"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Anh hãy thông cảm khi thấy em đang giả vờ hạnh phúc
m đã không còn biết khóc, không còn biết mệt mỏi khi về nhà, không còn muốn chia sẻ áp lực công việc, và bờ vai của em đã rộng ra nhiều rồi. Quan trọng hơn đôi tay của em không chỉ đủ sưởi ấm cho chính em mà nó còn phải bảo vệ và sưởi ấm cho cả con em nữa.
Từ: Mody
Đã gửi: 03 Tháng Bảy 2012 9:03 SA
Anh!
Ngồi lặng lẽ nơi đây em ước gì có một người bạn, một người hiểu em dù chỉ một chút thôi, có lẽ em sẽ bớt cô đơn hơn. Chúng ta đến với nhau có lẽ vội vàng lắm, mà dường như chưa có một sự kết nối nào đảm bảo cả, dù chỉ là một sợi dây vô hình mỏng manh thôi cũng không tồn tại. Một khởi đầu như thế có đảm bảo lâu dài, có hạnh phúc và vui vẻ không anh?
Ngày xưa em luôn ước rằng sẽ lấy được một người chồng là chỗ dựa vững chắc. Em có thể dựa vào khi cảm thấy mệt mỏi, có thể khóc khi em cảm thấy quá nặng nề và áp lực, có thể nũng nịu khi em bệnh và có một người luôn luôn dang đôi bàn tay rộng ra nhưng chỉ để nhẹ nhàng ôm em, truyền cho em một chút hơi ấm, một chút niềm tin và nghị lực. Nhưng khi cảm thấy mệt mỏi em thường phải tự tìm cho mình một chút thời gian để hít thở và tiếp tục sống.
Khi quá nặng nề và áp lực em thường phải gượng đứng lên bằng chính đôi chân mình, khi bệnh em thường một mình quay mặt vào gối và khóc vì đau phải tự mình đi mua thuốc và phải tự mình chống chọi. Khi em cần một vòng tay thì em phải tự mình ôm lấy mình hoặc ôm lấy con để cảm thấy không còn đơn độc, em phải tự lấy đôi bàn tay úp lên mặt mình để che đi những giọt nước mắt yếu đuối lo sợ.
Trước kia em là một người đàn bà lạc lối nên khi lấy chồng em đã cấm mình làm những điều có lỗi. 4 năm trời em không ra khỏi nhà một mình để đi đây đó, không bao giờ đi bạn bè quá 6h tối, không gọi điện thoại, không nhắn tin cũng chẳng hỏi thăm ai cả. Em luôn phải câm lặng dù rằng em không sai, 4 năm em luôn luôn phải một mình dù rằng em đang sống trong nhà có nhiều người và sống bên anh.
Có bao giờ anh hỏi “em có thấy hạnh phúc không?”. Có bao giờ thấy em buồn, em giận dỗi anh hỏi “ em có chuyện gì sao?”. Có bao giờ anh hỏi “em có muốn đi đâu chơi không?”. Chỉ cần lâu lâu anh mới hỏi, chỉ cần một chút quan tâm thôi nhưng sao với em nó hiếm hoi và khó khăn đến thế.
Em biết mình không phải là người phụ nữ hoàn hảo, chưa phải là người vợ tốt, em tự biết rằng em không yêu anh nhiều như anh yêu em, em cũng chưa quan tâm đến anh nhiều như anh lo lắng cho em. Nhưng anh ơi, nếu vết thương đi theo năm tháng sẽ lành, kỷ niệm và quá khứ đi theo năm tháng sẽ được chôn vùi vào một góc nhỏ nào đó của con tim thì anh luôn luôn đào bới nỗi đau của em bằng những câu nói và chỉ trích. Anh luôn bỏ mặc để em phải tìm một chút hơi ấm từ những kỷ niệm của quá khứ ùa về.
Ngôi nhà hạnh phúc vui vẻ, ảo tưởng mà em cố gắng tạo nên trong cuộc sống và suy nghĩ cứ bị anh bôi xóa dần bằng những ứng xử quá trẻ con đó, từ cách anh xưng hô tao mày, từ cách anh chửi em, từ cách anh dựa vào ba mẹ anh để sống, từ cách anh bỏ mặc con mỗi lần chúng ta có chuyện và anh không biết giữ lời hứa dù nhỏ nhất. Em luôn phải cố gắng nghĩ “bằng tuổi nên gọi nhau như thế cho nó thân mật, ngày xưa mình như thế nên bị chửi cũng đáng lắm. Anh là trai út trong gia đình ở thành phố, đã quen rồi với cuộc sống sung sướng và còn quá nhỏ để có thể hiểu được thế nào là sự thiêng liêng của cha và con”.
Nhưng anh ơi, chỉ một lần em có thể bỏ qua, 2 lần em có thể nhẫn nhịn, 3 lần, 4 lần, em đã quen rồi với những chuyện đó đến nỗi trái tim em trơ ra nhìn anh không cảm xúc, không tức giận và không muốn nói. Bây giờ khi con đã có thể hiểu ra nên chơi với ai, có thể tự chơi một mình khi mẹ bận thì cũng là lúc vòng tay của anh với em không còn ấm, lời anh nói ra với em không còn cảm xúc, bờ vai của anh không còn vững chắc và cuộc sống của em không còn cần có anh nữa.
Em đã không còn biết khóc, không còn biết mệt mỏi khi về nhà, không còn muốn chia sẻ áp lực công việc, và bờ vai của em đã rộng ra nhiều rồi. Quan trọng hơn đôi tay của em không chỉ đủ sưởi ấm cho chính em mà nó còn phải bảo vệ và sưởi ấm cho cả con em nữa. Cuộc sống của chúng ta vẫn thế, vẫn tồn tại, 2 chúng ta như thế ở bên cạnh nhau.
Nhưng em phải xin lỗi anh trước nếu như sau này anh phát hiện ra em đang cố gắng cười khi anh cười, miệng vẫn dạ nhưng ánh mắt có cương quyết và phản kháng. Nếu anh nhận ra em đang giả vờ hạnh phúc khi gần gũi thì mong anh hãy hiểu và thông cảm cho em. Em còn con gái, còn bộ mặt của cả hai gia đình và có lẽ vì bây giờ em vẫn chưa đủ can đảm để buông tay. Em xin lỗi anh.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)