Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Có nên rời xa người tình khi anh mắc bệnh hiểm nghèo?
hi có can đảm quyết định từ bỏ tình yêu tội lỗi này, tôi biết tin anh bị ung thư, tôi cũng biết trị liệu loại ung thư đấy vô cùng khó khăn. Nếu điều trị có kết quả tốt, thời gian sống cũng không quá dài.
Tôi hơn 30 tuổi, có chồng, 2 con vừa trai vừa gái, ai nhìn vào cũng nghĩ chúng tôi là gia đình hạnh phúc nhưng sự thực không phải vậy. Anh là mối tình đầu của tôi, ngày còn yêu nhau tôi có cảm giác anh là chỗ dựa vững chắc cho tôi trên con đường sau này. Anh không hoa mỹ, không lãng mạn cũng không phải là người quan tâm, chăm sóc đối phương và đôi khi còn hơi cục cằn, quan trọng nhất anh là người gia trưởng.
Cái được lớn nhất của anh là có trách nhiệm với vợ con, hàng tháng đưa tiền đầy đủ. Anh cũng không chơi bời, cờ bạc hay đàn đúm bạn bè. Tôi kể nhiều về anh như vậy để các bạn rõ tôi hiểu chồng tôi, chấp nhận những mặt tích cực và tiêu cực. Có lẽ vì những thứ ấy mà tình yêu chúng tôi ngày càng nhạt dần chứ không được lãng mạn hay bay bổng.
Tôi cứ nghĩ mình cũng chẳng yêu ai ngoài chồng nhưng không phải vậy. Công việc của tôi làm việc trực tiếp với người nước ngoài, tôi không nghĩ mình có tư tưởng thoáng, nhưng đến một ngày, tôi đồng ý kết bạn với một người đàn ông không phải vì lý do công việc, đấy là việc trước đây tôi chưa từng làm.
Chúng tôi nói chuyện về công việc, gia đình, đủ thứ chuyện trong vốn ngoại ngữ của tôi. Mỗi ngày anh đều hỏi thăm tôi và công việc, do chênh lệch múi giờ nên sáng nào đi làm tôi cũng nhận được một bức thư, ngắn có, dài có từ anh. Nó đem đến cho tôi niềm vui mỗi khi đi làm, cảm giác được quan tâm mà tôi không có từ chồng.
Tình cảm tôi đối với chồng vẫn không thay đổi, tôi hàng ngày lo cho con, đi làm, chăm sóc chồng con khi tối về, quan tâm, lo lắng cho chồng, soạn cho anh từng cái áo đi tắm, vẫn đắp chăn cho anh nếu cảm thấy lạnh. Tôi cứ như vậy đến khi nhận ra rằng bản thân bắt đầu thấy mệt mỏi mỗi khi đêm về, khi cả ngày làm việc cơ quan, tối về làm việc nhà. Tôi mệt mỏi khi không nhận được sự quan tâm từ chồng, mệt mỏi khi cái mệt đấy không biết chia sẻ với ai.
Về anh bạn kia, chúng tôi vẫn liên lạc, hỏi thăm nhau như những người bạn tri kỷ, vẫn nói chuyện khi tôi có thời gian. Có lẽ cái cảm giác không biết ai là ai trên mạng dễ làm người ta chia sẻ nhiều, dần dần tôi cảm nhận được tình cảm anh dành cho mình. Đến một ngày anh nói yêu tôi mặc dù cũng có gia đình như tôi.
Tôi hoang mang, cảm nhận được phần nào tình cảm ấy từ những lần nói chuyện. Tôi cũng không nói gì sau câu tỏ tình vì biết cũng chẳng có kết quả gì. Chúng tôi vẫn nói chuyện, chia sẻ với nhau mọi thứ và không có gì xảy ra nếu không có chuyến công tác. Biết tôi sắp sang đấy công tác, anh hỏi ngày, giờ khởi hành rồi ra đón tôi ở sân bay, tháp tùng tôi trong chuyến công tác ấy.
Chuyến đi của tôi rất vất vả nhưng nhờ có anh giúp mà mọi việc được thuận lợi hơn. Nhìn anh mướt mồ hôi, chạy đi chạy lại để mua vé, tôi thực sự cảm động, ngày cuối cùng của chuyến đi ấy chúng tôi đã thuộc về nhau. Tôi chợt nhận ra rằng mình cũng yêu anh.
Trở về, cảm giác tội lỗi đấy làm tôi không thể nào quên, phần vì công việc, phần vì không muốn nói chuyện nhiều nên thời gian sau đó chỉ là những lời nhắn, hỏi thăm, động viên nhẹ nhàng qua những tin nhắn offline. Có cảm giác tội lỗi với chồng con nhưng trên hơn hết tôi thấy cuộc sống có vui vẻ hơn, không còn nhàm chán nữa. Không còn là cảm giác của một con robot khi cuộc sống ngày nào cũng giống ngày nào.
Chúng tôi, 2 người ngoại tình đều có một quy tắc ngầm với nhau đó là không làm ảnh hưởng đến cuộc sống người khác. Vì ở xa nhau nên điều đó chúng tôi hoàn toàn có thể làm được, chỉ có điều tôi càng ngày càng cảm thấy yêu con người đấy hơn.
Tôi, một người vợ, một người mẹ của hai đứa con không muốn sống mãi trong cảm giác tội lỗi ấy mặc dù vẫn thực hiện tốt thiên chức của người mẹ và người vợ. Tôi quyết định chia tay anh, không liên lạc nữa. Khi có can đảm quyết định từ bỏ tình yêu tội lỗi này, tôi biết tin anh bị ung thư, tôi cũng biết trị liệu loại ung thư đấy vô cùng khó khăn và nếu điều trị có kết quả tốt thì thời gian sống cũng không quá dài.
Tôi đau khổ khi anh nói đừng bỏ rơi anh lúc này, anh cần tôi để động viên tinh thần, tiếp thêm niềm tin. Tôi đau khổ, dằn vặt, không biết nên như thế nào. Các bạn hãy giúp tôi.
Mây
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)