Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chồng vừa cờ bạc, vừa gái gú
gày xưa, sắp kết hôn với tôi, anh vẫn qua lại với không chỉ một cô, mà vài cô. Khi tôi mang thai, anh cũng có những tin nhắn yêu đương với một vài cô gái. 
Đắn đo và suy nghĩ nhiều lần tôi mới mạnh dạn gửi bài tâm sự cho quý báo. Tôi 30 tuổi. Thời còn là học sinh, sinh viên, tôi nhanh nhẹn, năng động, tham gia nhiều hoạt động văn hóa, văn nghệ, thể thao ở trường. Sức học của tôi cũng khá nên các cuộc thi học sinh giỏi tôi đều cố gắng tham gia. Không biết có phải vì vậy mà tôi quá tự tin cho rằng mình là người va chạm, có hiểu biết, có con mắt nhìn cuộc đời, nhìn con người. Cho đến hôm nay, với từng ấy hiểu biết, trải nghiệm, tôi mới thấy mình thật thiển cận, thiếu lý trí, và quá thật thà.
Tôi kết hôn với chồng sau gần 6 năm yêu nhau. Có thể nói thời gian đầu tình yêu anh dành cho tôi thật đẹp, thật tuyệt vời. Tôi luôn là số một với anh, cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc vì có anh sau va vấp của mối tình đầu. Anh quan tâm, chăm sóc tôi, ngày lễ ngày nghỉ anh đều có mặt để cùng tôi làm những việc mình mong muốn. Tình cảm của chúng tôi được hai bên gia đình ủng hộ dù biết tôi hơn anh 2 tuổi. Còn gì hơn khi sống trong cuộc sống màu hồng như vậy.
Anh là công an nghĩa vụ, tôi cũng là sinh viên mới ra trường chỉ đi làm hợp đồng. Chúng tôi hứa hẹn khi nào sự nghiệp cả hai ổn định sẽ kết hôn. Cứ như vậy tôi và anh phấn đấu, sau 4 năm yêu nhau, tôi có một việc làm ổn định tuy hơi xa nhà. Anh đi học và chính thức được vào làm trong ngành công an. Những tưởng một kết thúc đẹp đẽ sẽ đến, nhưng sự việc bắt đầu rõ nét hơn khi anh sắp ra trường và về quê thực tập.
Qua người chị họ, tôi biết anh đang tìm hiểu một người con gái khác. Cô ấy ít tuổi hơn anh, xinh đẹp và trẻ trung hơn tôi, có việc làm tương đối ổn định. Tôi không biết vấn đề giữa tôi và anh nảy sinh từ đâu, bởi trong quá trình yêu nhau suốt 4 năm, tôi vô cùng chung thủy, có những người đàn ông đến với mình (vì anh đi học xa, tôi ở nhà chờ đợi), song tôi đều từ chối, tự tạo ra một cái hàng rào ngăn cản bất cứ người đàn ông nào đến gần.
Tôi yêu anh thật lòng và muốn cùng anh đi đến tận cùng cuộc đời. Tôi tin tưởng anh không một chút nghi ngờ. Tôi tin anh đến mức không bao giờ tìm hiểu anh có những mối quan hệ với ai, bạn bè như thế nào, anh sống với mọi người xung quanh ra sao, bởi trong mắt tôi, anh là một thanh niên nông thôn thật thà, tốt bụng. Tôi tôn trọng mọi việc làm và hành động của anh, chỉ nói “Chúng ta đều trưởng thành hết rồi, đã biết làm cái gì là đúng, là sai, mong anh mỗi khi làm việc gì đó hãy nghĩ đến em trước tiên. Em luôn tin tưởng anh. Chúng ta hãy cùng tự giác”.
Khi yêu, tôi thừa nhận mình khá nóng tính, mạnh mẽ (như hầu hết mọi người nhận xét vậy), có những lúc tôi bắt nạt anh, bắt anh phải làm theo ý mình, anh đều cố gắng chiều theo, không một lần phản đối, cũng không bao giờ anh nói “Anh không thích em thế này, anh không muốn em thế kia”. Còn lại, mọi tình cảm tôi đều dành trọn vẹn cho anh. Anh ốm đau, đi học thiếu thốn, tôi đều cố gắng giúp đỡ trong khả năng, tận tình và tự nguyện.
Biết anh có ý định rời xa mình, tôi đau đớn biết chừng nào. Vào thời điểm phản bội đó, tôi 27 tuổi, còn anh 25 tuổi. Tôi gọi điện cho anh yêu cầu một cuộc gặp gỡ thẳng thắn, nhưng anh không gặp, lấy mọi lý do lảng tránh gần một tháng trời. Tôi nản lòng, đau đớn, suy sụp thật sự, nghĩ đến những gì đã có với anh, tôi lại ứa nước mắt, không tin anh là kẻ phụ tình như thế.
