Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Bố tôi, bác sĩ chữa bệnh cho cây lúa
ôi biết có hôm đi làm mệt vai, và chân tay mỏi nhừ, nhưng bố vẫn cố tỏ ra không sao. Khoác trên vai bình thuốc gần 20 lít, chân lội bùn qua bao nhiêu ruộng, tay bơm lên xuống bao nhiêu nhịp, làm sao có thể không mệt được. (Đào Thị Quyên)
From: Đào Thị Quyên
Sent: Sunday, April 18, 2010 3:24 AM
Bố tôi phun thuốc sâu thuê, một nghề không có trong danh sách nghề nghiệp. Tôi thấy xấu hổ vô cùng và rất sợ bạn bè biết dù công việc của bố tôi hoàn toàn chân chính. Mỗi khi vào vụ cả làng đến gọi bố tôi đi làm. Mọi người trong nhà ai cũng bảo: “Vì nó độc hại nên người ta mới đi thuê mình, thiếu gì việc làm mà lại lao đầu vào chỗ chết”.
Dù vậy nhưng bố vẫn nhất quyết đi. Bố bảo cảm thấy làm được thì mới làm. Mà không làm thì ai cho. Tôi và mẹ cũng rất nhiều lần góp ý. Một phần tôi lo cho sức khỏe của bố, một phần không muốn bạn bè biết bố tôi đi phun thuốc sâu thuê. Và cứ như vậy bố tôi làm việc không biết mệt.
Ngày này sang ngày khác, vụ này sang vụ khác, bố tôi cứ lội và phun không biết bao nhiêu sào ruộng. Những buổi sáng khi tôi thức dậy bố tôi đều đã đi làm. Có hôm phun ở gần nhà, nhưng có khi phải đạp xe mấy cây số vào tận đồng xa. Những buổi trưa hè nắng chang chang và oi bức bố tôi không nghỉ trưa. Bởi người ta đến gọi rất đông. Ai cũng muốn ruộng nhà mình được phun sớm vì sâu bệnh đang hoành hành, chỉ cần chậm trễ một hôm là năng suất thu hoạch sẽ bị giảm sút.
Những lúc ấy tôi ghét cả những người hàng xóm của mình. Có nhiều lần khi người ta đến gọi bố tôi đi làm, tôi đã nói dối bố không có nhà. Và cũng không ít lần tôi mang cái bình thuốc sâu cũ kỹ ấy đi giấu. Nhưng rút cuộc thì vẫn không thay đổi được điều gì cả.
Tôi biết có hôm đi làm mệt vai, và chân tay mỏi nhừ, nhưng bố vẫn cố tỏ ra không sao. Khoác trên vai bình thuốc gần 20 lít, chân lội bùn qua bao nhiêu ruộng, tay bơm lên xuống bao nhiêu nhịp, làm sao có thể không mệt được. Đồ nghề của bố tôi chỉ đơn sơ, một chiếc xe đạp, một chiếc bình cũ kỹ, một chiếc nón bạc màu với một chiếc túi cám cò trong đựng đầy những thứ khác cũng cũ kỹ...
Thời gian cứ trôi qua, tôi đã quen với việc bố mình đi phun thuốc thuê. Và ngoài phun lúa người ta còn thuê bố tôi phun nhãn, bưởi. Dần dần bố tôi có biệt danh là bác sĩ chữa bệnh cho lúa. Sở dĩ được gọi như vậy là vì bố tôi đã thuộc làu các loại bệnh của lúa, những triệu chứng và cách pha thuốc. Mọi người ai cũng tin tưởng tay nghề của bố tôi.
Cũng thời gian đó trong làng xuất hiện một vài người đi phun thuốc sâu thuê, nhưng chẳng có mấy ai gọi họ. Trừ khi bố tôi bận hoặc không kịp phun. Bơi bố tôi rất chăm chỉ và nhiệt tình, lại có nhiều kinh nghiệm. Tôi không giận bố nữa mà thương bố nhiều hơn. Những buổi trưa bố đi làm tôi không ngủ trưa nữa mà thay vào đó tôi mang sách ra học và đợi bố về. Tôi cũng pha sẵn nước chanh để khi nào đi qua nhà bố lại ghé về uống một cốc cho đỡ mệt. Và buổi tối không quên đấm lưng cho bố.
Cánh đồng làng tôi cứ xanh tươi mơn mởn và năng suất cuối vụ tăng đáng kể. Thêm vào đó bố tôi còn đi giúp mọi người đặt bẫy bắt chuột nữa. Tôi bắt đầu đi học ở trung tâm luyện thi bằng những đồng tiền mồ hôi nước mắt của bố. Những buổi trưa đạp xe hơn chục cây số đi học không có lúc nào tôi không nghĩ về bố. Có lẽ ở nhà bố đang đi làm. Mình đi học rồi thì ai pha nước chanh cho bố uống đây?
Khi ngồi viết những dòng tâm sự này tôi đã là một cô sinh viên năm thứ ba. Bố đã hứa khi nào tôi đỗ đại học sẽ không đi phun thuốc thuê nữa. Tôi tự hỏi tại sao trước đây mình lại phải xấu hổ, phải căm giận? Hình ảnh bố gầy gò và đen xạm khoác bình thuốc nặng trĩu sau vai lội ruộng trong những buổi trưa hè luôn là hình ảnh thiêng liêng nhất trong tôi. Đó chính là động lực sống lớn lao nhất trong cuộc đời..
Tôi sẽ về bên bố và nói với bố rằng “Con yêu bố, con xin lỗi bố vì những suy nghĩ ngốc nghếch trước đây. Con luôn tự hào về bố của con - bác sĩ chữa bệnh cho cây lúa”.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)