Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ám ảnh vì tuổi thơ dữ dội
ôi phụ giúp cha mẹ xây lại nhà, tạo điều kiện cho anh và các em bước vào các trường cao đẳng, đại học dù tôi chẳng khá giả gì.
Tôi sinh ra trong một gia đình nông thôn, nhà tôi ngày ấy nghèo lắm, cha làm nông, mẹ buôn bán nhỏ ngoài chợ. Do cha mẹ sinh đẻ không kế hoạch nên anh em chúng tôi cứ lần lượt ra đời. Gia đình tôi thuộc dạng khó khăn nhất xóm vì con đông, cha mẹ lúc nào cũng cãi vã do ba không có tính tự chủ và phụ thuộc vào ý kiến nhà nội. Mỗi ngày cha đều gây gổ rồi đánh mẹ, có khi quậy phá đập bể hết đồ trong nhà. Nhà tôi nghèo, chỉ đợi mỗi bữa cơm tối nhưng có khi cũng không được ăn vì bị cha hất đổ.
Cuộc sống của chúng tôi chưa có một ngày hạnh phúc, cha làm nông nhưng cũng chỉ làm cho có, không tính toán, hay bỏ bê công việc, cuộc sống gia đình thiếu trước hụt sau rồi rơi vào cùng quẫn. Ba anh em trai lúc nào cũng phải làm việc, sai một điều gì đó đều phải nhận những trận đòn roi thừa sống thiếu chết. Có khi tôi bị ba dùng một cái chén táng vào đầu, hoặc quất một tấm ván vào lưng, cũng có khi bị trói lại và đánh như một tù nhân giữa đêm khuya.
Do cuộc sống quá khổ cực, tính gia trưởng, bạo hành của cha nên mẹ cũng có phần ảnh hưởng. Mẹ chưa bao giờ nói nhỏ nhẹ với chúng tôi một lời, toàn nói cay đắng, hà khắc. Có những lần bị mẹ đánh đập, tôi nghĩ đến cái chết để giải thoát cho mình, nhưng mỗi khi trốn nhà vào khoảng vắng chuẩn bị tự tử lại không làm được việc đó.
Trước sự quẫn bách từ cuộc sống gia đình, người anh thứ hai của tôi bỏ lên Biên Hòa học công nhân kỹ thuật, sau đó tự thoát ly và tìm hạnh phúc riêng. Từ khi anh ba đi, gánh nặng càng đổ lên vai hai anh em kế chúng tôi. Tôi là người con trai thứ 4, dưới tôi còn 3 em gái, cũng như bao người anh khác tôi bắt đầu cuộc sống tự lập ngay từ lúc 8 tuổi. Ba bỏ hoang ruộng vườn, không lao động, mặc chúng tôi sống sao thì sống. Từ đó, mỗi ngày tôi đi học một buổi, buổi còn lại về đi mót mủ cao su kiếm tiền tự trang trải việc học, sau đó lại tiếp tục đi chăn bò, chăn trâu ngoài đồng ruộng đến tối mịt mới về.
Cuộc sống của tôi chưa bao giờ có một giấc ngủ trưa như bao đứa trẻ khác, có khi những ngày hè tôi phải đi cuốc đất, trồng khoai giống như người lớn. Hết vụ mùa thì dầm mưa cắt cỏ, phụ hồ, cuộc sống cứ thế trôi qua mà tôi chẳng biết dựa vào ai. Sau khi học hết 12, vì không có điều kiện, giấc ước mơ vào giảng đường đại học đành khép lại, tôi bước vào làm công nhân. Mỗi ngày, tôi quyết tâm cố gắng làm trên 16 giờ đồng hồ tại nhà máy gạch để có tiền chuẩn bị cho việc học trong tương lai. Tôi nghĩ người nghèo chỉ có đi học là con đường duy nhất để mình thoát nghèo và cải thiện cuộc sống.
Vì lẽ đó mà có được một ít tiền, bằng tinh thần, ý chí của mình tôi đã thi đậu vào ĐH Quốc gia TP HCM với số điểm rất cao, chỉ ngay một năm sau khi tốt nghiệp 12 mà không cần đến trung tâm luyện thi. Ngày đậu đại học không ai mừng, cũng chẳng chào đón niềm nở mà tôi trở thành nỗi lo, gánh nặng cho nhiều người. Lo là vì khi tôi đi học sẽ mất đi một lao động chính trong gia đình.
4 năm đầy cố gắng, tự lập, cuối cùng tôi đã ra trường và tìm được cho mình một việc làm tại cơ quan nhà nước. Không muốn hoàn cảnh gia đình mình khổ cực như trước, tôi phụ giúp cha mẹ xây lại nhà, tạo điều kiện cho anh và các em bước vào các trường cao đẳng, đại học dù tôi chẳng khá giả gì. Hiện nay tôi đã bước vào tuổi 30 nhưng chưa dám nghĩ đến tương lai vì trên đôi vai vẫn còn nhiều gánh nặng.
Dù cuộc sống mới ổn hơn trước nhưng tâm hồn tôi vẫn hằn sâu quá khứ của tuổi thơ. Những nỗi đau tôi từng trải ngày ấy như vẫn còn đó dù đã cố quên nhưng không thể quên được. Giờ đức tính của cha mẹ tôi cũng không có gì thay đổi, có chăng chỉ giảm một phần, còn anh em tôi luôn ỷ lại hoặc tự lo cho bản thân dù tôi đã cố gắng làm tất cả để mọi người hạnh phúc.
Qua câu chuyện của mình, tôi chỉ mong một điều: Một số em dù khó khăn đến mấy nhưng hãy cố gắng, phấn đấu vượt qua hoàn cảnh để học tập thật tốt. Có như vậy mới giúp mình thoát nghèo. Cũng mong các bậc làm cha mẹ hãy đối xử tốt với con cái, đừng để các cháu có một tuổi thơ dữ dội giống như tôi từng trải.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)