People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Em 'ác' với tôi lắm
ôi không muốn mượn rượu để trốn tránh sự thật. Tôi chỉ uống rượu cho đầu óc đỡ mệt mỏi, uống rượu vào để ngủ cho ngon giấc, để không có những đêm thức trắng, để không có những đêm em về và hành hạ tôi bằng những lời nói đau lòng trong những giấc mơ.
Từ: El Nino
Đã gửi: 23 Tháng Tư 2011 1:23 CH
"Em ác lắm em ạ", tôi phải nói như thế vì em đối xử với tôi quá tàn nhẫn. Em nói chia tay là giải thoát cho cả hai nhưng thật ra thì chỉ mình em được giải thoát thôi, còn tôi thì sao, tôi bị em đẩy xuống tới địa ngục mất rồi. Tôi và em quen nhau rồi yêu nhau đến nay cũng đã được gần 3 năm rồi. Ba năm không phải là thời gian dài, nhưng tôi nghĩ nó đủ lâu để hai chúng ta có thể hiểu rõ được tính cách và con người của nhau.
Tôi học đại học, còn em học cao đẳng, cả 2 đều sắp bước sang năm học cuối cùng rồi. Tôi và em cùng quê nhưng tôi học ở Hà Nội, còn em lại học ở thành phố Nam Định. Do khoảng cách địa lý xa xôi và điều kiện gia đình không lấy chi làm khá giả của tôi nên số lần gặp nhau giữa em và tôi trong một năm cũng không nhiều lắm, trung bình là mỗi tháng một lần, nhưng chúng tôi thường xuyên nhắn tin hay gọi điện cho nhau mỗi ngày.
Tôi yêu em hết sức trong sáng, tôi và em chưa bao giờ có hành động nào đi quá giới hạn cả. Đành rằng tôi đã xác định là tôi sẽ lấy em, nhưng tôi không muốn làm chuyện gì quá đáng. Tôi cũng đã từng nói với em rằng: “Em hãy dành tất cả những gì tốt đẹp nhất, đáng trân trọng nhất cho người chồng của em, người đó có thể là tôi, nhưng hãy đợi đến lúc chúng ta là vợ chồng thật sự em nhé!”, và em cũng đã đồng ý.
Thời gian cứ dần dần trôi đi, chúng tôi vẫn sống trong hạnh phúc. Thỉnh thoảng về quê, tôi hay ghé qua thăm em, rồi em dẫn tôi đi thăm khá nhiều nơi ở thành phố Nam Định: tượng đài Trần Hưng Đạo, hồ Vị Xuyên, mộ nhà thơ Tú Xương, sân vận động Thiên Trường...
Những ngày hè hai đứa được nghỉ ở nhà, nhà tôi bán hàng, tôi cũng phải ở nhà phụ giúp mẹ suốt nên tôi và em cũng ít được gặp nhau. Đó là những lần chúng tôi đi ăn kem, những lần hai đứa cùng nhau ra biển, ngồi cạnh nhau và ngắm những con sóng đang xô vào bờ. Tuy chỉ có mấy lần thôi nhưng đó là những kỷ niệm mà tôi mãi không bao giờ quên.
Tôi cứ ngỡ là tôi đã hiểu hết được con người em, thế nhưng tôi đã nhầm, có lẽ đây là sai lầm lớn nhất trong đời của tôi, bời vì sự thật là tôi mới hiểu được một phần của em thôi. Mới thứ 6 tuần trước tôi còn về thăm em, hai đứa còn trò chuyện vui vẻ, cùng đọc tin tức, cùng đi chơi, cùng đi ăn rất vui, thế nhưng đến thứ 6 tuần này sao em lại nói chia tay rồi hả em?
Khi em nói chia tay, tôi vẫn không tin đó là sự thật đâu, tôi cứ ngỡ là em chỉ đùa thôi, nhưng không, em nói hoàn toàn nghiêm túc. Lý do em đưa ra rất đơn giản: "Em thấy chúng ta ngày càng không hợp nhau và em không thể chịu được con người của anh”, em đưa ra những lý do mà tôi không thể ngờ tới. Em nói tôi khó tính, gia trưởng và em không thể chịu được.
Có gì đâu cơ chứ, chỉ là những chuyện nhỏ thôi, nhưng tôi không ngờ em lại để ý đến như thế. Một lần tôi đang online thì gặp em, tôi có góp ý với em rằng: khi em chat với tôi thì em nên gõ tiếng Việt có dấu, và khi nhắn tin với tôi thì em nên viết chính xác (em hay sử dụng chữ “j” thay cho chữ “i”, tôi cũng dịch được nhưng thấy không thuận mắt cho lắm).
Tôi chỉ góp ý thế thôi, em sửa hay không là quyền của em, thế nhưng em giận tôi, em nói tôi khó tính, gia trưởng, độc đoán. Tôi nghĩ cái lý do này quá bình thường, không nghiêm trọng đến mức em phải nói chia thay, phải chăng đây chỉ là cái cớ để em rũ bỏ tôi. Em nói chia tay thế này là sự giải thoát cho cả hai. Tôi hỏi lại em rằng có chính xác là em muốn dùng từ giải thoát hay không, thì em trả lời là có.