Một ngày, tôi không thể chịu đựng được nữa, nổi đóa và yêu cầu anh phải nói chuyện. Anh đến gặp tôi, phản ứng của tôi vô cùng mạnh, tôi đã mắng nhiếc, bao nhiêu ức chế, giận dữ trút hết lên anh. Anh ngồi im nghe tôi nói, thái độ vô cùng nhạt nhẽo, nó càng khiến tôi điên loạn. Xong cuối cùng, tôi quyết định “Chúng ta chia tay nhau”. Mục đích của tôi cần trực tiếp gặp anh để nói lời đó. Nói xong, tôi lên xe máy và đi về nhà.
Lúc này anh mới phóng xe theo tôi, chặn đường xe tôi, van xin tôi tha thứ. Tôi nói “Nếu muốn xin tha thứ thì anh nói gia đình xuống nhà em hỏi cưới. Còn nếu không làm được, chúng ta chia tay”. Tôi về nhà lòng đã thanh thản nhẹ nhõm, xác định mọi tình huống.
Anh xuống nhà tôi, thưa chuyện với gia đình, mang theo một tờ đơn xin tìm hiểu cho tôi ký (lấy người làm trong ngành công an chúng tôi phải hoàn thành một số thủ tục bắt buộc). Những tưởng đó là niềm vui, rồi trước ngày cưới, tôi mới phát hiện ngày anh còn học ở trường có nợ nần một chút tiền nong với bạn bè, tưởng anh đã giải quyết xong. Nào ngờ, lên chỗ làm việc anh lại dính vào nợ nần, nghe phong phanh anh chơi cờ bạc. Xong tôi vẫn có niềm tin mình có thể giúp anh sửa đổi. Tôi vẫn lấy anh dù giữa chúng tôi có chút mâu thuẫn về điều đó.
Sau khi kết hôn, anh lộ rõ bản chất của người ham mê cờ bạc tột độ. Kết hôn xong tôi cũng có thai luôn, tưởng đứa con sẽ giúp anh tỉnh ngộ chuyện cờ bạc, không ngờ anh lại ngang nhiên chơi ngay trước mắt tôi. Ai cũng bảo tôi nói dối, yêu nhau bao nhiêu năm mà không biết anh chơi cờ bạc. Quả thật như tôi đã nói, vì quá tôn trọng và tin tưởng nên ít tìm hiểu về anh. Tôi chỉ sống trong lời nói, tình yêu, cái mà tôi nhìn thấy.
Từ đây, cuộc sống trở thành địa ngục, anh lao vào cờ bạc, nợ nần đến kinh khủng. Tôi cầu cứu với gia đình nhà chồng nhưng không được ủng hộ, vì bố mẹ chồng rất bênh vực anh. Mẹ chồng ngoài mặt đồng tình cho chúng tôi đến với nhau, bên trong bà lại không ưng cô con dâu hơn con trai bà 2 tuổi và có phần nóng tính. Không nhận được sự ủng hộ của nhà chồng, chồng lại không mảy may quan tâm tới tôi và đứa bé, tôi luôn sống trong sự căng thẳng và có lúc đã viết đơn ly hôn.
Gia đình nhà đẻ khuyên tôi cố gắng nhẫn nhịn vì sức khỏe của đứa bé, cố gắng chờ sinh xong rồi tính tiếp. Tôi sinh xong, chồng vẫn chứng nào tật nấy, lao vào cờ bạc nợ nần. Tôi và bố chồng phải tìm tiền về trả nợ giúp anh, xong anh lại tiếp tục đâm đầu vào trò đỏ đen đó. Tôi một mình nuôi con, cay đắng, khóc thầm không biết bao nhiêu lần.
Cho đến nay, cuộc sống vẫn diễn ra như vậy. Con tôi giờ hơn 7 tháng tuổi. Cuối năm, chủ nợ đến nhà đòi, gọi điện gây sức ép, cực chẳng đã tôi nói “Chúng tôi sắp ly hôn, có gì cứ tìm anh ấy mà giải quyết”. Mẫu thuẫn, tình cảm của vợ chồng tôi rạn nứt. Dù có nhẹ nhàng khuyên anh, im lặng đúng như ý anh muốn, giúp anh trả một phần nợ, anh vẫn không thay đổi.
Tới đây, tôi mới nhắc lại vụ việc anh phản bội mình. Hóa ra, dù anh đã viết đơn, làm hồ sơ kết hôn với tôi, xin tôi tha thứ mà vẫn qua lại với cô gái kia. Không chỉ với một cô, anh còn có thêm vài cô nữa, kể cả khi tôi mang thai, anh cũng có những tin nhắn yêu đương với một vài cô gái.
Sự phản bội về tình cảm, sa đà vào trò chơi đỏ đen, kéo tình cảm niềm tin của tôi trở về con số 0. Tôi luôn tự chất vấn mình đã làm sai điều gì để cho anh phản bội đến thế. Nghề nghiệp của anh lung lay, gia đình nợ nần chồng chất, nhiều lúc tôi muốn ly hôn để thoát khỏi anh, thoát khỏi bể khổ đang phải gánh chịu? Có phải tại tôi đã lựa chọn anh, đó là cái giá phải trả cho sự lựa chọn mù quáng?
Như
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)