"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Em chia tay khi ngày cưới cận kề
gày cưới đã định, nhẫn cưới đã mua, tất cả gia đình bạn bè đều vun đắp cho hạnh phúc của tôi và em, bao nhiêu kỷ niệm và ân tình vậy mà đột ngột em chia tay tôi khi cái tuổi đã hơi muộn cho việc lập gia đình. (Anh Truong)
From: anh truong
Sent: Tuesday, May 27, 2008 1:17 PM
Subject: Em chia tay khi gan ngày cuoi
Em quên thật rồi sao em? Nhà đã xây xong, tôi đã dành cho nó với bao mơ ước về một tổ ấm thật sự, có rất nhiều phòng rộng, cửa sổ rộng có cây đàn anh chị T. tặng em, sân vườn rộng có cả một hàng cây hoa móng rồng thơm ngát như em thích bên cạnh bộ bàn ghế bằng đá. Ảnh của em vẫn còn nhiều lắm lắm ở đây, bé Bông lúc nào cũng hỏi cô K., khi tụ tập bạn bè, ghế bên cạnh tôi vẫn còn mà trống mất người, em đi thật sao em?
Tận đến khi học ĐH, tôi vẫn coi việc học hành như nghĩa vụ trả nợ gia đình, cho đến khi tôi gặp em. Lần đầu tiên cách đây hơn 10 năm nhìn thấy em hấp tấp chạy trên đường đến giảng đường vì sợ muộn học, nhưng vẫn quay lại vì đỡ người đi đường, làm văng ra chiếc cặp tóc, tôi định chạy lại đưa cho em. Nhưng không kịp. Chiếc cặp tóc đó cho đến nay tôi vẫn giữ như một bảo vật và linh cảm rằng định mệnh của tôi đã bắt đầu từ giây phút ấy, em có biết không?
Em còn nhớ chứ, em ? Tôi yêu em, em thông minh, dịu dàng, thật nề nếp nhưng hồi đó em cũng thật vụng về, hối hả đến mức đôi khi hấp tấp, sức sống trong em mạnh mẽ tràn đấy, gia đình mọi người rất tự hào về em, tôi còn hơn thế. Tôi đã và mãi yêu em biết bao và cho đến giờ, tôi vẫn tôi luôn tự hỏi động lực gì khiến em có thể làm được như vậy trong suốt những tháng năm tuổi sinh viên đó.
Xin biết ơn lòng can đảm lòng thiện chí và những nỗ lực nhân đạo quên mình em đã dành cho những người quen biết và không quen biết. Nó đã hằn sâu vào trí nhớ tôi. Em hẳn còn nhớ bà mẹ Dịu, bà mẹ cô đơn trong một nơi không còn gọi là căn nhà nữa, người em cũng run lên từng chập vì cái lạnh tê tái mùa đông dù muốn lắm, nhưng tôi không dám ôm em.
Những đêm không ngủ, tôi luôn nghĩ về giờ khắc em ôm siết lấy bé Bình Chi, như níu giữ bé lại với thế giới này, em cố gắng giữ cho tiếng khóc không bật lên trong phút tiễn bé đi. Em bé mất vì viêm não Nhật Bản, em chẳng còn mẹ để gọi, em cứ gọi mãi, gọi mãi tên em. Lần đầu tiên nước mắt tôi rơi cho nỗi đau của người chẳng ruột thịt, tôi khóc vì mình quá nhỏ bé dù là bạn đồng niên của em.
Nhiều nhiều lắm không kể xiết những thương xót, âm thầm, san sẻ không tiếc, em cho đi tất cả những gì em dành dụm được, không cho ai biết. Suốt thời gian dài đi cùng em vào bệnh viện hay chui sâu vào những căn nhà tồi tàn, lạnh lẽo, tôi được nghe những lời dịu dàng nhất, ân cần nhất, tôi đã thấy mình mềm đi biết bao.
Nhiều năm tháng em luôn khép chặt lòng mình dù có nhiều người theo đuổi. Tôi hiểu những biến cố gia đình em đã trải qua, em sợ hôn nhân, lãnh cảm với con trai. Tôi biết em có một vết thương lòng, em cô đơn chính trong căn nhà của mình và vì em luôn sợ làm người khác phải tổn thương. Dù chịu mất mát em luôn giữ cuộc sống lạc quan và thăng bằng, xin cảm ơn những tháng ngày đó.
Tôi vẫn giữ message của em trước khi đi du học “Đã tạm bằng lòng..., giữ sức khỏe và sống vui vẻ anh". Suốt những năm tháng em đi nước ngoài, tôi luôn phấn đấu chờ em, với con tim chung thủy nguyên vẹn chỉ dành cho em. Ngày gia đình tôi bị người ta vu oan, liên tiếp tai họa rơi xuống mà nỗi đau có thể chạm thấy được là 2 người thân đột quỵ và mất ngay khi sự việc xảy ra. Có lẽ em đã quên những việc em đã giúp người khác rồi, em là thế, lúc nào cũng chỉ cho đi mà không hề suy tính, không đòi hỏi, làm sao tôi có thể quên em đã làm tất cả để giúp chúng tôi cho dù đường đi như phải húc đầu vào đá.
