Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cuộc tình online của tôi trải qua nhiều sóng gió
ôi có linh cảm rằng anh lại bị bắt giam giống lần trước và không biết phải làm gì cho anh, tôi lại thấy mình đau khổ và tội lỗi. Tôi không biết mình sẽ phải đợi anh đến khi nào, tôi không biết làm thế nào để biết tin tức của anh. (Nga)
Từ: Nga
Đã gửi: 10 Tháng Chín 2011 3:33 CH
Tôi năm nay 38 tuổi, đã kết hôn năm 1999 và hiện tại có một con gái 7 tuổi. Nhưng cuộc hôn nhân của tôi không hạnh phúc nên chúng tôi đã chia tay nhau vào năm 2006. Kể từ đó, tôi sống một mình cùng con gái ở TP HCM.
Cách đây gần 4 năm, sau khi cuộc hôn nhân tan vỡ, tôi gặp và quen một người ở Hà Nội. Anh vào blog của tôi làm quen và kể từ đó chúng tôi làm bạn với nhau. Ban đầu chúng tôi chỉ liên lạc với nhau bằng những comment và message trên blog, về sau chúng tôi trao đổi Yahoo ID và thường xuyên trò chuyện với nhau qua chat.
Anh tốt nghiệp đại học khoa học xã hội và nhân văn tại Hà Nội. Sau khi ra trường, anh về làm biên tập viên của một nhà xuất bản ở Hà Nội. Nhưng được một thời gian anh bỏ nghề, ra làm công việc kinh doanh gỗ và sản xuất, kinh doanh các mặt hàng đồ gỗ nội ngoại thất, sau này tôi mới biết anh còn kinh doanh cả gỗ lậu.
Anh đã có vợ, vợ anh là người Hà Nội. Có lẽ gia đình vợ anh cũng giàu có và có chút thân thế ở Hà Nội. Vợ chồng anh kết hôn đã 10 năm nhưng chưa có con. Theo lời anh kể thì trong thời gian yêu nhau, vợ chồng anh từng có quan hệ tình dục và vợ anh đã có lần phá thai.
Anh nghĩ nguyên nhân vợ anh không thể sinh con là vì vậy, đến mãi sau này anh mới biết vợ anh bị u xơ tử cung và không thể sinh con được nữa. Tuy vợ anh không thể sinh con nhưng anh vẫn rất yêu vợ và không hề nghĩ đến việc chia tay với vợ. Tôi rất kính trọng anh về điều đó dù tuổi tác của chúng tôi chênh lệch không đáng kể.
Anh kể sau một thời gian kinh doanh gỗ, khi vợ chồng anh đã mua được một căn nhà chung cư ở trung tâm Hà Nội, xây được một căn biệt thự ở ngoại thành Hà Nội, có xe hơi và tích lũy được một khoản tiền khá lớn ở ngân hàng, vợ anh muốn anh bỏ nghề kinh doanh gỗ để quay lại làm công việc biên tập viên của nhà xuất bản.
Anh đã nghe lời vợ, quay về làm việc ở nhà xuất bản nơi vợ anh đang làm việc và trong thời gian này anh và tôi đã quen nhau. Theo lời anh kể thì trong cuộc sống gia đình, vợ chồng anh dường như rất ít trò chuyện, đối thoại cùng nhau. Tôi từng trò chuyện với anh rất nhiều lần những lúc buổi trưa ở cơ quan, anh phải gọi cơm hộp về ăn trưa một mình còn vợ thì đi ăn trưa cùng những bạn bè khác dù cả 2 làm chung cơ quan.
Rồi những buổi chiều tan sở, anh về nhà trước, một mình chuẩn bị bữa cơm tối trong khi vợ anh vẫn còn đi chơi với bạn bè, nhiều hôm không về nhà ăn tối và đi chơi mãi đến khuya. Những ngày nghỉ lễ anh quá buồn vì không biết đi đâu, làm gì trong khi vợ đã đi du lịch cùng các bạn bè khác.
Tôi cảm thấy rất thương anh nhưng cũng chỉ có thể an ủi, động viên anh như một người bạn, khuyên anh nên làm những gì mà tôi nghĩ có thể cải thiện được mối quan hệ của vợ chồng anh. Cứ như thế, chúng tôi làm bạn với nhau, trò chuyện và chia sẻ với nhau mọi niềm vui, nỗi buồn, an ủi, động viên nhau khi cảm thấy mệt mỏi, khó khăn trong công việc và cuộc sống. Chúng tôi chỉ liên lạc với nhau qua chat và tin nhắn điện thoại di động, chưa một lần gọi điện nói chuyện với nhau.
