The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Anh sẽ về dự lễ đính hôn của em
ó lẽ giờ này em đang tay trong tay bên người ấy, anh chỉ còn biết chúc em hạnh phúc, thứ hạnh phúc đáng lẽ đã thuộc về anh. Xin lỗi em, tình yêu lớn nhất của cuộc đời anh.
“Mất em chính là cái giá mà anh phải trả cho thói lăng nhăng”. Em à, lời nói của em như hàng ngàn lưỡi dao đâm sâu vào tim anh, mãi đến tận hôm nay, đã lâu từ khi em bước đi cùng người yêu mới anh vẫn còn cảm thấy đau bởi lời nói ấy. Nếu quay ngược được thời gian, anh sẽ không để mất em, và anh sẽ vẫn nói lên câu “Anh yêu em” hàng ngàn lần.
Sau 4 năm sống bên Mỹ, nơi cách xa em nửa vòng trái đất, anh đã đánh mất đi rất nhiều điều. Đánh mất đi những năm tháng tuy 2 đứa nghèo khó nhưng hạnh phúc có nhau. Anh đánh mất đi con người anh và bị cuốn theo lối sống hiện đại của Mỹ. Anh đánh mất đi bạn bè, những người từng vào sinh cộng khổ với anh. Và anh đánh mất em, người mà anh vẫn luôn nghĩ là một nửa thật sự của mình và mãi mãi không bao giờ mất.
Từ ngày bước chân sang Mỹ, anh không còn nhớ sóng gió cuộc đời đã bao lần lôi kéo bước chân anh. Buồn chán, cô đơn nơi đất khách quê người, cùng với lối sống sai lầm đã biến anh thành một con người khác. Anh nhiều lần chạy theo những nhân tình mới để mặc em trong nỗi đau, cô đơn, hiu quạnh và em đã rơi không biết bao nhiêu nước mắt vì anh.
Nhưng em vẫn yêu, tha thứ, và luôn chờ đợi anh quay về. Cứ thế, càng ngày anh càng ỉ lại điều đó, anh không sợ mất em, và vì em không có ở bên để giữ bước chân anh, nên anh càng hư hỏng. Anh yêu em, nhưng luôn nghĩ anh là con trai, còn trẻ, muốn làm gì thì làm, rồi một ngày mỏi mệt với dòng đời anh sẽ lại về bên em. Anh luôn khẳng định khi cưới em, anh sẽ thay đổi tất cả và yêu thương vợ con hết lòng. Đó là chân lý sống của anh.
Đã từ lâu, anh luôn coi em như một điểm tựa của cuộc đời anh, nơi hạnh phúc anh luôn tìm về. Tuy rằng mình hay cãi nhau, hay giận hờn, và anh là một người thô lỗ cộc cằn, nhưng mỗi lần gọi điện thoại về cho em, anh cảm thấy rất vui, hạnh phúc vì em là người duy nhất hiểu anh và là người duy nhất anh có thể tâm sự hết tất cả những vui buồn.
Nhưng rồi một lần nữa anh lại “say nắng” một người con gái mà anh từng quen trước kia, em lại ghét người đó nhất trong tất cả những người anh từng quen. Đó cũng chính là lần mà anh nói những lời nặng nề nhất đối với em, những lời mà anh không bao giờ nên nói. Em đã khóc rất nhiều, khóc đến nỗi mắt em không còn nhìn thấy rõ nữa.
Nửa tháng trôi qua, em gọi qua cho anh, nói rằng có một người đến, yêu em rất nhiều. Em nói cũng có tình cảm với người đó tuy rằng em chấp nhận tình cảm của người ta chỉ để trả thù anh. Anh dường như bừng tỉnh, chưa bao giờ anh sợ mất em như thế. Trước kia, em luôn thề hứa với anh rằng cho dù cả thế giới này thay đổi em cũng sẽ không dành tình cảm cho bất cứ ai khác ngoài anh.
Sau 7 năm yêu nhau, 3 năm ở Việt Nam và gần 4 năm chung thủy chờ đợi anh, em giờ lại mở cửa trái tim cho một người khác. Anh nhận ra rằng không thể để mất em như vậy được, anh sẽ làm tất cả để giữ em lại bên cạnh anh. Rồi em ra điều kiện là trong vòng một tháng anh phải dứt khoát với người mới, em cũng sẽ dứt khoát với người kia để mình quay lại với nhau.
Chưa hết một tháng, anh đã chia tay người mới nhưng em thì không. Em nói người đó tự lấy dao đâm mình khi em nói lời chia tay, và em sợ rằng người ấy sẽ chết hay ra đi một nơi thật xa. Anh dường như nhận ra rằng vị trí của anh trong lòng em lúc này không hề bằng người mới. Anh tự hỏi người ấy có gì hơn anh, một người đàn ông mà đem sự sống chết ra để níu kéo một người con gái thì có đáng phải bận tâm không em?
Hơn nữa, người ấy chen chân vào lúc tình cảm giữa anh và em đang sứt mẻ thì chỉ là một người cơ hội thôi. Anh cố giải thích cho em hiểu nhưng hình như anh càng cố gắng, em càng phớt lờ đi những lời nói của anh và càng bảo vệ người đó. Em nói cần thêm thời gian để chia tay mà không làm người đó phải đau. Tuy anh rất đau, nhưng anh tin em và cho em thêm thời gian.
Vài ngày sau, em nói đã chia tay người đó rồi, em còn đề cập đến chuyện muốn anh quay về Việt Nam để cưới em khi cả hai còn trẻ, vì em sợ ngày anh học ra trường anh về sẽ chê em già và không cưới em nữa. Anh luôn suy nghĩ về vấn đề đó rất nhiều. Gia đình anh và anh nữa luôn muốn anh học thành tài, có sự nghiệp mới tính đến chuyện lập gia đình. Anh cũng không muốn mình làm đám cưới rồi hai vợ chồng lại ở hai nơi, anh thì vẫn tiếp tục theo học ở Mỹ, em lủi thủi ở lại Việt Nam và biết bao giờ mình mới đoàn tụ với nhau.