Sau đó 2 ngày tôi có nhắn tin cho em, hỏi em sống có thoải mái hay không, em trả lời tôi rằng em sống thoải mái lắm. Những ngày qua tôi suy nghĩ nhiều lắm em có biết không. Nhiều đêm nằm trằn trọc tới tận sáng, nhiều đêm nằm khóc một mình, tôi khóc không phải vì tôi nuối tiếc mà tôi khóc cho những tình cảm của mình, hết sức chân thành nhưng lại bị gạt đi một cách phũ phàng.
Đến hôm nay là vừa tròn 2 tuần kể từ cái ngày định mệnh ấy, hai tuần không có tôi, em sống thế nào? Có vui không em? Có thoải mái không em? Có lẽ là em không sao, có khi còn thoải mái hơn ấy chứ, vì không có tôi là không có một người khó tính, gia trưởng luôn quấy rầy em, làm em phải nhọc lòng.
Mấy hôm nay thấy em thay avatar trên yahoo, em đeo cái kính mới, cười rất vui vẻ, trông em thì vẫn thế, vẫn không khác trước là mấy, chắc vẫn được 42, 43 cân, nhưng có cặp kính thì khác, có lẽ em đeo cặp kính này từ ngày em được giải thoát. Nhìn em cười tươi mà tôi thấy xót xa quá.
Chia tay xong em đi đây đi đó cho thoải mái đầu óc, còn tôi thì sao? Tôi chỉ biết ở nhà mà ôm lấy những quá khứ, những vọng tưởng viển vông để rồi buồn, để rồi khóc thôi. Một thằng đàn ông mà lại khóc, thật là yếu hèn và ủy mỵ. Nhưng tôi không thể không khóc khi tôi nhớ lại những kỷ niệm của chúng ta, vui có, buồn có, rồi những lời thề thốt của em nữa.
Em nói nếu em không lấy được tôi, em sẽ không lấy chồng nữa mà em sẽ về nhà ở vậy với bố mẹ và mở một cửa hàng tạp hóa nho nhỏ. Khi nghe em nói thế, em có biết là tôi vui sướng và hạnh phúc đến thế nào không? Tôi gần như phát điên em ạ.
Nhưng rồi khi em nói chia tay xong, em lại nói với tôi rằng: “Chúng ta hãy sống vì tương lai chứ đừng có nhìn lại quá khứ nữa”. Tôi xin lỗi nếu tôi nói sai hoặc thiếu một vài từ, nhưng đại khái ý nghĩa câu nói của em là như vậy. Em muốn chối bỏ quá khứ? Phải chăng em thấy hối hận vì những gì em đã nói ra, và bây giờ em muốn tôi cũng phải quên đi những câu nói đó. Không thể, ngàn vạn lần không thể, vì câu nói đó đã khắc sâu vào trong tâm can của tôi rồi em ạ.
Em sống thoải mái như thế, nhưng em có biết rằng trong hai tuần qua tôi sống khổ sở đến thế nào không hả em? Tôi sút mất hơn 5 cân rồi. Bạn bè nhìn tôi với con mắt ngạc nhiên: “Sao dạo này nhìn mày tiều tụy thế hả?”. Chính tôi cũng không còn nhận ra mình nữa. Một tuần nay tôi không dám soi gương vì tôi không đủ can đảm để thấy gương mặt tiều tụy, hốc hác của mình.
Hai tuần qua tôi cũng có uống rượu, nhưng chưa bao giờ tôi say. Tôi không muốn mượn rượu để trốn tránh sự thật, mà tôi chỉ uống rượu cho đầu óc đỡ mệt mỏi, uống rượu vào để ngủ cho ngon giấc, để không có những đêm thức trắng, để không có những đêm em về và hành hạ tôi bằng những lời nói đau lòng trong những giấc mơ.
Mấy bữa trước tôi có gặp một bạn nữ học cùng lớp 12, sau khi tôi kể hết chuyện của mình, bạn ấy chỉ nói duy nhất một câu làm tôi suy nghĩ rất nhiều “Con gái bây giờ sống thực dụng lắm”. Tôi mất em, có lẽ tại tôi nghèo, gia cảnh của tôi không xứng với em, có lẽ em sợ nếu lấy tôi em sẽ phải làm những công việc nặng nhọc như làm ruộng, nuôi lợn. Tôi mất em cũng có lẽ tại tôi không ở gần được em, bởi tôi biết có lẽ do sự cách trở về mặt địa lý nên em thấy thiếu thốn tình cảm.
Em ạ, nếu em đã thật sự thay đổi thì em hãy nói với tôi một lời, để tôi xác định chắc chắn cho mình một con đường, con đường tôi sẽ đi mà không có em đi cùng. Tôi không muốn mình trở thành con bù nhìn, hay thành con rối để cho em giật dây, em nói yêu là yêu, em nói bỏ là bỏ đâu. Em hãy nhớ rằng tôi cũng là con người, tôi cũng biết suy nghĩ, cũng biết yêu, cũng biết giận, và tôi cũng biết hận đấy em ạ.
Tặng em những câu đầu tiên trong bài hát “Tình yêu đâu phải trò chơi” em nhé: "Khi anh cất lời bài hát này lên thì em cũng đã đi rất xa rồi. Em đi mà chẳng nói một lời từ biệt. Em đổ lỗi tất cả tình yêu này cho anh. Tại sao lại như vậy? Anh yêu em là tội lỗi sao hả em? Em quay lưng bỏ đi, em coi tình yêu của anh như là trò chơi vậy. Trò chơi thì có 3 người, 2 người đã yêu nhau rồi, bỏ lại một người, người đó là anh".
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)