Một lần giữa chúng tôi có sự bất đồng, chúng tôi cãi nhau và ngưng liên lạc trong một khoảng thời gian dài. Sau đó, trong một lần online, tôi gặp lại anh, anh đã vào nói chuyện, anh nói anh đang rất buồn và rất muốn được trò chuyện cùng tôi. Tôi đã không nỡ, không thể tiếp tục im lặng với anh được nữa.
Anh nói với tôi rằng vợ anh cho anh biết cô ấy đã yêu một người khác và yêu cầu anh ly hôn với cô ấy và hiện tại vợ chồng anh đã ly thân. Anh đã chuyển ra sống một mình ở căn biệt thự ở ngoại thành, còn vợ anh tiếp tục sống ở căn nhà chung cư ở trung tâm. Anh đã bỏ công việc ở nhà xuất bản, quay trở lại nghề kinh doanh gỗ và anh vừa bị gãy chân do bị gỗ rơi vào chân nhưng anh không báo nên vợ anh không hay biết gì.
Tôi vốn là một phụ nữ yếu đuối, sống tình cảm, tôi thấy thương anh quá nên đã quay trở lại làm bạn với anh như trước đó. Tôi khuyên anh nên báo cho vợ biết việc anh bị tai nạn. Anh đã không làm theo lời tôi nhưng sau đó qua người thân và bạn bè, vợ anh vẫn biết nhưng cô ấy tự ái vì là người biết sau cùng nên không thèm hỏi han gì anh về vụ tai nạn.
Sau đó, có lẽ vợ anh cũng nghĩ lại và không muốn ly hôn nữa nên cô ấy yêu cầu anh trở về nhà chung cư ở trung tâm Hà Nội. Tôi cũng khuyên anh nên quay về với vợ, khuyên anh làm nhiều điều để cải thiện mối quan giữa vợ chồng anh nhưng anh đã không quay về nhà, cũng không làm gì cả. Chúng tôi vẫn tiếp tục làm bạn ảo của nhau như vậy và tôi cũng không biết từ lúc nào tôi dần dần có tình cảm với anh.
Tuy vậy, thời gian đó tôi đã không dám nói cho anh biết chút gì về tình cảm của mình, thậm chí tôi còn không dám thừa nhận với chính mình rằng tôi yêu anh bởi vì anh luôn khẳng định với tôi rằng anh vẫn còn rất yêu vợ, rằng anh không muốn chia tay vợ, không muốn làm tổn thương cô ấy.
Nhưng có một lần, trong cơn say, anh đã gọi điện cho tôi, đây cũng là lần duy nhất chúng tôi gặp nhau qua điện thoại. Anh nói anh không còn yêu vợ nữa, anh đã yêu tôi, rất yêu tôi, rất muốn có tôi nhưng anh không đủ tàn nhẫn và can đảm để chia tay với vợ anh vì chính anh là người đã làm cho cô ấy mất khả năng sinh con.
Anh bảo anh không dám vào TP HCM gặp tôi vì anh sợ sẽ không thể kiềm chế được tình cảm của mình nữa và sẽ làm nhiều việc có lỗi với vợ. Anh cũng không dám gọi điện cho tôi vì sợ nghe giọng nói của tôi rồi, anh sẽ yêu tôi hơn và rồi ngày nào cũng sẽ phải gọi điện cho tôi. Anh bảo cứ nghĩ đến tôi, nghĩ đến việc yêu tôi mà không được ở gần tôi, không được gặp hay gọi điện thoại cho tôi là anh lại thấy đau đớn.
Tôi nghe mà chỉ biết im lặng khóc thầm vì bản thân tôi cũng thấy đau đớn quá, dù rất yêu anh nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mình là người thứ ba làm tan vỡ gia đình người khác, ý nghĩ ấy khiến cho tôi cảm thấy không thể chịu nổi. Tôi muốn chia tay anh, rời xa anh và im lặng với anh mãi mãi, tôi đã thử cố gắng nhiều lần những vẫn không thể chia tay với anh được.