Bố mẹ lúc nào cũng thương em lắm, không phải vì cả một thời gian mổ tim, hầu như chỉ em đến chăm sóc, không phải vì em đã làm mọi việc vì gia đình. Bố mẹ thương em vì em quá đỗi thật thà, hiền lành và dịu nhẹ, và vì bố mẹ yêu em như một đứa con, em biết không? Em có biết ông nội khi mất gọi tên em mãi, và chỉ mong rằng ước mơ em là cháu dâu của gia đình sẽ thành hiện thực.
Giữa chúng mình cũng có những thời gian buồn. Đó là chuyện gia đình của em có nhiều biến cố phức tạp hơn khiến đôi mắt em lúc nào cũng buồn thẳm. Là thời gian em giữ mối quan hệ thật lịch sự và có khoảng cách. Tôi hiểu, em đã có bạn trai, thời gian này vì muốn quên em, tôi lao vào vài ba cuộc hẹn hò chớp nhoáng, những cô gái có vẻ đẹp thật bắt mắt, khéo léo, nhưng rồi thì đều thất bại. Không một thời gian nào tôi nguôi nhớ về em, nhưng khi gặp lại em chỉ khuyên tôi đừng cố gắng và hãy tìm người con gái khác. Còn tôi thì vẫn cao số đấy, em có biết vì sao không?
Cảm ơn em đã dành tặng cho tôi bản nhạc Mùa đông ấy, cảm ơn cái chạm dịu dàng, sự chăm sóc ân cần của em khi tôi bị ốm. Giây phút lần đầu tôi được ôm siết lấy em, em đã nói xin lỗi tôi rất nhiều. Mỗi lần tỉnh dậy và thiếp đi tôi đều thấy em bên cây dương cầm, em đàn suốt, và tôi còn kịp nhìn thấy những giọt nước mắt nhỏ xuống cây đàn. Cảm ơn lần tai nạn đó đã đưa em về với tôi.
Em đã quên mất rồi sao lời hẹn ước, cái gật đầu và nắm tay khi tôi hỏi em “Có phải bây giờ em mới nhận ra đây là hạnh phúc thực sự của chúng mình không, em đã hiểu anh yêu em thế nào rồi chứ". Mừng rỡ nhất là có lẽ là bố mẹ anh chị của gia đình tôi và gia đình em, em nhỉ. Từ lâu bố mẹ tôi luôn coi em như là con gái trong nhà, chúng mình đã chuẩn bị đám cưới, với tất cả những khát khao của tôi vì một gia đình, một tổ ấm mà ở đó tôi sẽ không bao giờ để em phải hối hận. Tôi đã nguyện mang cuộc đời này để bù đắp cho em. Tôi đã có được rất nhiều thứ đáng để tự hào, hãnh diện, vì em đó. Tất cả đều rất đẹp, lẽ nào sau đó…
Em viết thư chia tay tôi, kiên quyết và lạnh lùng sau một lần nói chuyện điện thoại chỉ trước đám hỏi không quá mấy ngày. Cho đến giờ tôi cũng không hiểu vì sao em hành động như vậy, khi nói chuyện điện thoại giọng em rất buồn và kiên quyết tránh mặt tôi. Kể cả khi bố ốm, em cũng từ chối nói chuyện với tất cả mọi người trong nhà. Em ơi, cho đến giờ tôi cũng không dám tin những gì phũ phàng đó, cái gì đã làm em thay đổi khác hẳn với em trước kia đến vậy.
Cũng như gia đình tôi, bố mẹ em suy sụp hẳn nhưng tôi thật sự sốc khi biết em đã đồng ý đến với một người con trai khác chỉ sau 2 lần gặp gỡ. Làm sao tôi có thể nói cho em hiểu, em cũng chỉ là một trong rất nhiều người anh ta quen qua thế giới ảo, anh ta đã chia tay bạn gái ngay sau khi yêu được em, nhưng tôi không thể nói điều gì được với em bây giờ.
Tôi biết em đủ chín chắn và không dám ngăn cản hạnh phúc của em, mặc dù tôi biết rõ những sự thật về con người rất khác với em ấy, em cũng chưa dám dẫn anh ấy về “ra mắt" phải không. Em sợ bố mẹ buồn phải không. Buồn quá em ơi. Chỉ mong em mãi là em nhé, vì em mạnh mẽ lắm, nhưng cũng mong manh lắm.
K. ơi, những chiều đi qua Hồ Gươm gần nhà em đó chỉ còn mình tôi. Tôi nợ em quá nhiều, cũng thương quá nhiều. Tôi không trách gì em, tôi không muốn em buồn, chỉ tiếc cho em lắm. Mọi người cũng vậy. Cho đến mãi mãi, tôi vẫn chờ em quay về vì tôi luôn rất yêu em…
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)