A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chân lý và lẽ phải không tồn tại trong gia đình
âu chuyện về hạnh phúc gia đình mà trong đó mối quan hệ giữa hai vợ chồng là vấn đề then chốt đã tạo nên không ít quan tâm và chia sẻ từ cộng đồng. Nếu một ai đó quá hoàn hảo, quá "tròn trịa" thì người đó đã là một... "trái táo", đã "tự sướng" được mà không cần phải đi tìm một nửa kia. (Đức)
From: Đức
Sent: Thursday, November 19, 2009 11:49 AM
Kính chào tòa soạn và các quý độc giả,
Con người không "vô tính" được nên đàn ông phải cần đàn bà, chồng phải cần vợ và ngược lại. Cho nên hai nửa của trái táo phải áp khít được vào nhau, tuyệt nhiên không thể có "nửa to, nửa bé".
Nếu hai nửa đó đồng chất, đồng mầu và không nhìn thấy đường ghép thì "cặp" đó, gia đình đó sẽ hạnh phúc đong đầy. Nếu ngược lại, sẽ không "dính" được và có thể rời nhau bất cứ lúc nào. "Chất" ở đây là cái tâm, cái đức và nhân sinh quan. "Mầu" ở đây là tính tình, là trạng thái tâm lý. Đồng chất thì sẽ không có đào thải, đường ghép mới lành, dẫu cho mầu sắc có khác biệt giữa hai nửa. Mình chấp nhận sống với những người khác mình, khác về tính tình, nhưng phải có cùng một bản chất, phải "thiện".
Không thể dung túng và chung sống với cái "ác". Khi nhận xét về một người nào đó, ta thường nói đến "tâm tính". Cái
"tâm" có thể thiện, có thể ác. Cái "tính" có thể tốt, có thể xấu. Giữa cái "xấu" và cái "ác" có một lằn ranh rất mong manh mà đôi khi khó nhận ra được. Một người bị vấp té bởi một hòn đá giữa đường. Nếu anh ta quay lại nhìn, lầm bầm chửi rồi bỏ đi thì anh ta là người xấu. Nếu anh ta bê hòn đá đó để qua bên vệ đường hoặc làm dấu cảnh báo thì anh là người tốt. Nếu anh ta kiếm thêm một hòn đá nữa và đặt nó vào giữa đường thì rõ ràng đó là kẻ ác.
Không quan tâm đến mọi người đó là cái tính xấu, hại người đó là kẻ ác tâm. Bản chất tâm lý của con người là luôn luôn "động", có tính tương thích, tùy thuộc vào đối tượng và mang tính xã hội. Nó là sự phản ánh chủ quan
đối với hiện thực khách quan của mỗi cá thể. Ai cũng có quyền nhìn với lăng kính của riêng mình. Chúng ta đang sống trong "quần thể sinh thái" đa dạng và rất phong phú
của các vấn đề về tâm lý. Nếu nó không ác thì đừng nên vội vàng "tử hình" nó, hãy hòa nhập với nó, hiểu rõ nó rồi từ từ xoay chuyển nó theo chiều hướng tốt nếu có thể, bằng kỹ năng của mình.
Không xoay chuyển được thì ắt phải làm nhà nổi để "sống chung với lũ". Dẫu biết rằng tự tốt một mình là "tốt thiếu", làm lây cái tốt cho "thiên hạ" mới là "tốt đủ". Hồi còn bé, tôi từng hỏi mẹ rằng tại sao tôi thì "xuôi" mà thằng em
trai thì lại "ngược". Mẹ giải thích là do tôi được đẻ ra bằng... "đường nách", còn thằng em trai ngỗ ngược của tôi lại chui ra qua... "lỗ rún"! Chà, khác rõ rồi, vui vẻ chấp nhận ngay và còn thấy hân hoan vì "cái chỗ của mình" ở trên, coi bộ "sạch" cho nên mình ngoan hiền.
Thằng cu em khốn khổ kia, "cái chỗ của nó" hơi dưới một chút nên mới ngang bướng và... "láo"! Vậy là tôi leo lên giường nhìn thằng em nghịch ở dưới đất, bình thản "sống chung với lũ", sống chung với cái thằng chỉ chờ chực gõ "búa" vào đầu mình. Tuy nhiên em tôi nó không ác, nó thương tôi "dai dẳng" lắm. Có những người dường như tâm tính và hình hài được tạo ra cùng một lúc ngay trong bụng mẹ. Khi sinh, cả hai chui ra cùng một thì. Trong quá trình tăng trưởng, cả hai cùng "phình" ra về "lượng", không thay đổi về "chất". Tâm tính "hoàn hảo" ngay từ đầu đó sẽ "từ chối" bất cứ sự thay đổi hoặc bổ sung nào.
