No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Anh có còn nhớ em?
ó thể câu từ chối của anh sẽ làm em đau, nhưng rồi sẽ hết. Không, nói đúng hơn là sẽ nguôi, nhưng em sẽ phải vượt qua. Ký ức của mình là hành trang để em mang theo suốt cuộc đời, đúng như ý nguyện của anh. (Quỳnh Anh)
From: quỳnh anh
Sent: Monday, February 09, 2009 9:21 PM
Subject: Gui toa soan: anh co con nho
Anh!
Cho phép em được gọi như vậy, em chỉ dám gọi khi không có anh thôi, nói ra ngượng lắm, hơi con nít nhưng em không sửa được.
Đầu tiên, cho em được chúc mừng sinh nhật anh, chắc anh ngạc nhiên lắm phải không? Tại anh không cho em biết sinh nhật anh nên em lấy đại ngày Valentine vậy, như hôm anh nói với em đó, Thánh Valentine mắc đọa.
Còn bây giờ chúc anh Valentine vui vẻ. Em biết đây là ngày dành cho tình nhân, còn tụi mình cứ lưng chừng, nhưng ít ra thì hôm nay anh cũng để em chúc mừng anh. Em không biết bắt đầu từ đâu anh à. Khó nói quá...
Không biết từ lúc nào em có thói quen nhìn về quá khứ. Chắc là từ khi quen anh, nói đúng hơn là từ hôm nhìn anh đứng ở khách sạn tiễn em ra xe về nhà ngoại, một chút gì đó đã len nhẹ vào tim em. Em nhớ anh!
Quen anh, em đã thay đổi rất nhiều. Biết mơ mộng, biết đợi chờ, biết nhớ nhung, và biết buồn vì ai. Em là con nhỏ ích kỷ, chỉ biết riêng mình nên đã làm anh buồn nhiều khi ở Đà Nẵng. Anh đã nói em phải trân trọng thời khắc bên nhau, nhưng em không thèm quan tâm, em cũng không để ý xem anh đang nghĩ gì, em chỉ muốn mình được chiều chuộng. Để khi anh ra về em mới chạy lên phòng khóc nức nở. Em muốn gần bên anh.
Tất cả chưa dừng ở đó, sự ngốc nghếch của em còn nhân lên gấp bội khi em về quê đi họp lớp với anh, em vẫn chưa rút được bài học kinh nghiệm. Một lần nữa em làm anh buồn. Anh hỏi em có gì muốn nói với anh không, lúc đó em không hiểu, có lẽ anh mới là người cần nói phải không anh?
Anh! Lần đầu tiên có người con trai tỏ tình với em, lần đầu tiên có người nắm tay, và cả nụ hôn nữa, dù chỉ là thoáng qua. Anh biết không, cảm giác hôm đó vẫn còn trong em. Em đã quá quen phản ứng với nhỏ em nên chẳng khó gì khi em tránh được nụ hôn của anh. Anh đừng hiểu lầm, em không biết là anh muốn hôn, em cứ tưởng là anh đang chọc em, quẹt tay lên mặt thôi.
Em đã thốt lên ghê quá! Nhưng anh ơi, em không muốn nói vậy đâu, chẳng qua lúc đó bối rối quá, không biết nói gì nên tuôn đại ra thôi. Cũng may lúc đó anh nhanh trí lảng qua chuyện khác để hai đứa đỡ ngượng. Nhưng tim thì vẫn cứ đập liên hồi, em tưởng chừng như anh nghe được nhịp đập tim em thì quê lắm đây.
Em nhớ nhất là lúc ở biển, anh ôm em từ đằng sau, anh dịu dàng vô cùng. Em ước thời gian dừng lại để được trong vòng tay anh lâu hơn. Anh đã hỏi em nếu anh về Mỹ thì sao, em đã trả lời mà không chút đắn đo "thì quên chứ sao"! Chắc lúc đó anh buồn hả anh. Em xin lỗi.
Anh đã nói "I am needing you". Bây giờ em cũng lặp lại như vậy, được không anh? Có lúc anh nồng nàn, tha thiết, anh làm em yếu đuối. Có lúc anh lạnh lùng quá, anh làm em hoang mang, cả lo sợ nữa. Vì sao hả anh?
Anh biết không, lúc đồng ý quen anh em rất tự tin mình sẽ là người chiến thắng trong trò chơi này, nhưng em đã thua anh à, thua đau nữa. Em tự tin với bạn bè mình chưa biết buồn khổ vì ai, cũng tuyên bố sẽ chẳng yêu đương gì cho tới khi tốt nghiệp, em nghĩ tim em đã miễn dịch rồi, nhưng không. Đơn giản chỉ là nó chưa bắt trúng tần số thôi. Và bây giờ nó không chỉ biết yêu mà còn biết đau nữa anh.
Khi em bảo anh quên em đi, không biết cảm giác của anh như thế nào, nhưng khi anh bảo em quên anh đi, em đau lắm anh, tim em cứ như bị ai bóp nghẹt vậy. Em biết mình sắp xa nhau rồi, và có thể xa nhau mãi mãi kìa. Từ sau hôm họp lớp, em có cảm giác anh tránh gặp em, con gái nhạy cảm lắm anh, em cũng vậy. Anh có giải thích như thế nào đi chăng nữa em cũng không tin anh bận đến độ lúc nào cũng không gặp được. Em thấm thía cảm giác mất mát.
Em tự dặn mình quên anh đi vì anh đã dối em. Anh có biết hôm trước khi anh bay về Mỹ, đêm đó em gần như thức trắng canh điện thoại, anh đã quên rồi hay anh giả vờ không muốn gặp? Lúc đó em hận anh dữ lắm, em tự dặn mình là anh đã dối em, chỉ xem em như trò chơi khi anh từ Mỹ về. Em uất đến nghẹn lòng. Nhưng nhớ lại những lúc anh ở Đà Nẵng, ở trước khách sạn, lúc anh ôm em vào lòng, em tin vào đôi mắt buồn buồn đó của anh, để rồi hy vọng thật nhiều, hy vọng anh đã thật lòng với em vì em thương anh nhiều như vậy mà.
Anh biết em đã làm gì để không còn khóc nữa khi nghe mấy bài hát anh cho nghe ké không? Em đã đem ra nghe liên tục, lúc nào cũng nghe, làm gì cũng nghe. Riết rồi em không còn khóc vì nó nữa. Vậy mà giờ đây em khóc sướt mướt khi nghe nó, nỗi đau chỉ lẩn trốn ở góc nào đó trong tim em, đến giờ thì nó được dịp thoát ra và trào dâng. Đã 3 ngày rồi em không khóc vì anh, em nghĩ mình đã thành công, nhưng không. Em đã đè nén quá nhiều, em quyết định sẽ viết thư cho anh ngay.
Anh! Anh có còn nhớ em không? Có thể câu từ chối của anh sẽ làm em đau, nhưng rồi sẽ hết. Không, nói đúng hơn là sẽ nguôi, nhưng em sẽ phải vượt qua. Ký ức của mình là hành trang để em mang theo suốt cuộc đời, đúng như ý nguyện của anh.
Cám ơn tất cả những gì anh đã dạy cho em, cả ngọt ngào lẫn cay đắng. Có thể là lần cuối nhưng cho phép em được nói "Anh, em yêu anh!".
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)