Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cảm xúc ngày 30 Tết
ăm nay tôi làm ăn thảm bại, công ty vừa phá sản, lại đang ôm một khoản nợ mà 5 năm làm việc không chi tiêu cũng chưa chắc trả hết. Tôi đã không thể lo cho má có cái tết no ấm.
Sau một năm tất bật, vật lộn với gánh mưu sinh, cuối cùng hôm nay cũng 30 Tết. Một năm mới với nhiều thử thách và hy vọng chuẩn bị bắt đầu, ước gì chúng tôi luôn nhỏ bé để má vẫn luôn trẻ trung thế này. Sáng 7h, tôi vội chạy xe ra chợ cũ, tranh thủ chọn con gà ngon để tối cúng giao thừa. Nhớ lúc còn ở chung với ba má, tôi không cần phải làm gì cả, chỉ vui chơi và chuẩn bị đón giao thừa. Nghĩ lại thật thích! Giờ hai anh em tự phân nhau, người bánh tét, người mứt dừa để trong nhà cũng rủng rỉnh ít đồ ăn. Bây giờ tôi mới thấm thía và hối tiếc khi trước đây đã than phiền “Nhiều đồ quá, ăn sao hết”.
Sau đó, anh em tôi cùng qua nhà ba má để ăn bữa cơm đoàn tụ gia đình. Thấy chúng tôi, má không nói gì nhưng trong ánh mắt lóe lên nụ cười và niềm vui sum họp. Chào hỏi xong, anh em tôi mỗi người một tay, người nhặt rau, người dọn bàn, còn người chuẩn bị nước. Khi anh em tôi còn nhỏ, má tự tay làm tất cả. Các món ăn vẫn đầy ắp, phong phú và hấp dẫn làm sao. Má đã quần quật vất vả biết chừng nào!
Nhớ có năm má kêu lau một số lá cây kiểng trước nhà, “Thật xui xẻo, biết vậy lúc nãy không bước ra cửa thì không phải lau rồi. 30 Tết mà còn phải làm việc”, tôi đã lẩm bẩm. Cũng như mọi năm, dù công tác xa đến đâu, anh em chúng tôi cũng tranh thủ về cho kịp bữa ăn tất niên. Nhìn mâm cơm, đầy ắp với nhiều món, tất cả đều bốc khói, thơm lừng bởi gia vị chính là tấm lòng của má. Vì vậy, đối với các anh chị em, món má nấu là ngon nhất.
Má dặn: “Riêng bữa cơm cuối năm này cứ từ từ ăn, càng lâu càng tốt”. Cả nhà quây quần, cười nói những chuyện đã qua trong một năm. Gần xong, thấy má lên lầu, một hành động đã trở thành thói quen suốt hàng chục năm qua, gái út nhanh nhảu như cá gặp nước, hô lên: “Haha, sắp được lì xì rồi”.
Nhìn bước đi của má theo năm tháng nay đã không còn thanh thoát như trước, trên gương mặt cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn. Có lẽ thời gian và đặc biệt là gánh nặng lo toan cho bốn anh chị em đã đè lên đôi vai nhỏ bé và gầy gò của má. Tôi chợt thấy buồn! Buồn vì trước đây không chịu phụ má, cứ lo chơi và hờn trách khi phải làm việc gì trong nhà. Buồn vì bây giờ mãi cứ mưu sinh, lo cho vợ con mà không sống chung và giúp được nhiều cho má.
Đặc biệt, năm nay tôi làm ăn thảm bại, công ty với 9 nhân viên trung thành vừa phá sản, lại đang ôm một khoản nợ mà 5 năm làm việc không chi tiêu cũng chưa chắc trả hết. Năm nay tôi đã không thể lo cho má có cái tết no ấm. Như hiểu được điều chất chứa trong ánh mắt đượm buồn của tôi, má chậm rãi nói: “Má ăn được bao nhiêu chứ. Điều quan trọng là vợ chồng con đồng lòng, mấy anh em hòa thuận là má vui lắm”.
Nghe thế tôi bỗng thấy nghẹn ngào. Hạnh phúc thật sự chính là những người thân yêu luôn xung quanh và bên ta. Bây giờ tôi muốn hát tặng má ca khúc như thay lời muốn nói từ rất lâu: “Yêu nhất trên đời chỉ có má mà thôi”.
Trần Lương Thuận
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)