ảnh hưởng đến anh. Anh thừa biết dù như thế nào em cũng sẽ ôm hết đau khổ cho riêng mình.
Mình chia tay được 3 tháng, cũng là khi cái thai trong bụng em bước sang tuần thứ 15. Em quyết định ra đi. Một lần nữa em không thể quyết định phá thai, một lần nữa em lại không đủ dũng cảm để từ bỏ giọt máu của mình. Một lần nữa em phải chấp nhận nhục nhã, xấu hổ...
Em ra đi vì em muốn giữ lại con mình. Nhưng rồi chính em cũng không ngờ, mọi đau khổ không chỉ dừng lại ở đó. Chỉ vì quá buồn, chỉ vì buông thả mình, đắm chìm trong rượu bia, cái thai bị ảnh hưởng, và có hiện tượng suy tim thai. Bác sĩ khuyên hãy bỏ đi, vì dù có sinh con thì cũng sẽ có nhiều rủi ro. Nhưng em không đồng ý.
Và dù đã cố gắng hết sức, cuối cùng cái thai vẫn bị chết lưu. Em không thể giữ con. Em không thể giữ lại kết quả tình yêu của mình. Đứa bạn thân nói, đó cũng có thể là một sự may mắn đối với cuộc đời em. Còn anh, anh nghĩ sao?
Ngay cả khi yêu em nhiều, ngay cả khi em đang mang trong mình đứa con của anh, thì anh cũng chỉ vô tình... hay đúng hơn là tuyệt tình. Vậy thì tình yêu đó là gì?
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)