Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Con muốn tìm chồng cho mẹ
on bây giờ đã không còn ích kỷ, trẻ con nữa. Con nghĩ tốt nhất nên tìm người đàn ông thay thế cha, có thể cho mẹ cảm nhận tình yêu và rất yêu thương mẹ. Mẹ sẽ hạnh phúc, vui vẻ mỗi ngày, sống lâu hơn để con được ở bên mẹ nhiều hơn.
Mẹ năm nay đã 42 tuổi, nhưng vẫn còn trẻ lắm. Nước da trắng, gương mặt tròn, vóc dáng nhỏ nhắn, chính vì thế mẹ trẻ lâu. Mẹ có tính cách mạnh mẽ, kỹ tính, nấu ăn rất ngon và đặc biệt rất lo lắng, hy sinh cho chồng con. Nhưng đường tình duyên của mẹ lại thăng trầm, không hạnh phúc.
Mẹ đến với cha là mối tình đầu lúc mới 20 tuổi, hai năm sau con ra đời. Lúc đó nhà rất nghèo, không một đồng trong túi, cha và mẹ đăng ký vào vùng kinh tế mới là nông trường U Minh để sinh sống, vì vô đó sẽ được cấp đất làm ruộng. Cha đi làm ăn xa mà chẳng bao giờ thành công, khi nào cũng ôm nợ về nhà, một mình mẹ chăm con nhỏ, làm ruộng, trồng rau, nuôi heo, gà, vịt để lấy tiền nuôi con và trả nợ cho chồng. Từ lúc đó bắt đầu thời kỳ đen tối của mẹ, lúc nào trong nhà cũng cãi vã, mẹ không ngày nào được hạnh phúc từ người được gọi là chồng.
Sau đó, được gia đình ngoại cưu mang, kêu mẹ ra thị trấn làm ăn. Không có nổi một cái nhà trên bờ, gia đình 3 người phải sống trên một cái phà lênh đênh sông nước. Mẹ đã bán chuối nướng và chơi hụi 5 nghìn/ ngày. Cha thì chạy xe ôm, nhưng thời gian ở trong tiệm bida thì nhiều. Tuy mới học đến lớp 9 nhưng mẹ rất nhạy bén trong kinh doanh, từ một con hụi, không có vốn nhiều, mẹ đã làm chủ hụi, mở một cửa hàng xăng dầu.
Sau đó mẹ tiếp tục hùn vốn với bà ngoại thuê một gian hàng kinh doanh vật liệu xây dựng. Sau đó mua luôn cửa hàng đó, và mở rộng sang căn kế bên và hai căn đối diện. Tuy kinh tế có phần ổn định hơn nhưng trong nhà lúc nào cũng lục đục vì cha, người gây bất hạnh cho cuộc đời mẹ. Thời điểm này, gia đình đã có của ăn của để, và vì con là con một nên cha mẹ rất yêu thương, không muốn cha mẹ ly dị, con không muốn thấy mẹ hay cha ở cùng người khác, người mà con không quen.
Sau một thời gian dài chịu đựng, cuộc hôn nhân đổ vỡ, mẹ nói con sẽ sống với mẹ, và con nói rằng nếu mẹ muốn con sống với mẹ thì mẹ không được lấy chồng khác, mẹ đã đồng ý. Cuối cùng cha mẹ cũng ra tòa. Trong thời gian hòa giải, buồn chuyện gia đình, mẹ vướng vào số đề, cha thì cá độ đá banh. Trong thời gian ngắn, của cải không cánh mà bay, một đống nợ ập xuống đầu.
Buồn vì cảnh nhà như vậy, con đã quyết định lên thị xã học, ở nhà họ hàng và không hề biết chuyện nợ nần của mẹ và cha. Con vẫn cứ lo học hành tới nơi tới chốn mà không hề biết mẹ phải khổ sở như thế nào khi phải chạy từng đồng để đóng tiền học phí, tiền nhà, tiền ăn, tiền sắm sửa quần áo và những chi phí linh tinh khác. Lúc đó mẹ vẫn lún sâu vào số đề.
May mắn là mẹ đã tỉnh ngộ kịp lúc. Mẹ kể lại, lúc đó mẹ nghĩ mẹ đã cùng đường rồi, không biết làm sao để nuôi con ăn học đây. Chuyện học gãy gánh thì cuộc đời con cũng tối tăm như mẹ, mẹ không muốn con phải sống cuộc sống như mẹ, không muốn con phải thua sút bạn bè, con sẽ tủi thân.
Năm học 12, con lên thành phố học trường Nguyễn Khuyến, chính con quyết định vì con biết sức mình học ở trường tỉnh sẽ không thể thi đậu đại học. Mẹ cho con đi nhưng trong lòng lo lắng vì học phí rất đắt, 3 triệu/tháng. Tuy đối với người khác số tiền đó không đáng là bao, nhưng đối với mẹ đó là cả một gánh nặng. Mẹ vay tiền của anh em trong nhà cho con đi học, trong lúc mẹ không có 2000 đồng để mua bánh mì ăn và một khoản nợ khổng lồ đè nặng trên vai mẹ.
Con không biết một tí gì về những khó khăn mẹ trải qua. Nhiều lần còn cãi mẹ nữa, con đã nghĩ là mẹ lúc nào cũng nghĩ đến tiền, trong đầu mẹ chỉ có tiền, tiền và tiền, chẳng bao giờ quan tâm xem con nghĩ gì. Có câu, khi có tiền con người mới nghĩ đến tinh thần. Và mẹ đang tìm con đường có thể kiếm tiền và nuôi con.
Trường Nguyễn Khuyến, ngôi trường nhà giàu, và dường như con là người nghèo nhất trong cái trường đó, con nhìn các bạn và con đã đua đòi. Tuy không đua đòi gì lớn lao, chỉ cần mẹ gọi điện thường xuyên cho con, hay là mẹ lên thăm con thường xuyên hơn, nhưng dường như điều đó lại rất khó khăn với mẹ. Mẹ nói buôn bán dưới này sao mà bỏ bê được, bỏ đi thì làm gì có tiền mà sống, có tiền cho con ăn học. Lúc đó con lại dỗi, lại trách mẹ ham tiền. Con thật bất hiếu với mẹ.
Mẹ cứ lo tính toán làm ăn, không nghĩ ngợi đến chuyện tìm một người chồng khác để chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Mẹ hy sinh hạnh phúc riêng, dành tất cả tình thương cho con. Mẹ con rất đẹp, nhiều người ngỏ lời nhưng mẹ từ chối hết, vì sợ sau này con lớn, con có người yêu, gia đình người ta nhìn vào nói mẹ không đứng đắn, đàng hoàng rồi khinh thường con.
Nhưng mẹ à, con bây giờ đã không còn ích kỷ, trẻ con nữa, con đã lớn khôn rồi. Và con nghĩ tốt nhất nên tìm một người đàn ông thay thế cha, bên cạnh mẹ, chăm sóc, lo lắng, quan tâm mẹ, Người có thể cho mẹ cảm nhận tình yêu và rất yêu thương mẹ. Mẹ sẽ hạnh phúc, vui vẻ mỗi ngày, sống lâu hơn để con được ở bên mẹ nhiều hơn.
Lâm
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)