Thế rồi đến cuối năm 2009, anh đột ngột biến mất, tôi không thể liên lạc với anh bằng bất cứ phương tiện nào. Đầu 2010, anh liên lạc trở lại sau gần 5 tháng im lặng, lúc đó tôi mới biết là ngoài việc kinh doanh gỗ, sản xuất và kinh doanh đồ gỗ, anh còn kinh doanh gỗ lậu. Lần đó anh vay tiền ngân hàng và vay của nhiều người khác để làm một phi vụ lớn, nhưng anh bị bắt và bị tạm giam.
Vợ anh đã phải bán tất cả nhà cửa, tài sản của 2 vợ chồng, tài sản riêng của cha mẹ cho thừa kế và vay mượn thêm nhiều nơi để trả nợ cho anh và lo lót để anh không phải ngồi tù. Từ đó tôi hiểu vợ anh là người tốt, sống có tình nghĩa, cô ấy vẫn còn yêu và lo lắng cho anh rất nhiều.
Tôi thấy thương vợ anh và thấy mình có lỗi với cô ấy nên quyết định phải rời xa anh bằng mọi cách. Dù rất đau đớn nhưng cuối cùng tôi đã nói với anh quyết định của mình và chúng tôi chia tay nhau sau gần 2 năm làm bạn. Trước khi chia tay tôi đã khuyên anh 2 điều: quay về với vợ và bỏ nghề kinh doanh gỗ lậu và anh cũng đã hứa.
Tôi đã không liên lạc với anh trong khoảng thời gian hơn một năm. Thời gian đầu, tôi đã vật vã, đau đớn và khổ sở tưởng như không thể vượt qua được. Rất nhiều lần online ẩn, đọc tin nhắn offline của anh, thấy nick anh sáng tôi đã định buzz anh, mỗi lần nhận tin anh nhắn vào điện thoại, tôi lại loay hoay cầm điện thoại lên và tự hỏi “Mình sẽ làm gì?” nhưng cuối cùng tôi đã kiềm chế được.
Tôi lao vào làm việc và chăm sóc con gái, cuối cùng tôi đã vượt qua được khoảng thời gian đau đớn, khổ sở đó. Tôi không thể quên anh nhưng đã làm quen được với nỗi nhớ anh, mỗi khi nhớ anh tôi không còn cảm thấy đau đớn nữa và chỉ thầm cầu mong cho anh và vợ anh được hạnh phúc và tôi cũng đã tin rằng anh và vợ anh đang hạnh phúc.
Trong suốt thời gian hơn một năm không liên lạc, thỉnh thoảng anh vẫn nhắn tin hỏi thăm tôi nhưng tôi đã cố gắng im lặng. Thế rồi cách đây khoảng 6 tháng, một lần anh nhắn tin hỏi thăm tôi đúng vào lúc tôi đang gặp rắc rối và bế tắc trong công việc, lúc đó tôi đang rất cần một ai đó để chia sẻ. Vậy là tôi đã mắc sai lầm, tôi đã trả lời tin nhắn của anh, và chuyện gì phải đến đã đến, chúng tôi đã liên lạc lại.
Anh kể sau khi chia tay nhau, anh cũng muốn cố gắng để quay trở lại với vợ, dù không còn tình yêu thì cũng bằng tình nghĩa, tình thương bù đắp cho những lỗi lầm anh đã gây ra cho vợ, nhưng không hiểu sao mối quan hệ giữa anh và vợ anh vẫn không thể cải thiện, không thể tốt lên được. Cuối cùng vợ anh quyết định sẽ đi du học ở nước ngoài trong 2 năm.
Trước khi đi cô ấy có nói: Cô ấy đi để cả hai cùng nhìn lại tình cảm của mình. Nếu trong thời gian cô ấy đi mà một trong 2 có đối tượng khác thì khi cô ấy về họ sẽ chia tay, nếu sau thời gian 2 năm mà cả 2 vẫn một mình thì sẽ quay trở lại với nhau. Nhưng suốt từ lúc đó đến giờ, anh vẫn không thể quên tôi, anh vẫn mong một lần nào đó tôi trả lời tin nhắn của anh, hỏi thăm anh và vì tôi cứ im lặng nên anh đã đau khổ suốt cả một thời gian dài.
Những tâm sự của anh làm lòng tôi đau nhói, và trong một lần như vậy, tôi đã không thể kiềm chế, tôi đã nói cho anh biết tình cảm thật sự của mình. Sau đó anh nói sẽ cố gắng làm việc, kiếm tiền để trả hết số tiền vợ anh đã lo cho anh trước đây, sau đó sẽ chia tay với vợ để chúng tôi có thể yêu nhau và đến với nhau. Vì quá yêu anh, tôi đã chấp nhận và mong đợi điều đó.