Trái với quy luật "lượng - chất", những người này khi sinh ra không khóc mà lại... "cười". Những trường hợp như vậy thì đừng mong có thể "dạy" được nhau khi "se đôi kết lứa". Quan điểm rằng có vợ là phải "dạy" thì thực ra không "chuẩn". Các cụ ngày xưa dùng từ "dạy vợ" tức là "tập" và "ép" cho vợ quen với cách sống của chồng và gia đình chồng, tuyệt nhiên không phải do vợ "ngu". Thời ấy là "tòng phu", nếu chẳng may "phu" mà... chết thì phải "tòng tử". Đó là "trọng nam khinh nữ", "chồng chúa, vợ tôi". Nay cái thói "ngông nghênh" ấy "xưa" còn hơn cả... "Diễm".
Bình đẳng. Vợ chồng không ai phải "dạy" ai. Nên "biết điều", nên cố mà "tương thích" thì mọi chuyện sẽ... bình thường. Nếu một trong hai người cảm thấy mình "tốt" hơn thì phải "gần gũi", "lôi kéo", "thuyết phục"... "quần chúng". Không được o ép, không được "đánh đấm". Nếu người kia chịu nghe, chịu nghĩ, chịu hiểu và chịu sửa thì có lẽ đã không nên chuyện. Rất tiếc rằng họ quá trung thành với "đường lối" như "hòa nhập chứ không hòa tan", "đổi mới chứ không đổi mầu" tức họ chỉ có mặt trong gia đình chứ không "tan" vào chồng, vào con. Không "đổi mầu" cách sống cố hữu mà chỉ "đổi mới"... "áo quần".
Họ quá "hoàn thiện" và đặc biệt là chưa sai bao giờ, cho nên không cần học, không cần đọc, không cần nghe. Người phối ngẫu có "dung nạp" được thì "cứ vui đi", bằng không thì "im mà sống" thôi. Vậy, có những điều "ông thợ hồ" làm
được mà "ông no chữ" không làm được thì nó là... cái gì? Ở đây loại trừ trường hợp học vấn "cao" nhưng văn hóa "lùn". Thời nay, có người đã là vợ, là mẹ nhưng vẫn còn những suy nghĩ lệch lạc cho rằng những phẩm chất như "Anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang" chỉ là... "tin đồn". Còn "Công, Dung, Ngôn, Hạnh" ư? Khéo vẽ thế.
"Hiếu thảo", "Thủy chung" chỉ là khái niệm hết sức... "trìu tượng". Thiên tai lũ lụt, tang thương chết chóc có sao đâu nhỉ? Dũng cảm cứu người, hy sinh "được" gì nhỉ? "Từ thiện từ theo", trời ơi, "rỗi hơi" quá, bao giờ lũ nó "quét" ở... dưới gậm giường của mình thì mới cần để ý, tầng Ozon nó lủng tới... đầu mình thì hẵng hay. Thích "vác tù và hàng tổng" thì đừng có mà... "ăn cơm nhà". Dẫu rằng đã là vợ chồng thì không có "đúng - sai", không có "thắng - bại", nhưng chả nhẽ chân lý và lẽ phải không có chỗ đứng trong gia đình sao?
Không có đức thì liệu có nên người? Chạnh lòng nhớ thuở xa xưa ấy, những người vợ đeo ba lô tiễn chồng đi qua cánh đồng thơm hương lúa chín và họ đã chờ, đã đợi đến "héo" cả xuân thì... Sao họ lại có thể "chung chinh quyết liệt" như thế? Sao họ vẫn một mình nuôi con nên người trong cái thời vô cùng khó khăn ác liệt ấy? Vẫn có người không hiểu, cho đó là... "chuyện thần thoại". Cho nên, chồng "sờ sờ" ra đấy mà vẫn thản nhiên... "tình tính tang", huống hồ chồng lại... "va li tung hoành" thì... "nó" để quên "sừng" ở nhà là phải rồi.
Các "bà" bây giờ "hiện đại" thế chăng? Thiết nghĩ, không nên đổ thừa rằng do chồng "thế này" cho nên tôi mới "thế nọ". Tại sao không tự tốt theo đạo làm người? Nếu bản chất tốt như "thành lũy" rồi thì chồng cũng không thể nào "công phá" được. Thấy chồng không "tương thích", thấy chồng luôn "thiếu", không bằng "người ta" thì sao không "công khai minh bạch" mà "cắt phăng" đi cho nó... "ngay", khi tự do rồi thì đi đâu, làm gì tùy thích, chẳng ai thèm để ý, cứ phải "xiên xéo", lừa lọc, vụng trộm để mang tiếng là "ăn cắp" của nhà và "ăn cướp" của người là sao? Vậy mà vẫn có người còn viện lý do này nọ để "thông cảm" cho chuyện "đi ngang về tắt", cho chuyện "đeo mặt nạ" ở nhà.
