Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Bạn trai tự tử sau lần đánh tôi suýt chết
hính sự hèn nhát, trốn tránh trách nhiệm vì đã đánh tôi tắt thở mà anh rũ bỏ hết trách nhiệm lại cho tôi. Người ta nói yêu nhau quá cắn nhau đau. Anh đã cắn tôi một vết đau thấu tim, mãi không thể lành.
Có bao giờ bạn đã đánh mất giá trị bản thân mình chưa? Tôi đã đánh mất bản thân, trong cuộc vui đó, tôi vùi mình vào bia rượu. Với một đứa con gái như tôi chưa từng chạm tới những chất men đó nên chóng say lắm. Rồi tiếng xập xình, ầm ầm vang trong tai, nghe thật chói, tôi chóng quên đi hình bóng của anh, người con trai đã giết trái tim tôi.
Tôi hại anh, nghe người ta bảo vậy, anh mất là do tôi, chính tôi hại anh. Có bao giờ bạn được một người yêu thương mình, nhưng vì lầm lỡ đã đánh người yêu quá tay, tắt thở một lần? Vì điều gì tôi cũng không thể chấp nhận, phải chăng cái sự hèn nhát của người đàn ông, hay vì tôi cố chấp không tha thứ mà anh đã tự sát?
Câu nói của anh cứ văng vẳng trong tai tôi “Anh mãi yêu em, sẽ theo em suốt cuộc đời xem em như thế nào”. Tôi rơi nước mắt, chẳng hiểu vì sao nỗi nhớ tăng lên gấp trăm ngàn lần. Vài lần tôi cố gọi tên anh trong cơn mưa chiều tan làm, đổi lại đó là tiếng gió. Tôi đặt ra hàng trăm câu hỏi tại sao tôi chưa bao giờ bỏ rơi anh, mà anh lại hành động như vậy? Rồi tôi câm lặng, hay một cái cười nhẹ cho số phận của chúng tôi.
Hôm nay, sau bao nhiêu ngày câm lặng, tôi đã tìm men say. Giá trị bản thân và con tim tôi anh đã đem vùi sâu theo lòng đất lạnh. Một đứa hoạt bát, từng sinh hoạt Thiện nguyện mà bây giờ muốn được một mình, câm lặng ở một góc. Giá trị của tôi hôm nay đánh mất như vậy, tôi sợ một ngày nào đó đánh mất tất cả con người mình. Tôi thốt lên trong cổ họng câu chua chát “Tôi ơi đừng tuyệt vọng”. Tôi thích được làm thiện nguyện, khát khao làm giàu để xây một mái ấm, để dạy cho các em nhỏ. Tôi lại ao ước có thật nhiều con, những đứa con không chung dòng máu, nhưng tôi hứa sẽ cho các em một gia đình.
Có lẽ giấc mơ của tôi đã chấm dứt từ khi anh đi, tôi có thể làm mẹ được không khi người cha tinh thần đã vì sự ngu muội của tôi mà đi về miền đất lạnh. Tôi đã nhiều lần hối lỗi với ba mẹ anh, có lẽ không bù đắp được sự mất mát của người phụ nữ số hai của anh. Cũng vài lần tôi hèn nhát, muốn ra đi cùng anh, nước mắt lại rơi khi đưa chai thuốc trừ sâu vào miệng. Vài lần tôi muốn đi thật xa, ở nơi có thể tìm được con người mình. Nhưng mẹ còn đó, làm sao tôi có thể rũ bỏ lại tất cả như anh.
Tôi treo rất nhiều hình hai đứa trong căn phòng tối om, một thói quen đã hình thành, tôi sẽ nói “Em không bao giờ tha thứ vì những gì anh làm”. Tôi rất cố chấp nhưng mỗi đêm lại cầu nguyện cho anh được siêu thoát. Hôm nay tôi đã giải phóng mình trong men say, đánh mất một con người thật dễ dàng vậy đó, tôi chưa từng tự tìm bia rượu, mà cố uống để cho anh thấy, vì tôi biết anh đang dõi theo mình.
Tôi không muốn mình vì bất cứ lý do hay sự biện minh nào để tìm vào men say thêm một lần nào nữa, giá trị con người mình do mình định đoạt. Tôi hiểu điều đó, nhưng tôi ơi, đang sống mà linh hồn đã theo anh. Lý trí và tình cảm phải đấu tranh, nhưng tình cảm luôn chiến thắng. Chẳng ai có thể kéo tôi lên ngoài bản thân tôi. Một lần nữa tôi nuốt trôi cái vị đắng đang tỏa trong người “Tôi ơi đừng tuyệt vọng”.
Khi bạn đọc được một thông tin về ai đó tự tử, chắc các bạn sẽ cười và phê phán, nhưng giá như bạn có thể đồng cảm. Không ai muốn mình như thế cả. Tôi sẽ nhận, nhận tất cả chỉ trích từ mọi người và mong sau chỉ trích đó mọi người có thể giúp tôi. Có lẽ đến khi nhắm mắt tôi cũng không thể tha thứ cho anh vì tất cả hành động đó. Tôi cũng chẳng biết gia đình anh có còn đón tôi không.
Sao nhiều thứ lại nặng trĩu quá, nhưng phải bỏ hết thôi, bỏ cả những lời chỉ trích từ chị gái anh khi chúng tôi mới yêu nhau, cả khi anh ra đi chị vẫn đòi lại đồ đạc giá trị của anh. Nghèo không phải là tội, yêu nhau đến với nhau, mong chị cũng bỏ qua tất cả, đừng mượn chó mèo mà mắng anh. Tôi chưa bao giờ xúi giục anh làm gì sai với gia đình, chính sự hèn nhát trốn tránh trách nhiệm vì đã đánh tôi tắt thở mà anh rũ bỏ hết trách nhiệm lại cho tôi. Người ta nói yêu nhau quá cắn nhau đau. Anh đã cắn tôi một vết đau thấu tim, mãi không thể lành.
Kiều
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)