Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chán yêu nhưng gia đình liên tục giục lấy chồng
ia đình yêu cầu làm thế nào thì làm, trong năm nay phải lấy chồng. Tôi đau đầu quá, lại thêm áp lực công việc nên chẳng còn muốn yêu đương hay tìm hiểu ai.
Với tuổi của tôi ở quê mọi người đã coi là ế. Tôi quan niệm người ế là không có ai để ý hay không có ai yêu, còn tôi điều đó không đúng. Tôi cũng nói với mọi người trong gia đình rằng tìm được một người phù hợp với mình mới khó chứ muốn lấy chồng thì gật đầu là có ngay. Tôi chẳng có gì nổi bật nhưng không ít người dành tình cảm cho tôi. Nếu không thích ai thì tôi nói ý hay nói thẳng để họ khỏi tốn thời gian và khỏi làm phiền mình (nhiều khi tính tôi rất khó chịu, thẳng tính), hầu hết mọi người đều yêu quý.
Mối tình đầu của tôi kết thúc vì gia đình anh không cho lấy vợ tỉnh lẻ. Tôi vừa đau cho mình vừa có lúc tức giận gia đình anh tại sao lại phân biệt đối xử như thế trong khi đó còn chưa gặp tôi. Hơn năm sau anh lấy vợ do mẹ giới thiệu, giờ cuộc sống anh không hạnh phúc khi vợ chồng không hiểu nhau, không tin tưởng anh.
Theo anh kể thì vợ anh là người từng trải, gia đình có điều kiện nên chỉ biết tiêu tiền, lại lười. Anh luôn nói vẫn yêu tôi, chỉ cần tôi cho cơ hội làm lại tất cả anh sẽ từ bỏ mọi thứ. Tôi biết anh nói thật, có những chuyện anh không dám nói với ai ngoài tôi. Giờ tôi chỉ xem anh như người bạn, người anh trai, nhìn anh thế tôi không vui, thấy thương anh. Có lẽ do số phận như vậy.
Thời gian trôi đi, tôi dành tình cảm cho một anh cùng quê, biết anh cũng dành tình cảm cho mình khi anh chia sẻ những suy nghĩ, dự định trong tương lai. Tuy chỉ tìm hiểu nhau nhưng anh đã đưa tôi gặp anh em, bạn bè. Thời gian tôi làm đồ án tốt nghiệp bận rộn, anh cũng quan tâm nhưng có phần giảm đi, ngày tôi bảo vệ đồ án anh cùng người nhà lên chúc mừng tôi. Tôi thấy vui và hạnh phúc vì những gì anh dành cho mình.
Kể từ khi tôi đi làm, sự quan tâm của anh dành cho tôi giảm dần, gần nửa năm sau anh quyết định ra đi vì công việc mỗi người một tỉnh, anh không muốn tôi từ bỏ ước mơ của mình. Tôi luôn nghĩ vì anh không muốn tôi khổ nên làm vậy nhưng mọi niềm tin sụp đổ khi tôi phát hiện ra đã có người con gái khác bên anh. Vì không chính thức là người yêu nên tôi cũng không thể nói anh bắt cá hai tay. Khi tôi biết sự thật, anh bảo không làm gì có lỗi với tôi, cô ấy không bằng tôi về mọi mặt. Anh bảo tôi có nhiều sự lựa chọn, chính điều đó anh càng không thể làm tôi khổ. Lại vì lý do không muốn tôi khổ, tôi đâu sợ khổ, chỉ cần ở bên người mình yêu là đủ rồi.
Giờ tôi chẳng ghét anh, thi thoảng vẫn hỏi thăm anh như bạn bè bình thường, có lẽ vì tôi chẳng thể ghét ai dù họ làm mình tổn thương tới mức nào. Mọi người nói vợ chồng là do duyên số, rồi một người đàn ông mới xuất hiện tự nhiên trong lòng tôi. Có lẽ tôi để ý tới anh vì bởi anh cũng khoác trên mình bộ đồ màu xanh như người ấy. Quen nhau một thời gian trên mạng và điện thoại, chúng tôi quyết định gặp nhau.
Ngày tới chỗ hẹn, anh nhận ra tôi, đi ngang qua tôi hai lần và mỉm cười nhưng tôi không nhận ra anh. Nụ cười hiền ám ảnh tôi. Dần dần tôi và anh hay chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống. Tôi biết anh bị bệnh, anh nói có thể sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Tôi nghĩ ông trời thật bất công, một người như anh sao lại gặp phải căn bệnh như thế. Anh là người sống nội tâm, tình cảm nên anh càng suy nghĩ nhiều, không muốn người khác phải khổ vì mình.
Từ khi biết tình cảm của tôi, anh luôn né tránh, ít nói chuyện và không gặp nhau nữa. Tôi hỏi lý do, anh chỉ bảo không muốn tôi phải khổ. Cho dù thế nào đi nữa tôi vẫn muốn ở bên anh, cùng anh trải qua bệnh tật hay khó khăn. Anh chỉ im lặng trước câu nói của tôi. Tôi hiểu bệnh tật chỉ là cái cớ, có lẽ tôi ngộ nhận trước những sự quan tâm chăm sóc trước đây của anh dành cho mình. Người như anh phải tìm một người hơn tôi.
Tôi muốn gặp anh một lần để tạm biệt, không muốn thi thoảng nhắn tin hỏi thăm sẽ làm anh khó chịu. Ai cũng lấy lý do một người như tôi là niềm ao ước của nhiều người thì phải có được hạnh phúc, vì thế không muốn tôi chịu khổ vì họ. Không hiểu sao tôi lại dành tình cảm cho họ mà không phải những người con trai khác. Tôi nhớ anh nhưng lại không muốn làm phiền anh, cũng chẳng muốn để ý tới ai nữa, cho dù bây giờ không ít người dành tình cảm cho mình.
Gia đình yêu cầu tôi làm thế nào thì làm, trong năm nay phải lấy chồng. Tôi đau đầu quá, lại thêm áp lực công việc. Tôi chẳng còn muốn yêu đương hay tìm hiểu ai, làm sao để tôi thoát khỏi cảnh này cho tâm hồn thanh thản đây? Xin mọi người có kinh nghiệm cho tôi lời khuyên.
Thục
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)