I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chồng mất cảm giác với vợ
nh gần như không ngủ cùng giường với tôi, ngay cả khi con gái ngủ phòng riêng anh vẫn nằm dưới đất, để tôi nằm trên giường một mình.
Tôi 31 tuổi, lấy chồng bằng tuổi được sáu năm, có một con gái năm tuổi. Chúng tôi lấy nhau hoàn toàn vì tình yêu. Để lấy được tôi, anh phải theo đuổi vất vả chứ không dễ dàng gì. Ban đầu, tôi không yêu nhưng cũng không từ chối vì thấy anh dễ thương, hiền lành, lại tội tội. Dần dần, tôi yêu anh khi nào chẳng biết và chúng tôi đã cưới nhau. Trước ngày cưới chúng tôi đã sống chung, tôi nhận thấy chuyện chăn gối không được hòa hợp. Nhu cầu của tôi cao hơn anh nên nhiều lúc rất bức bối. Anh giải thích vì chưa về chung nhà, đi khách sạn xong phải chạy một quãng đường xa về nhà nên rất mệt, khi cưới về sẽ khác. Tôi tin lý do ấy.
Lấy nhau về rồi, chúng tôi cãi nhau hàng ngày, trong đó có cả chuyện chăn gối. Dù anh đã hứa cưới về sẽ khác nhưng kết quả vẫn vậy; lại thêm nhiều khác biệt trong lối sống nữa. Đúng lúc định chia tay thì tôi lại có bầu, vậy là ngồi lại giải quyết mâu thuẫn vì con. Con gái tôi được sáu tháng tuổi, hai đứa lại quyết định ly hôn và anh dọn đi (chúng tôi ở nhà riêng của tôi). Sau đó, vợ chồng lại tái hợp, ở với nhau một năm thì ly thân bốn tháng, rồi lại về ở cùng.
Công bằng mà nói, trong quãng thời gian sống chung, có những thời điểm tôi rất hạnh phúc nhưng sự mệt mỏi, buồn tủi nhiều hơn. Tôi biết anh cũng vậy bởi chúng tôi thật sự không hợp, tình cảm cũng bị hao mòn. Vào thời điểm ly thân năm ngoái, tôi vẫn yêu chồng nhưng anh bảo không yêu vợ nữa. Tôi hiểu và tự trách mình trong quá trình chung sống đã có những cư xử không hay, có thể nói là quá đáng khiến tình cảm vợ chồng nguội lạnh. Tôi ước ao có một cơ hội quay lại để sửa đổi, cứu vãn cuộc hôn nhân của mình. Tuy nhiên, tôi không năn nỉ chồng vì nghĩ tình cảm đã không còn thì không thể níu kéo.
Tôi đồng ý ly hôn nhưng sau đó khoảng một tuần, chồng chạy về nhà gặp và nói muốn hàn gắn, xin lỗi tôi vì đã ích kỷ không nghĩ đến gia đình. Tôi cứ ngỡ mình đang mơ. Khi quyết định quay lại, chúng tôi đã ngồi nói chuyện, tôi hỏi anh phải làm thế nào anh mới cảm thấy hạnh phúc. Anh kể ra và tôi hứa sửa đổi. Tôi cũng chia sẻ với anh mình cần những gì, anh cũng đồng ý sẽ sửa đổi vì tôi.
Gần một năm qua, tôi đã sửa đổi rất nhiều, những gì hứa với anh tôi đều làm đúng. Tôi thay đổi một cách rất vui vẻ, tự nguyện, không hề khó chịu vì sự thay đổi đó. Nói nôm na y như thể vì mình đã “giác ngộ” rồi nên thay đổi và hạnh phúc với sự thay đổi ấy. Có lúc tôi nghĩ sóng gió thật sự đã qua và định sinh thêm một đứa con nữa nhưng chuyện chăn gối của chúng tôi vẫn rất nguội lạnh. Tôi chỉ mong được gần chồng mỗi tuần một lần nhưng có lúc anh đáp ứng, có lúc không, có khi cả tháng anh cũng không gần vợ.
Chuyện sinh con anh cũng thoái thác. Những hành động âu yếm vợ chồng cũng rất ít. Anh gần như không ngủ cùng giường với tôi, ngay cả khi con gái ngủ phòng riêng anh vẫn nằm dưới đất, để tôi nằm trên giường một mình. Khi tôi hỏi vì sao thì anh viện đủ lý do, không chăn gối bởi đi làm mệt, không nằm trên giường bởi ngay dưới máy lạnh, tôi cảm nhận anh như thế chỉ bởi không đủ yêu thương vợ.
