Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Cụ già vé số và hai đứa trẻ da cam
N
hìn vào khuôn mặt khắc khổ của cụ già, tim tôi thắt lại. Còn hai em bé, đầu to lắm, mắt của một em bị híp nhưng vẫn cố mở một mặt ngước nhìn; còn một em miệng hở hàm ếch. Tôi lặng người.
Dòng người xô đẩy, cuộc sống xô bồ. Trong cái nắng gay gắt của mùa đông Sài Gòn, trên vỉa hè, chiếc xe lăn cọc cạch, tuềnh toàng, lốp to, lốp nhỏ, đầy đủ màu sắc. Một cụ già, mái tóc dài rối xoăn với đôi chân khuệnh khoạng, bước những bước chân nặng nề, vẫn cố đẩy sức với đôi tay loang lổ vết đồi mồi trắng đen như bị bớt. Răng cụ còn được bao nhiêu? Hở hoác khuôn mồm, nhưng cụ vẫn sảng khoái cười tươi với 2 đứa cháu nhếch mép ngước lui với một nét cười gượng gạo.
Hai em bé, tôi không biết, đầu 2 em to lắm, mắt của một em bị híp nhưng vẫn cố mở một mặt ngước nhìn. Còn một em, miệng hở hàm ếch. Hai em nhoẻn cười với thân hình gầy gò, teo tóp, cong queo, cầm 2 xấp. "Con ơi mua cho bà tờ vé số con!". Vâng, đó là một giọng nói khàn khàn, đặc sệt, ứ đọng, giống như là vừa đổ một ca mật ong vào trong họng, nghẹn ngào như ứa khóc, yếu ớt và nảy xin thỉnh cầu.
Tôi lặng người, nhìn vào khuôn mặt khắc khổ của cụ già, tim tôi thắt lại, xúc động lắm. Rõ ràng tôi đang buồn, nhưng không hiểu sao, cụ già vẫn nở nụ cười tươi, đôi bàn tay xoa vội vã lên khuôn mặt và mái tóc ướt đẫm mồ hôi của 2 đứa cháu chẳng giống ai của cụ.
Hai thằng bé, tôi biết chắc là 2 thằng, nó nhìn tôi cười đấy, một đứa víu lấy tay tôi, đôi mắt như cầu xin, con tim như muốn tìm chung một bước sóng. Đó là bước sóng của cảm xúc, bước sóng của sự yêu thương và chia sẻ. Tôi vội vã cầm lấy xấp vé số, rút đại 2 tờ, đưa bà 3 bữa ăn, vừa mua lại vừa cho, nhẹ nhàng cảm ơn bà và xoa đầu 2 đứa nhỏ, cười với tụi nó.
Cố lên nhé mấy em, anh thương mấy em lắm. Xe buýt vừa đến, tôi lưu luyến bước lên xe, xe lăn bánh, phía sau xa xa, tôi biết có 3 đôi mắt không trọn vẹn dõi theo về. Và tôi cũng biết, trong 3 con người đó, trong 3 thể xác nhiều khuyết điểm đó là 3 tâm hồn trong trẻo, mạnh mẽ, đầy niềm vui và tràn ngập tiếng cười. Tôi đã mỉm cười. Chiều Sài Gòn.
GT