Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Buồn vì vợ không đồng cảm trong cuộc sống gia đình
hi thoảng tôi mới cho đứa em học đại học vài trăm bạc lẻ tiêu vặt, đóng học phí. Em tôi bị bệnh phải chữa vài chục triệu, góp chút ít là cũng bị cằn nhằn là đang nợ nần, cho ít thôi, còn để ba mẹ lo. Ba má tôi, em tôi biết điều này chắc buồn lắm.
Chào các bạn đọc VnExpress!
Đọc nhiều tâm sự trên VnExpress.net, tôi cũng nhận được nhiều điều cho bản thân mình, nhiều góc cạnh của cuộc sống từ rất nhiều người. Với tôi, tôi không nghĩ mình sẽ chia sẻ hết tất cả song hôm nay tôi cũng muốn trải lòng mình để cảm thấy được sự chia sẻ từ các bạn.
Như các bạn trẻ khác, vợ chồng tôi yêu nhau và đến với nhau không được trên một con đường màu hồng, song cũng không quá gập ghềnh, từng bị gia đình vợ cản trở vì có họ hàng xa. Dẫu thế chúng tôi vẫn cố gắng vượt qua, rồi phải mất một thời gian dài để tìm cái gọi là tạm ổn định về công việc để kết hôn.
Ngày ấy, vợ tôi luôn nói sẽ là người vợ tốt, người dâu thảo, người mẹ hiền. Cho đến bây giờ, điều đó không hoàn toàn nhưng cũng chưa đến nỗi quá tệ, nhưng có vẻ khi đã bước vào hôn nhân, khi đã chung sống thì mới hiểu hết được về nhau. Khi đó những suy nghĩ, những lời nói, hành động hình như là ngày càng bình thường hóa chứ không còn suy nghĩ chín chắn chu đáo nữa. Nhưng có đâu xa, chúng tôi chỉ mới kết hôn được 2 năm.
Rồi tôi tìm được một công việc tạm gọi là kha khá thu nhập, bù vào đó tôi phải hay đi xa, tôi hiểu rất rõ được rằng gia đình mình phải chịu thiệt thòi. Nhiều khi không có mình ở nhà, tôi động viên, an ủi đủ cách để cô ấy có thêm niềm tin và động lực, chứ bản thân tôi cũng không muốn xa nhà.
Nhưng thiết nghĩ, nếu chỉ quấn quít ở nhà với đồng lương ít ỏi rồi tôi lại thấy cái cảnh đến tháng đóng tiền này tiền nọ, tiền học cho con mai sau này, lại cuống cuồng lên. Vợ chồng vì túng thiếu, làm bao nhiêu cũng không đủ rồi sinh ra cải cọ, chia ly; tôi đã thấy bao gia đình như vậy. Rồi giả sử, ở cái đất Sài Gòn này, nếu bạn chỉ làm ở mức bình dân, mỗi tháng vợ chồng bạn dư 5 triệu đồng, bao lâu bạn có thể nghĩ đến một căn nhà?
Với suy nghĩ đó, tôi hy sinh cả sự đam mê nghề của mình, chấp nhận làm một công việc khác xa nhà nhưng thù lao cao, để chỉ hy vọng sẽ nhanh chóng có được ít vốn, kiếm được cái chỗ cho gia đình nhỏ của mình. Rồi 2 năm tôi cũng tạo được nhà, dù khá xa trung tâm và vẫn còn nợ nhưng tôi tạm hài lòng. Ít ra cũng hơn bạn bè tôi, sau 5 năm ra trường mà mãi vất vả với cảnh nhà trọ, con cái.
Ấy vậy, tôi không hiểu vợ mình hiểu được suy nghĩ đó không, cứ mỗi lần nhắc đến chuyện công việc, câu quen thuộc tôi nghe là về kiếm việc khác làm, có ít ăn ít. Tôi hiểu chứ, muốn lắm chứ, nhưng chỉ mong cô ấy thông cảm cho mình và ráng chịu đựng, chứ tôi làm cũng có sung sướng gì.
Cuộc sống vợ chồng lâu ngày sinh mâu thuẫn này nọ, cô ấy ngày càng thay đổi tính cách và thái độ ăn nói với chồng. Tôi đi làm xa về, anh em họ hàng lại muốn làm vài ly bia, cũng phải nói là nếu tôi đi cho đủ hết thì cả tháng, thế nhưng tôi luôn biết mình nên chừng mực, cũng chưa bao giờ tôi xỉn về nhà kiếm chuyện. Dù có say ói ra toilet, tôi vẫn lặng lẽ dọn dẹp, thậm chí còn cố không tạo ra âm thanh khi ói để cô ấy biết. Nói vậy để mọi người hiểu tôi cũng không quá đến nỗi hư đốn. Thế nhưng cô ấy lại luôn cằn nhằn tôi ăn nhậu hoài.
Là đàn ông, rồi các chị sẽ hiểu, hôm thì bạn bè công ty có dịp rủ rê gặp mặt, đi làm về ông hàng xóm thấy lại rủ, lại đi để xa giao với hàng xóm, hôm thì anh em trong nhà biết về và lại muốn gặp... Năm vừa rồi, năm rồng, cô ấy muốn sinh con đúng năm này, cũng là năm mà mỗi lần tôi đi nhậu về là lại bị cằn nhằn vì như thế sẽ không sinh con được. Biết làm thế nào cho phải?
Chuyện tiền bạc, trước đây tôi đều công khai tiền lương tiền thưởng của mình, nhưng rồi cái sự tưởng như thoải mái ấy lại không mấy thỏai mái. Tôi đi làm với bạn bè, với nước ngoài, rồi thi thoảng có dịp đi nhậu, ăn xài, cũng tốn kém chứ nhưng tôi biết cân đối thu nhập của mình, cô ấy lại cằn nhằn tiêu nhiều tiêu ít, lại hỏi làm gì, tiêu gì mà nhiều tiền.
Việc phụ giúp gia đình, có những chuyện tôi nói với cô ấy, nhưng có cái tôi không muốn nói, bởi lẽ tôi không muốn cái gì cũng phải thông qua vợ, cái gì cũng hỏi vợ. Thi thoảng tôi mới cho đứa em học đại học vài trăm bạc lẻ tiêu vặt, đóng học phí. Em tôi bị bệnh phải chữa vài chục triệu, góp chút ít là cũng bị cằn nhằn là đang nợ nần, cho ít thôi, còn để ba mẹ lo.
Ba má tôi, em tôi biết điều này chắc buồn lắm. Tôi không tính toán với gia đình, tôi quan niệm làm được cái gì có ích thì làm, chứ để chờ đến lúc giàu có rồi mới làm thì có lẽ nhiều thứ đã quá muộn màng. Tôi không muốn giàu bằng cách tiết kiệm với cả gia đình mình. Ấy thế cô ấy lại bảo tôi bây giờ làm có tiền thì tôi như thế, mai mốt tôi không còn làm ở đó nữa, làm chỗ khác ít tiền hơn thì thế nào?
Tôi rất giận và buồn, chỉ vì có những chuyện tôi làm mà không nói cô ấy, mà cô ấy bảo tôi như thế. Tôi thấy mình chưa bao giờ nghĩ mình làm có tiền mà coi thường vợ, thậm chí tôi còn sợ cô ấy buồn tủi vì cô ấy học hành cũng rất giỏi mà lận đận trong chuyện làm một công việc tốt. Viết ra những dòng này để cảm thấy nhẹ lòng, để cảm nhận rằng đời sống hôn nhân không hề đơn giản.
Nguyên
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)