Tôi rất buồn, tổn thương, tự hỏi vì sao những lời hứa khi quay lại để làm cho nhau hạnh phúc rốt cuộc chỉ có mình tôi thực hiện. Anh có quan tâm đến cảm nhận của tôi không, có mong muốn mang lại hạnh phúc cho tôi như tôi mong muốn mang lại cho anh không? Anh có cần tôi trong cuộc đời này như một người vợ không hay chỉ như người mẹ của con anh thôi.
Tôi cảm thấy cô đơn và nghi ngờ đủ thứ, không thấy an toàn, lúc nào cũng có cảm giác mình sẽ đánh mất cuộc hôn nhân này bất kỳ lúc nào. Tôi khóc rất nhiều vì sự lạnh lùng của chồng, năn nỉ, động viên anh đi khám để cải thiện chuyện chăn gối nhưng không được, mong chồng âu yếm, gần gũi mình nhiều hơn cũng không xong. Anh vẫn vậy, chu toàn trách nhiệm với gia đình, không cờ bạc, rượu chè, trai gái nhưng tình cảm với vợ không còn.
Cách đây một tuần chúng tôi lại gây nhau vì chuyện chăn gối. Anh nhắn tin cho tôi: “Anh xin lỗi, không phải tại em, tất cả là tại anh. Anh thương em thương con, anh cần gia đình nhưng không còn cảm giác trong chuyện đó nữa, anh không biết phải làm sao”. Tôi nhắn lại, nói anh "còn nước còn tát", hãy đi khám để chữa trị, nếu thật sự không được nữa tôi sẵn sàng chung sống vì anh suốt đời này. Trước mắt anh cứ đi khám đã, từ bỏ như vậy tôi thật sự không cam tâm. Anh im lặng không trả lời.
Tôi suy nghĩ, khóc rất nhiều, cuối cùng quyết định sẽ cố gắng cứu vãn thêm lần nữa. Tôi mua thuốc cho anh uống và nói anh chịu khó lên giường ngủ cùng vợ, không quan hệ cũng được. Anh lên ngủ được một bữa xong lại bảo muốn thức khuya xem phim, cứ ở dưới phòng khách, đến khi vợ con ngủ mới lên phòng. Đêm hôm qua, cho con ngủ xong, tôi lén đi xuống phòng khách xem anh làm gì thì phát hiện anh xem phim sex và tự thỏa mãn. Tôi thật sự sụp đổ.
Chúng tôi nói chuyện với nhau rất nhiều, anh bảo không còn cảm giác với vợ nữa nhưng muốn giữ gia đình vì con. Tôi bảo tình cảm đã không còn thì không thể sống chung, con có cuộc đời của nó, chúng ta có cuộc đời của chúng ta, đừng bắt nó phải chịu trách nhiệm cho cuộc hôn nhân của mình. Tôi muốn làm lại cuộc đời, muốn tìm một người thật sự yêu thương mình chứ không muốn phí hoài một cuộc sống như thế này.
Anh nói muốn giữ gia đình thêm một thời gian nữa, đợi con lớn hơn nhưng tôi bảo chẳng biết khi nào gọi là con đủ lớn để xem chuyện ly hôn của cha mẹ là bình thường, nếu trước sau cũng xảy ra thì nên kết thúc sớm. Anh lại bảo vẫn cần gia đình, nói phải chi tôi hết yêu anh thì anh dễ quyết định hơn. Tôi bảo mình không cần anh phải thương hại, hơn nữa người tôi yêu là anh của ngày xưa, chứ không phải con người lạnh lùng như bây giờ. Anh hỏi tôi suy nghĩ kỹ chưa, tôi bảo rất kỹ, vì tôi chẳng còn gì để hối tiếc cả.
Những gì có thể làm tôi đã làm hết rồi, nếu một năm trước tôi sẽ rất hối tiếc nhưng giờ thì không. Tôi đã có cơ hội làm hết sức mình để cứu vãn cuộc hôn nhân này, giờ chẳng còn gì để có thể làm được nữa. Mất đi một người không yêu mình, chẳng có gì phải tiếc nuối. Tôi tin mình sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua chuyện này, chỉ cầu mong con gái có thể vượt qua được và tôi sẽ làm hết sức mình để mang lại hạnh phúc cho con.
Minh
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)