Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Anh chưa một ngày vui từ khi biết mình có con
ó những tối đau đến mức tôi không nghiêng được người, tôi cố dùng tay cấu vào lưng anh để nói nhưng anh vô cảm quay lưng đi vào trong quấn luôn cả chăn. Tôi đau không biết lạnh là gì nhưng đau đến mức không nói được.(Hào)
Từ: Hào
Đã gửi: 05 Tháng Giêng 2012 8:47 SA
Tôi không biết bắt đầu từ đâu, đầu óc trống rỗng, lúc này dường như không nghĩ được gì. Sáng nay tôi dậy sớm không phải thói quen mà nằm mãi không ngủ được. Nhưng khi thức dậy hai mắt nặng trĩu, sưng húp, có lẽ tại tối qua tôi đã khóc quá nhiều và có lẽ lần đầu tiên tôi khóc nhiều thế, khóc đến mức tôi ngất lịm đi lúc nào không biết.
Ngày tôi biết đến sự tồn tại của đứa con là ngày Hà Nội rơi vào lạnh giá nhất của mùa đông năm nay. Lúc cầm kết quả đã có thai 5 tuần tôi mừng lắm. Tôi đã gọi điện, gửi tin nhắn đến rất nhiều người và dường như ai cũng vui .Nhưng tôi không nhắn cho anh bởi tôi biết anh không muốn tồn tại đứa con này. Vui buồn lẫn lộn.
Tôi biết anh qua Internet, chúng tôi quen nhau một cách tình cờ, nhiều lúc tôi nghĩ chắc đó là cái duyên. Quen biết một thời gian tôi cảm nhận được tình cảm của anh dành cho tôi nhưng anh không nói ra điều đó. Sau này tôi biết anh không nói ra bởi vì anh không dám, anh bảo tôi và anh quá khác biệt.
Anh có cảm giác thua thiệt mọi đường, đặc biệt anh sợ nhất là trình độ chênh lệch. Tôi tốt nghiệp hai trường đại học lớn, hiện tại tôi theo học chương trình thạc sỹ, chính điều đó đã ngăn cản anh. Tôi biết được điều đó và tôi chủ động xóa tan đi sự mặc cảm. Tôi nói với anh tôi chỉ cần anh chân thành và thật lòng yêu tôi chứ tôi không quan tâm anh chỉ tốt nghiệp trường cao đẳng nào đó.
Thế là chúng tôi đến với nhau không hoa hồng, gấu bông, không một lời sáo rỗng nào. Tôi đưa anh về nhà, bố mẹ rất vui dẫu sao năm nay tôi cũng đã 28 tuổi rồi. Trong mắt bố mẹ tôi, không phải anh mà lúc đó tôi chỉ cần đưa ai về ra mắt là mừng lắm rồi. Bố tôi từng nói tôi tuổi Giáp mà con gái tuổi Giáp thì cao số lắm. Học hành làm gì lắm và mong sao tôi có ai đó rước đi.
Từ ngày có anh bố thường đùa: "Thế là đồng tiền giả của bố sắp tiêu được rồi”. Tôi và anh quyết định cuối năm cưới, tất cả mọi thứ sẵn sàng, từ nhẫn cưới đặc biệt là tâm lý. Nhưng cuối năm vì bên gia đình anh có việc nên hoãn lại. Tôi và anh chuyển về sống chung bởi danh nghĩa chúng tôi đã là vợ chồng, bố mẹ 2 bên cũng biết điều này.
Sau một thời gianm mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh, anh ích kỷ, ghen tuông vô lý. Tôi nghĩ có lẽ do anh yêu mình thôi nên bỏ qua tất cả. Rồi bỗng một tối tôi thấy bụng đau âm ỉ nhưng cũng chỉ nghĩ chắc sắp đến ngày đèn đỏ, cứ mãi hơn một tuần tôi linh cảm tôi đã có thai.
Có những tối đau đến mức tôi không nghiêng được người, tôi cố dùng tay cấu vào lưng anh để nói nhưng anh vô cảm quay lưng đi vào trong quấn luôn cả chăn. Tôi đau không biết lạnh là gì nhưng đau đến mức không nói được. Tôi cố dùng sức để ngồi dậy uống một ít nước nóng cho ấm bụng và vơ cái chăn khác để đắp. Tôi đau thế nhưng anh không có một chút thoáng nghĩ là đưa tôi đi khám.
Trong mắt anh tôi chưa đau đến nỗi phải đưa đi viện. Tôi vẫn có thể tự đi hoặc bắt taxi mà đi. Đứa em trai làm xây dựng được nghỉ mấy ngày lễ về nó đưa tôi đi khám, anh cũng không đoái hoài. Lúc ngồi ở bệnh viện tôi mong lắm một tin nhắn, một cuộc điện thoại hỏi thăm từ anh. Mỗi lần từ phòng khám hay từ phòng siêu âm ra tôi hỏi đứa em là chị có điện thoại không em.
Mãi đến trưa khi đã về nhà anh mới gọi hỏi một câu lạnh lùng "Có sao không”. Khi tôi thông báo tôi có thai anh hỏi: "Có thai lần này là lần thứ mấy rồi”, tôi đã không khóc nổi. Không biết lúc đó cảm giác là gì nữa. Tôi không dám gọi điện về cho bố mẹ, tôi không muốn bố mẹ buồn. Điều tôi sợ là bố mẹ lại đánh đường ra đây để thăm tôi sợ tôi suy sụp.
Nhưng em trai tôi đã gọi về nhà, nó đã khóc với bố mẹ. Và tôi nhận được điện thoại từ bố mẹ khuyên tôi dừng lại không có cưới xin gì nữa hết. Tối qua em trai tôi với anh ngồi nói chuyện, 2 người to tiếng. Tôi đau đầu quá bỏ ra ngoài. Lúc sau tôi vào phòng 2 người vẫn cãi nhau, tôi đã khóc và bảo 2 người tại sao không nghĩ đến con mình cháu mình mà cứ ngồi nói chuyện linh tinh cãi nhau.
Anh quay lại bảo "Đứa con có bố hoặc không chẳng sao cả”. Em tôi ra ngoài còn mỗi tôi với anh. Tôi tưởng anh sẽ nói gì đó, nhưng anh đứng dậy xếp tất cả quẩn áo cho vào túi. Tôi nấc lên không nói được câu nào. Khi anh xếp xong quần áo anh còn bảo tôi "Anh sợ một ngày nào đó bố mẹ anh cũng bị ra đường thế này".
Tôi không thể hiểu nổi. Anh nghĩ là tôi đuổi anh đi. Trước khi ra khỏi phòng anh lạnh lùng rút ví ra để lại một ít tiền và tháo chìa khóa nhà đặt lên bàn một cách lạnh lùng. Tôi nhìn anh rút ví mà lòng chát đắng. Tôi khóc đến mức ngất đi. Anh không cần tôi, không cần đứa con, chưa một giây tôi thấy anh vui khi biết mình có con.
Bạn bè tôi người khuyên tôi bỏ đứa con để làm lại, đời còn dài, người khuyên bảo nên giữ lại. Tôi không biết nên làm gì nhưng một điều tôi không thể bỏ đứa con này, nó có tội gì đâu. "Đứa con lớn lên cần có cha mẹ chị à”, “Đứa con lớn lên mà gia đình khiếm khuyết thì làm sao”, tôi nhận được vô số lời khuyên, nhưng một điều chắc chắn tôi không thể bỏ con được, nó là tất cả với tôi lúc này.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)