Nhưng dẹp bỏ hết những suy nghĩ đó, anh quyết tâm sẽ về cưới em hè năm nay. Một khi anh đã quyết thì sẽ làm được. Anh bắt đầu để dành tiền để về cưới em. Anh vừa đi học đại học, vừa làm thêm đến 2 công việc: đầu bếp ở nhà hàng Tàu, và phục vụ ở một nhà hàng khác. Anh dường như không còn thời gian cho bản thân mình nữa. Sáng đi học, tối đi làm, khuya về phải học bài, làm bài, và chuẩn bị bài cho ngày mai, nhưng anh cũng không quên dành thời gian gọi điện cho em mỗi ngày.
Anh ngủ không đủ giấc, ăn uống không điều độ đến nỗi bạn bè ai cũng chê anh làm đầu bếp mà sao gầy như bộ xương vậy. Anh chỉ mỉm cười vì anh thấy vui vì sắp được về Việt Nam, và mình sắp là của nhau, mãi mãi. Anh không nói cho em biết kế hoạch của anh, vì muốn cho em một sự bất ngờ khi tình cờ anh xuất hiện và cầu hôn em.
Nhưng em mới chính là người mang lại cho anh bất ngờ lớn nhất trong cuộc đời mình. Vài tháng trôi qua, ngày anh đặt vé máy bay và gửi hồ sơ thủ tục hôn nhân lên Đại sứ quán Việt Nam ở Mỹ anh đã rất vui như một đứa trẻ và gọi về cho em. Cũng chính ngày hôm ấy anh phát hiện ra rằng em và người ấy vẫn còn quen nhau. Anh như chết đứng, anh đã khóc như một đứa trẻ.
Một giờ đêm, anh lao xe ra đường như tên bắn, môi anh run lên từng cơn và nói không ra tiếng. Bờ vai anh, cả người anh run lên bần bật không phải bởi vì cái lạnh cắt da của đêm mùa đông miền Trung Tây nước Mỹ mà bởi vì nỗi đau, cú sốc, và bất ngờ quá lớn em dành cho anh. Anh không còn nhớ đã khóc bao nhiêu trong đêm hôm đó, chỉ biết là sáng hôm sau hai mắt anh sưng vù lên với một màu đỏ thẫm.
Em nói rằng tất cả chỉ vì muốn trả thù anh, muốn anh cảm nhận được những gì em đã trải qua bấy lâu nay khi anh quen hết người này đến người khác. Em nói em đã hối hận vì làm anh đau như vậy, em sẽ dừng lại và trở lại là chính em trước kia. Anh đã tha thứ cho em như em đã bao lần tha thứ cho anh, nhưng anh không còn tin ở em như trước đây nữa vì mỗi lần anh nhắc về người ấy anh và em luôn cãi nhau.
Anh và em chưa bao giờ cãi nhau nhiều như thế, tất cả chỉ vì người đàn ông đó. Anh đã gọi cho người ấy và bảo anh ta đừng làm phiền đến cuộc sống của anh và em nữa. Nhưng anh vẫn chưa nói ra là anh sẽ về Việt Nam cho em biết.
Qua Tết, em gọi qua cho anh và nói rằng em sẽ vào Sài Gòn làm ăn, lập nghiệp với người ấy. Anh dường như chết lặng một lần nữa, không biết điều gì đang xảy ra. Anh đã nói hết lời để khuyên em ở nhà nhưng em vẫn một hai ra đi. Em nói rằng đó là cái giá anh phải trả cho thói lăng nhăng, và nỗi đau anh đang chịu vẫn không thấm vào đâu so với em. Nhưng em à, giờ đây anh không còn cảm thấy đau nữa, tim anh dường như đã khô cứng. Anh đã phạm phải nhiều sai lầm vì đã không nhận ra được giá trị thật của em, của niềm hạnh phúc mà đáng lẽ ra anh đã có.
Sau 7 năm yêu nhau, tuy anh cộc cằn, thô lỗ, nhưng anh sống rất thẳng thắn; anh rất ít khi nói những lời ngọt ngào nhưng luôn gửi gắm những lời yêu thương qua những lời khuyên, hay đôi khi cả những lời trách mắng. Tất cả, anh chỉ muốn tốt cho em, và em đã yêu anh vì tính cách thật đó. Anh đã chỉ bảo em, rèn luyện em từ một cô bé học sinh thơ ngây, yếu đuối ngày mình cùng học chung trường phổ thông để trở thành một người mạnh mẽ trong cuộc đời.
Và khi em có thể tự mình bước đi, em đã không còn cần anh nữa, em đã quên hết những lời hẹn ước trọn đời bên nhau. Em nói rằng người ấy rất tốt với em, yêu thương, chiều chuộng, ngọt ngào với em. Sau ngần ấy thời gian yêu nhau, anh không nghĩ rằng em lại cần những lời nói ngọt ngào đầu môi ấy.
Sau 7 năm yêu nhau, cuộc tình mình kết thúc trong cay đắng. Có lẽ giờ này em đang tay trong tay bên người ấy, anh chỉ còn biết chúc em hạnh phúc, thứ hạnh phúc đáng lẽ đã thuộc về anh. Xin lỗi em, tình yêu lớn nhất của cuộc đời anh. Anh nghe nói hè này em sẽ làm lễ đính hôn với người ấy, anh sẽ về để dự lễ đính hôn của em.
Đạt
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)