Người ta có thể không hoàn hảo trong giao tiếp, ứng xử chứ không thể không hoàn hảo về "Tâm" và về "Đức". Chẳng có ông chồng nào lại thích làm "ma xó", ngồi trong góc nhà mà... "đếm" vợ cả. Trong đó có những bà vợ lại cho mình cái quyền được ngồi một chỗ mà "đếm" chồng. Họ thích đơn giản mọi vấn đề, nhưng đơn giản đến mức không có "đầu" và không có "tâm", đơn giản đến mức gây nguy hại cho chính bản thân mình và những người xung quanh thì... khó sống lắm. Người chồng có thể chịu đựng được nhưng vấn đề "làm gương" cho các con thì sao nhỉ?
Tỷ dụ như nhờ vợ đưa cho cái kìm khi đang sửa điện thì nàng lại... đóng cầu dao! Tất nhiên là chồng bị "tưng" lên trần nhà rồi rớt xuống, sau đó mới phều phào "khen" vợ rằng em làm tốt lắm nếu như đây là "phòng cấp cứu", em là bác sĩ, còn anh là bệnh nhân bị ngưng tim. Cái này ở bệnh viện người ta kêu bằng "shock điện", và dĩ nhiên là chồng "tỉnh" hẳn ra.
Người có "thiên chức" khi cố gắng lắm, kiên trì lắm lắm mới khâu nổi một cái nút áo cho con thì cái kim sẽ được găm lại ở bất cứ nơi đâu như nệm giường, nệm saloon... tùy thuộc vào nơi nàng ngồi. "Nghệ thuật sắp đặt" được thể hiện thường xuyên trong nhà, cái chăn nàng đắp luôn biến thành "đóa hoa hồng héo" ngay trên giường, các loại gối được "quăng" theo trường phái "lập thể". Đồ ăn, thức uống và các "vật bất ly thân" của nàng có thể được nàng "rải" ở bất cứ chỗ nào mà nàng đã đi qua. Quả chuối, quả táo bị cắn dở, mẩu bánh, chén cơm dư... có thể được "tìm" thấy ở trên thành giường, trên bệ cửa sổ, chân cầu thang, thậm chí trên... nắp bồn cầu sau nhiều ngày trong trạng thái... "ruồi bâu" và đang phân hủy. Còn túi nylon các mầu, các loại thì... chỗ nào có lỗ là nhét vô.
Chồng luôn đi dọn nhưng vợ "giấu" kỹ quá nên khó "lòi" ra. Cả bố và con đều luôn sẵn sàng "phản ứng nhanh" khi được mẹ "điều động" đi tìm... chai dầu gió và ống hít, thứ mà nàng vẫn thường cầm ở trên tay... Đoảng, bừa bãi nhưng lại rất sạch thế mới lạ, sạch cho riêng một mình mình thôi. Vệ sinh cá nhân thì cả tiếng đồng hồ, mặc kệ "ông" nhà máy
nước và cái hóa đơn tiền. Hỉ mũi xong, quệt vào lưng chồng rồi bảo "đằng nào anh chả tắm"? Cười được chết liền! "Cái nết đánh chết cũng không chừa" là vậy.
Thôi, chả "đếm" nữa, lại... "rỗi hơi" rồi. Nói xấu với người quen, chẳng ai nói xấu với người lạ, người mà chẳng biết tí tì ti gì về "nhân vật chính". Đằng này chỉ được "cái tội"... nói đúng, nói chỉ thiếu chứ không nói sai. Nói công khai, có thông báo đàng hoàng cho "nhân vật chính" và những người có liên quan vì "trót" biết để mà đọc xem bàn dân thiên hạ họ nghĩ sao, những người rất khách quan và chả "dính dáng" gì đến nhà mình. Chỉ nói những điều từng nói ngay trước mặt trong rất nhiều lần.
Và, xin lỗi độc giả, "nhân vật chính" của tôi sau khi đọc bài viết của tôi và các bài phản hồi của mọi người đã "phán" một câu "xanh rờn" thế này: "Em chả cần đọc mấy cái bài nhảm nhí của cư dân mạng. Nhưng coi bộ tụi nó tình thương mến thương với anh lắm. Hãy nghe lời chỉ dạy của họ đi vì anh hợp với thế giới ảo hơn là thế giới thực. Một quý ông đáng kính lấy phải vợ hư hỏng, trắc nết".
Vậy đó, tôi vô cùng xin lỗi vì làm cho thiên hạ bị chửi lây.
Có ai còn ủng hộ cho nhân "vật" này không?
Xin kính chào.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)