Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Em không hề muốn mất anh
nh yêu! Đúng một năm rồi, kể từ ngày anh buông lời phũ phàng xua đuổi em, em vẫn không thể quên nổi anh. Mỗi khi nhớ đến câu nói cuối cùng ấy của anh, con tim em như bị ngàn vạn mũi kim đâm xoáy, rỉ máu, nhức nhối đến ê chề.
From: Bonsevic
Sent: Sunday, April 04, 2010 3:23 PM
Sao anh nỡ đối xử như thế hả anh? Gần bảy năm trời tình nghĩa sâu nặng, vậy mà với chỉ một câu nói thôi, anh đã hủy diệt toàn bộ tâm hồn và thể xác em. Giờ đây, em chỉ còn như một cái bóng mang đầy đau đớn.
Anh yêu! Vậy mà bảy năm qua trong tâm thức mình, anh luôn là tất cả! Anh là cả thế giới của em! Anh là kho báu vô giá của em! Anh luôn là bầu trời bao la để em có thể tin tưởng, nâng đỡ để cho em yên tâm dang đôi cánh nhỏ bé của mình tự do bay lượn, tìm kiếm hạnh phúc, tình yêu thương, tình người, và cả những gai góc thăng trầm trong cuộc đời muộn màng này mà tuổi thơ sóng gió của em chưa bao giờ có được!
Kể từ lúc gặp anh, yêu anh, dẫu biết là quá muộn, dẫu biết là không có phận, nhưng em lại nghĩ mình có duyên với nhau. Em như được sống một cuộc đời khác. Được anh nâng đỡ, dìu dắt, được anh ân cần chỉ bảo, em trở nên trưởng thành hơn, sống có ý nghĩa hơn, đặc biệt có niềm tin vào cuộc đời này vẫn có những con người sống đầy nhân văn như anh!
Vì yêu anh, em nhìn cuộc đời toàn màu hồng, em tự cho mình đặt cả niềm tin vào anh, quên đi nỗi bất hạnh của mình, dựa vào anh trong cả tâm hồn để vui sống. Anh như người anh, người cha, người bạn tri kỷ, và trên hết là một tình yêu thiêng liêng cao cả vô cùng quý giá, không tầm thường, không vụ lợi, không giả dối. Một sự dâng hiến về tâm hồn để được quan tâm, để được yêu mãnh liệt trong thầm lặng đúng nghĩa.
Vậy mà giờ đây, em mới hiểu ra rằng suốt gần 7 năm qua mình nhầm! Một sự nhầm lẫn ngu xuẩn. Hỡi ông trời ơi, còn gì đớn đau hơn thế!
Anh không hề yêu em? Anh chỉ cảm thông em, thương hại em? Hoặc nếu có, anh đã quên em từ lúc nào rồi. Tại sao anh không nói ngay ra từ đầu. Tại sao anh vẫn nhẹ nhàng im lặng nhận sự quan tâm của em? Có phải vì anh tế nhị không? Anh biết rõ tình cảm em dành cho anh, mà vẫn để em lún sâu vào mối tình này suốt bấy lâu.
Những tưởng cuộc đời em luôn thiếu thốn tình thương, cuộc sống không hạnh phúc của mình đã được ông trời bù đắp vì có anh. Nhưng ngờ đâu… Để giờ đây chỉ vì một chút khúc mắc hiểu nhầm nhau, anh thẳng thừng chà đạp tâm hồn em, làm tổn thương em, làm tan nát trái tim em. Anh độc ác quá anh ơi! Khối tình này nặng lắm, em biết tỏ cùng ai đây?
Một năm đã trôi qua, không ngày nào em không quay cuồng với trăm ngàn suy nghĩ về anh! Nghĩ lại quả thật chưa bao giờ anh mảy may quan tâm, hỏi thăm đời sống riêng tư của em (mà chỉ tự em tâm sự). Em ốm đau hay gặp tai nạn anh cũng không hề biết, em vui buồn hay đau khổ, anh không hề quan tâm. Có chăng chỉ là công việc. Thậm chí, anh cũng chưa từng bao giờ gọi điện thoại cho em. Anh ân cần cư xử với em làm cho em ngây ngô hiểu lầm! Hóa ra, anh tốt như thế với tất cả mọi người.
Vậy mà trước kia, mỗi cuối tuần anh về nhà, vì không muốn xa anh, vì nhớ anh mà em đã lẽo đẽo đi theo đằng sau anh suốt mấy chục cây số, nhìn thấy anh vào nhà em mới quay về trên con đường tối thui vắng lặng. Mỗi khi anh đi làm, hay đi công tác xa, em cứ ra đường để trông ngóng anh, đến khi nhìn thấy anh mới yên tâm quay về. Chắc anh cũng biết điều đó phải không anh? Em thật ngu ngốc, ngu ngốc quá!
Hễ có ai phàn nàn về anh, em ra sức bênh vực. Nhìn thấy anh mỏi mệt, em quặn thắt tim gan. Mỗi cử chỉ của anh, đều làm em bồi hồi xao xuyến. Mỗi ánh nhìn của anh trong căn gác nhỏ, mọi lúc mọi nơi làm em nhung nhớ cả đêm không chợp mắt! Giờ nhớ lại, đó chỉ là những cử chỉ thật bình thường, như muôn vạn vật hoa lá cỏ cây vẫn hít thở để sinh tồn. Vậy mà nó làm cho kẻ đang yêu như em ngơ ngẩn suốt gần 7 năm trời.
Em còn phác thảo ra cảnh sống khi chúng mình về già, làm thế nào để vẫn được gần anh, được nhìn thấy anh, được nghe thấy giọng nói ấm áp của anh, được chăm sóc cho anh. Giờ thì có lẽ hết thật rồi! Em ra đi như thế, em hành động như thế cũng chỉ muốn chứng minh cho anh thấy rằng: Em không hề vụ lợi hay vì bất cứ những thứ hào quang vớ vẩn vây xung quanh anh. Chỉ đơn giản em thật lòng yêu anh! Yêu anh nhiều lắm, hơn cả bản thân mình.
Cho đến tận bây giờ, tình yêu em dành cho anh vẫn nguyên vẹn như ngày đầu. Mỗi khi một mình, mỗi nửa đêm thức giấc, mọi kỷ niệm của chúng mình lại ùa về choán hết tâm trí em… Và rồi cũng cùng lúc đó, câu nói hắt hủi ấy của anh lại văng vẳng bên tai, cứa vào trái tim em ứa máu. Niềm mong nỗi nhớ trộn lẫn nỗi tủi hờn nhục nhã cứ giằng xé tâm can. Em như hóa điên, nửa đêm chợt tỉnh giấc thấy giật mình thảng thốt xót xa, với ý nghĩ đã mất anh thật rồi.
Khi biết anh bóng gió nhắn nhủ em trở về, mặc dù em rất nhớ anh, rất muốn gặp lại anh, nhưng những lời nói đó của anh đã ngăn bước em lại. Em cảm thấy không còn sức lực để đi tiếp, đầu óc trống rỗng, tủi hờn, tâm hồn cô quạnh.
Anh yêu! Vẫn biết là không thể, nhưng em vẫn muốn gọi anh như thế! Bonsevic của em! Hạnh phúc mong manh quá! Hãy cho em một khoảng trời thanh thản, hãy cho em sự tin tưởng nơi anh, hãy cho em được yêu anh, gần bên anh mãi mãi, mãi mãi. Nhé anh. Và được một lần hôn anh!
Em chỉ cần thế thôi!
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)