Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cảm nắng anh từ nụ cười đầu tiên
au hôm đó, về nhà hay tại nơi làm việc hình ảnh về nụ cười của anh cứ tồn tại mãi trong tâm trí tôi cho đến hôm nay, tôi cảm thấy tiếc nuối về ngã rẽ đó. Giá như khi anh nói đưa về, tôi trả lời lớn hơn, hay tôi và anh có thể đi cùng đoạn đường dài hơn.
Tôi nhìn đồng hồ 19h, bỗng chiếc điện thoại reng, tôi bắt máy, đầu giây bên kia là tiếng chị tôi "Em hả, xuống nhà chị đi cà phê", tính tôi vốn ham chơi nên đồng ý ngay mặc dù hơi xa. Tôi vội vàng thay đồ, tự nhiên suy nghĩ không biết mặc bộ nào, cuối cùng chọn bộ đồ hết sức lịch sự, tô điểm một ít cho làn môi không mấy sáng sủa của mình rồi vội vã phóng xe đi.
Đến nhà chị tôi cũng không mấy ngỡ ngàng khi có một người lạ ngồi trong nhà cùng anh chị. Tôi nhanh nhảu như mọi khi "Chào mọi người, chào anh". Chúng tôi đi uống cà phê, tám chuyện, chị cứ lâu lâu, không phải vô tình mà cố ý gán ghép tôi với người đó đại loại như "Một ngày xấu trời nào đó em rủ thằng này đi cà phê giúp chị với”, rồi “Hai tụi mày sao tư tưởng giống nhau vậy".
Trong lúc tôi đang suy nghĩ "Tại sao chị lại gán ghép thế nhỉ, không lẽ chị tính mai mối" bỗng dưng có một tiếng nói nhẹ nhàng thốt lên, tôi giật mình nhìn qua, bất chợt gặp nụ cười đầy cuốn hút và hiền hòa của anh ta, tự nhiên thấy một cảm giác lạ lan khắp người. Tôi vội nhìn qua phía anh chị và bắt chuyện, thật ra anh là người rất vui tính, đầy thiện cảm, không xấu trai chút nào. Anh làm cùng chỗ với anh chị tôi, nên cuộc nói chuyện của anh chị và anh rất tự nhiên.
Tôi không mấy rành về công việc nên cứ ngồi yên lắng nghe. Thỉnh thoảng cũng quay qua cười và nói đôi ba câu, nếu không người ta sẽ nói tôi không biết gì hoặc "chảnh", đại loại là vậy. Ra về, dù anh và tôi không cùng đường, anh bảo trễ rồi, để anh đưa tôi về, thật ra tôi rất muốn được đưa về vì sợ. Ngày thường nếu đi cùng các bạn hay đi một mình tôi chạy xe ghê gớm lắm, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay tôi chạy rất chậm, đợi anh đi từ phía sau.
Anh bắt chuyện được một lúc, bỗng tới ngã rẽ, tôi bảo "Em về đường này", vậy là tôi cứ quẹo phải, đinh ninh anh đi cùng nhưng đến một quãng không thấy anh đâu, chắc anh lại đi thẳng, 2 đứa 2 ngã khác nhau. Sau hôm đó, về nhà hay tại nơi làm việc hình ảnh về nụ cười của anh cứ tồn tại mãi trong tâm trí tôi cho đến hôm nay khi tôi viết câu chuyện này cũng vậy, tôi cảm thấy tiếc nuối về ngã rẽ đó. Giá như khi anh nói đưa về, tôi trả lời lớn hơn, hay tôi và anh có thể đi cùng đoạn đường dài hơn.
Hôm sau tôi nghe chị bảo tự nhiên em chạy vào đường khác, chắc là sợ bạn nhìn thấy hay sao ấy, nên ngại không dám đi theo", lúc đó tôi cười phá lên, thế là hiểu chuyện rồi. Tôi hy vọng sẽ có cơ hội gặp lại anh lần nữa, anh có nụ cười đã làm tôi bị cảm nắng ngay lần gặp đầu tiên. Nghe cũng thật mắc cười phải không? Nhưng đó là sự thật, tôi đã có cảm giác ấy trở lại sau bao nhiêu năm bị lãng quên.
Ngân
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)