Chúng tôi đã hẹn ngày anh vào TP HCM để gặp tôi và tôi tưởng như mình đã sắp có được tình yêu của anh. Nhưng đến sát ngày hẹn, anh đột ngột thông báo cho tôi một tin sét đánh: Vợ anh vừa phát hiện mình bị u xơ tử cung và sẽ phải ngưng việc học ở nước ngoài, về nước sớm để chữa bệnh vì cô ấy không thể đủ tiền để chữa bệnh ở bên kia và cô ấy sẽ về vào đúng cái ngày mà tôi và anh hẹn gặp nhau.
Vì vậy anh không thể vào TP HCM gặp tôi như đã hẹn, và cũng chưa thể nói chia tay với cô ấy lúc này vì việc đó là quá tàn nhẫn. Tôi biết anh không nói dối, tôi hiểu con người anh, tôi biết anh làm vậy là đúng, tôi biết anh cũng rất đau khổ vì đã làm tôi thất vọng nhưng sự thật lại một lần nữa làm cho tôi đau đớn.
Cảm giác có lỗi lại làm tôi muốn chia tay với anh nhưng lần này anh không chấp nhận, anh bảo tôi hãy đợi anh thêm một thời gian nữa. Cả mấy tháng trời, chúng tôi cứ mãi cãi cọ, giằng co với nhau về việc chia tay nhau để anh quay về sống với vợ, chăm sóc vợ, ý của tôi, hay anh chia tay với vợ để yêu tôi, ý của anh. Cả anh và tôi đều đau khổ vì không thể quyết định được.
Cuối cùng thì cũng đến ngày vợ anh về nước. Cảm giác tội lỗi vì không còn yêu vợ, đã phản bội vợ làm anh không dám đi đón vợ, không dám gặp vợ. Tôi đã phải khuyên nhủ rất nhiều, anh mới chịu về nhà gặp vợ và nói chuyện. Tôi không ngờ ngay lần đầu tiên gặp nhau sau khi vợ anh về nước, hai vợ chồng anh đã quyết định chia tay.
Vợ anh không biết chính xác lý do anh muốn chia tay, anh chỉ nói rằng “chia tay vì không hợp nhau và không còn tình cảm nữa” nhưng có lẽ cô ấy cũng cảm nhận được tình cảm của anh với cô ấy không còn và có lẽ vì tự trọng nên cô ấy đồng ý. Sau đó anh lao vào kiếm tiền để trả nợ vợ, ít nhất là về mặt vật chất, để vợ anh có tiền chữa bệnh, còn tôi thì chỉ biết an ủi, động viên anh và chờ đợi.
Nhưng tôi không ngờ vì muốn sớm trả hết nợ cho vợ mà anh đã quay trở lại con đường kinh doanh gỗ lậu. Mấy hôm trước, cảm thấy anh rất bất thường, tôi đã gặng hỏi mãi và được anh thú nhật là vừa rồi đã cùng mấy người bạn buôn gỗ lậu và bị bắt. Họ đã bỏ ra rất nhiều tiền để lo lót nhưng không có gì khả quan, anh và các bạn sẽ có thể bị bắt giam, bị ngồi tù. Tôi đã chết lặng vì đau đớn.
Cách đây 4 ngày anh nhắn tin cho tôi nói “Sắp tới anh đi vắng một thời gian, em đợi anh, đừng buồn và nhịn ăn làm anh đau lòng”. Lúc ấy tôi đang họp, không thể gọi lại ngay cho anh, chỉ nhắn lại hỏi anh sẽ đi đâu nhưng không thấy anh trả lời, khi họp xong tôi gọi nhưng anh đã tắt máy. Từ hôm đó đến giờ tôi không thể liên lạc được với anh.
Tôi có linh cảm rằng anh lại bị bắt giam giống lần trước và không biết phải làm gì cho anh, tôi lại thấy mình đau khổ và tội lỗi. Tôi không biết mình sẽ phải đợi anh đến khi nào, tôi không biết làm thế nào để biết tin tức của anh, chừng nào chưa gặp được anh, chưa biết tin tức của anh thì tôi chưa thể thanh thản mà sống được.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)