Medicine for the soul.

Inscription over the door of the Library at Thebes

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cảm ơn anh chị đã cho tấm vé vào sân Mỹ Đình
òn khoảng 500 m nữa là đến trước cửa sân thì không thể di chuyển được nữa. Người sát người chen nhau. Bỗng nhiên có một anh, tuổi khoảng ngoài 30 nhìn về phía tôi và nói hai em có vào xem không, anh cho vé. Nói rồi anh rút trong túi ra một cặp vé đưa cho tôi.
From: Nguyễn Viên
Sent: Monday, October 11, 2010 10:07 AM
Tôi sống ở Hà Nội đã lâu, nhưng cũng chưa lần nào được xem bắn pháo hoa cả, mặc dù nhà tôi rất gần sân vận động Mỹ Đình. Chính vì thế nên dịp kỷ niệm 1000 năm Thăng Long này tôi tự nói với mình là nhất định phải xem bằng được, tận mắt cảnh bắn pháo hoa, nhất lại là pháo hoa nghệ thuật nữa chứ. Chắc là đẹp lắm?
Tôi đã tìm hiểu từ trước là lần bắn pháo hoa này chỉ những người có vé mời mới được vào. Làm thế nào đây? Thế là buổi chiều ngày 10/10 tôi phi xe máy ra sân vận động tìm hỏi dân phe vé xem có vé bán không. Đi lòng vòng nửa tiếng đồng hồ mới gặp một người trên tay cầm một chiếc vé ngồi ở quán nước. Tôi bạo gan tiến lại gần hỏi. Có vé bán không anh? Anh này trả lời chỉ có một vé khán đài D thôi, một triệu. Tôi hỏi không có cả cặp à? Anh chỉ thừa một vé thôi, còn một cặp khán đài A anh để đi xem chứ không bán.
Tôi trả lại anh chiếc vé rồi tiếp tục đi tìm. Lại gặp một người nữa, người nay đúng là dân phe chuyên nghiệp rồi. Mua vé không em? Bao nhiêu một cặp hả chị? Khán đài A, 3 triệu, chỉ có một cặp thôi. Đắt thế, bớt được không chị. Không được đâu em, mua giờ mới có giá này, tối thì không có mà mua đâu. Tôi nghĩ đắt quá, xem pháo thì đứng ngoài xem cũng được chứ cứ gì phải vào trong sân.
6h tối tôi và bạn tôi bắt đầu ở nhà đi, tôi bảo đi sớm cho đỡ đông và kiếm lấy một vị trí đẹp để xem cho dễ. Nhưng khi ra đường mới thấy là mình đã sai. Đường đông nghẹt người, tắc đường mọi nơi, vì nhà tôi ở đây nên khá thông thuộc đường làng có thể dẫn ra sân vân động. Ấy thế mà cũng phải 7h bọn tôi mới đến được chỗ gửi xe.
Hòa vào dòng người đông nghẹt cứ ùn ùn chen nhau đi vào khu vực sắp sửa bắn pháo hoa. Còn khoảng 500 m nữa là đến trước cửa sân thì không thể di chuyển được nữa. Người sát người chen nhau. Đứng vào mọi nơi có thể, lòng đường, vỉa hè, dải phân cách trồng hoa, trèo cả lên những cây cau vua để ngồi. Không ai có thế nhúc nhích di chuyển được.
Tôi bảo cô bạn gái đi cùng hay mình ra ngoài tìm quán café nào có màn hình lớn ngồi xem. Nhưng khi ấy tôi cũng nhận ra được rằng bây giờ chúng tôi muốn bỏ cuộc cũng không được. Không có lối ra nào có thể đi được. Đứng đó thêm nửa giờ nữa tình hình cũng không có gì thay đổi. Ai ai cũng mỏi mệt, phải chờ thêm 2h nữa mới có pháo hoa.
Chỉ thương cho mấy em bé, được bố mẹ cho theo cũng phải chịu cảnh chen lấn này. Bỗng nhiên có một anh, tuổi khoảng ngoài 30 nhìn về phía tôi. Khi tôi còn đang chưa hiểu vì chuyện gì thì anh đã nói luôn. Hai em có vào xem không, anh cho vé. Nói rồi anh rút trong túi ra một cặp vé đưa cho tôi. Tôi ngơ ngác không tin được điều tuyệt vời nào đang đến với tôi đây? Đưa tay cầm lấy hai chiếc vé của anh, tôi mở ra xem có phải thật hay giả thì đúng là vé thật: Khán đài A, Tầng V, hàng 17, ghế số 46.
Tôi băn khoăn hỏi sao anh chị lại không vào xem, hay lắm đấy anh ạ. Anh nói anh chị đưa cháu bé đi theo, đông quá không chen vào được. Hai em là thanh niên, cố chen vào mà xem. Chị vợ anh cũng nói thêm. Bọn chị đi muộn quá, không ngờ lại đông thế này, chị cũng thích xem lắm nhưng không thể vào được em ạ. Bọn em cầm vé đi thử xem có vào được không.
Tôi bảo cô bạn đi cùng cầm vé, cảm ơn anh chị rồi tìm đường vào sân. Thật sự lúc ấy tôi nghĩ mình không thể vào được bên trong nữa. Nhưng hai tấm vé như cho hai đứa tôi thêm sức mạnh, vượt qua biết bao nhiêu khó khăn, rồi cũng đến được chỗ mà các anh cảnh sát cơ động soát vé. Chúng tôi chạy vào trong khán đài thì buổi biểu diễn mới chỉ bắt đầu.
Thật là hoành tráng, đẹp. Cảm giác sung sướng như đang nằm mơ vậy. Cô bạn tôi quay sang nhìn tôi cười nói: "Thế mà nãy mình không biết xin số điện thoại của anh ấy để cảm ơn thêm lần nữa". Tôi cũng biết là em chỉ nói đùa thôi nhưng tôi nghĩ giá mà được gặp lại anh chị ấy, hoặc biết số điện thoại thôi cũng được để tôi có thể nói chúng tôi cảm ơn anh chị rất nhiều. Chúc anh chị và cháu bé luôn mạnh khỏe và may mắn.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)