Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Em không hối hận vì đã yêu anh
ã không biết bao nhiêu lần em cố gắng quyết tâm rời xa anh, không yêu anh nữa, không để hình ảnh của anh chiếm lấy em nhưng sao khó qua, em không thể làm được. Em rất sợ mất anh, sợ không còn gặp anh nhưng em không thể làm khác hơn được. (Ngoc)
From: Linh Ngoc
Sent: Wednesday, January 26, 2011 11:34 AM
Thư gửi người xưa, người đồng nghiệp cũ!
Con người thật mâu thuẫn phải không anh? Trái tim thì không bao giờ chịu nghe lời lý trí và ngược lại. Trái tim luôn nhớ đến anh, luôn nghĩ về anh, không thể và không muốn rời xa anh nhưng lý trí thì không cho phép. Phải làm sao đây anh? Chúng ta khác nhau nhiều quá, gần như khác nhau mọi thứ, tính cách, suy nghĩ, hành động...
Anh hỏi em có yêu anh không? Em yêu anh, muốn đến với anh nhưng sao khó quá. Dường như có gì đó ngăn cách không cho em đến với anh, là anh hay là nguyên nhân nào khác? Gần như lúc nào em cũng nghĩ đến anh nhưng càng nghĩ em càng thấy mình bế tắc. Em cảm thấy và không biết mình là gì của anh.
Là người yêu? Anh đâu có thừa nhận và chưa bao giờ anh nói em là người yêu của anh. Còn không phải là người yêu? Cũng không bởi vì những gì anh thể hiện đều là dành cho người yêu nhau. Em không biết mình nên làm gì, suy nghĩ gì. Em cảm thấy mình quá bế tắc, quá vô vọng.
Em từng rất vui, rất hạnh phúc khi ở bên cạnh anh, khi anh khiến em cười, khi anh làm em vui, khi bất chợt anh ôm em, dành tình cảm cho em. Em cũng từng đau khổ khi giận anh, khi không gặp anh cùng những khi anh giận, lạnh lùng với em, khi anh thất hứa. Tất cả giờ đây là kỷ niệm.
Khi quyết định nghỉ việc em đã phải suy nghĩ, cân nhắc rất nhiều. Ngoài những lý do khác thì có lẽ anh cũng là nguyên nhân khiến em phải ra đi. Nói như vậy không có nghĩa là em đổ lỗi cho anh nhưng quả thật em không còn cách nào khác. Em không thể ngày ngày đối diện với anh như vậy. Mỗi khi gặp anh em không thể nào làm chủ được bản thân mình, em yếu lòng, em không thể bắt mình rời xa vòng tay anh. Mỗi ngày gặp anh em đều cảm thấy vui vì anh hay khiến em cười nhưng sau đó, em chợt nhận ra không biết sẽ ra sao ngày sau.
Em không hiểu rõ về anh cũng như anh không hiểu về em, chúng ta chưa hiểu về nhau vì có lẽ chúng ta không dành thời gian cho nhau. Thời gian rảnh anh thường đi lễ nhà thờ, đi bar, đi chơi với bạn bè hoặc với người con gái khác. Còn em thì cứ lao đầu vào làm việc, học hành, thời gian rảnh thì ở lỳ suốt trong phòng hoặc đi lang thang. Chúng ta không có thời gian dành cho nhau mà có lẽ là do không muốn.
Em luôn tự hỏi rồi đây mối quan hệ này sẽ như thế nào? Em sẽ là gì của anh? Chúng ta là gì của nhau? Nhưng em không thể trả lời được các câu hỏi đó. Em tuyệt vọng, không biết nên làm gì nữa. Em chỉ hy vọng rằng một khi em rời xa anh, không còn gặp anh nữa thì em sẽ nhẹ nhàng, thanh thản và sẽ quên được anh. Nhưng em đã sai khi suy nghĩ như vậy, em không thể quên anh.
Thời gian nghỉ làm là khoảng thời gian khó khăn của em, em không thể quên mà cũng không thể đến gặp anh. Em không thể quên những lúc chúng ta ngồi bên nhau dù rằng đó luôn là những lúc chúng ta trách móc nhau. Em cũng không thể quên vòng tay anh.
Có những lúc buồn nhất, tuyệt vọng nhất, em mong được anh ôm vào lòng, được dựa vào vai anh. Em không hiểu anh, không biết được những khó khăn, suy nghĩ của anh, không ở bên cạnh chia sẻ với anh nhưng điều đó và ngược lại, những lúc đau buồn nhất, tuyệt vọng nhất thì anh không ở bên em. Đó là lỗi của ai, là lỗi của chúng ta đã không quan tâm đến nhau.
Em biết bên cạnh anh có nhiều cô gái cũng đang yêu anh, cũng như anh không dành trọn tình yêu cho em, có lẽ còn người khác nữa. Có thể anh sẽ phản đối, sẽ giận khi em nói như vậy nhưng em biết em không phải là người duy nhất anh đang quen. Em cũng biết được chuyện thời đi học và vài người con gái mà anh từng quen. Em cũng biết rằng những cô gái đó đã yêu anh rất nhiều và họ vẫn không quên được anh, đến lúc này họ vẫn yêu anh.
Đã không biết bao nhiêu lần em cố gắng quyết tâm rời xa anh, không yêu anh nữa, không để hình ảnh của anh chiếm lấy em nhưng sao khó qua, em không thể làm được. Đây có lẽ là cách cuối cùng, em hy vọng rằng nếu thật sự chúng ta không thể thiếu nhau thì chúng ta sẽ gặp lại, sẽ vẫn còn tiếp tục. Em rất sợ, sợ mất anh, sợ không còn gặp anh nhưng em không thể làm khác hơn được.
Em không biết mỗi khi anh nói đến chuyện cưới em là anh nói thật lòng hay đang đùa với em, em cảm thấy đau lòng nếu đó chỉ là chuyện đùa của anh. Con gái chỉ có một thời thôi, em đã chờ đợi anh hơn 2 năm nay để rồi bây giờ em phải ra đi thế này. Không biết quyết định ra đi của em là đúng hay sai nhưng em biết rằng có ở lại thì tình trạng này cũng chẳng khá hơn. Em không muốn mình nuôi hy vọng để rồi thất vọng.
Có thể sự ra đi của em sẽ giúp ích cho anh hơn, có thể anh sẽ không còn vướng bận em bên cạnh. Anh không biết rằng em đã đau lòng như thế nào khi đưa ra quyết định này. Em đã khóc, khóc rất nhiều, nhưng em cần phải tiếp tục sống, tiếp tục đứng lên và đi tiếp đoạn đường còn lại. Nhưng cho dù đi đâu, cho dù ở nơi đâu thì anh vẫn luôn có vị trí rất quan trọng trong lòng em.
Em không hối hận vì đã yêu anh, và cũng cảm ơn anh vì những lúc anh làm cho em vui, em cười, nhưng cũng không quên những lúc anh làm em khóc. Cho dù mọi người xung quanh đều khuyên em không nên yêu anh, nhưng em luôn muốn được ở bên cạnh anh, đi cùng anh một con đường. Cho dù sau này ở đâu, như thế nào, em vẫn luôn mong anh gặp điều tốt đẹp, mong anh hạnh phúc.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)