If you only read the books that everyone else is reading, you can only think what everyone else is thinking.

Haruki Murakami, Norwegian Wood

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Được tin anh lấy vợ, trái tim em như tan vỡ
m có số điện thoại của anh, nhưng em không cho phép mình gọi điện thoại cho anh dù lòng em rất muốn. Em muốn nghe giọng nói của anh dù chỉ là lời hỏi thăm, nhưng em không thể. Em tự biết mình đã để mất anh và chính thời gian sẽ làm cho em nguôi đi nỗi nhớ để rồi sẽ quên anh. (Uyển Nhi)
From: Uyển Nhi
Sent: Monday, November 03, 2008 3:59 PM
Subject: Gui toa soan: Em da yeu anh
Anh là người đã làm thay đổi em mọi thứ. Em, một cô gái lạnh lùng như băng giá, luôn ẩn dấu mình trong vỏ ốc, không tự tin trong giao tiếp, không dám bộc lộ cảm xúc. Em luôn mang theo bên mình một không gian tĩnh lặng với mặc cảm của riêng mình.
Rồi một ngày em gặp anh, cảm giác khi lần đầu tiên gặp anh em không thể nào quên được. Tuy không đẹp trai, nhưng cũng dễ nhìn với cặp kính cận khiến cho người ta lầm tưởng là thư sinh ít nói, nhưng không ngờ miệng lúc nào cũng “không kéo da non”, đó là lời bình phẩm của bạn bè.
Từ nhỏ em rất ghét con trai nói nhiều, nhưng anh để lại cho em một ấn tượng mạnh mẽ, để rồi mọi thứ trong em đều thay đổi. Thay đổi một cách mà chính bản thân em cũng không nghĩ tới. Từ khi gặp anh cũng là lúc em đã tìm được lại chính mình.
Có lẽ mỗi riêng em và anh hiểu được tình cảm chúng ta dành cho nhau, tất cả đều không qua lời nói, chỉ cảm nhận qua ánh mắt mỗi khi chúng ta nhìn nhau. Em thường ra trước cửa phòng ngồi chỉ để được thấy anh, và anh cũng thế. Hai người đối diện nhau mà không nói một lời nào, ngại ngần không dám thổ lộ, ngại bạn bè, sợ mọi người xung quanh bắt gặp.
Cũng có lúc anh giận hờn vì mỗi khi em nói chuyện hay ngồi chơi game cùng mấy anh bạn cùng dãy phòng. Em hờn dỗi mỗi lần nói chuyện anh lại khích em trước mặt mọi người. Dường như hai chúng ta luôn cố tình và vờ ghét nhau, ngụy tạo cho mỗi người trở thành “mặt trăng, mặt trời” để cho mọi người xung quanh thấy rằng hai chúng ta là “kỳ phùng địch thủ”.
Em và anh cũng không hiểu vì sao chúng ta lại làm thế, để rồi đến khi không có ai, chúng ta lại nhìn nhau bằng ánh mắt khát khao. Dường như em và anh luôn cố tạo cho mình một bức tường ngăn cách. Có những lúc mỗi người có chuyện buồn, rất cần sự chia sẻ và an ủi từ hai phía, nhưng bức tường vô hình đó đã ngăn lại.
Tình cảm của em và anh cứ để yên trong lòng như thế qua bao năm tháng của thời sinh viên, để rồi vào anh bước vào năm cuối của đại học, anh thi trượt một môn để rồi phải ở lại cả một học kỳ nữa. Em biết là anh buồn lắm, thấy anh thế, nhưng em lại không biết làm thế nào để an ủi anh. Em muốn trong lúc anh buồn em sẽ ở bên cạnh anh chia sẻ.
Em suy nghĩ như thế, nhưng lại không làm được như thế. Càng buồn hơn khi sáng ra bạn em nói rằng anh thức suốt đêm buồn không ngủ được, cô ấy thấy thế nên phải ngồi tâm sự với anh gần suốt đêm. Khi nghe như thế, em tự trách mình sao không quan tâm tới anh nhiêu hơn. Thế rồi anh cũng vui vẻ trở lại mà tiếp tục việc học và anh ra trường.
Anh biết không, trước ngày anh nhận bằng anh đã mang bộ đồ sang nhờ em ủi hộ để ngày mai làm lễ tốt nghiệp. Em đã rất vui khi làm việc đó, em ủi cận thận hơn, chăm chút hơn vì chưa bao giờ em ủi đồ ai như thế. Rồi sáng mai em muốn vào trường để được thấy anh đứng trên bục vinh dự đó, và em muốn chia sẻ niềm vui đó với anh.
Nhưng lúc đó rất đông sinh viên nhận bằng. Nhìn vẻ mặt hân hoan của mọi người, em đưa mắt tìm kiếm và chợt thấy anh ngồi cùng cô bạn, trên tay cô ấy cầm bó hoa, hai người nói chuyện với nhau trông vui vẻ lắm. Em cũng muốn đến để nói lời chúc mừng, nhưng em không can đảm, thế là em đã quay về…
Vừa xong tốt nghiệp anh phải lo kiếm việc làm, em mừng khi nghe anh nói sẽ ở lại Sài Gòn làm việc. Em không thích quan tâm tới báo chí, nhưng lúc đó mỗi ngày em đều mua báo vì em biết anh sẽ mượn báo của em mà xem, vì trong mỗi tờ báo điều có đăng mục tìm việc. Em muốn làm một điều gì đó cho anh, cho dù là nhỏ nhoi.
Nhưng rồi em không biết lý do vì sao mà anh lại đổi ý định về quê làm việc. Em không ngờ sáng hôm đó là ngày cuối em gặp anh. Khi em học về thì ngỡ ngàng nghe bạn bè nói lại là anh đã về quê. Em không tin điều đó, em tự nói bản thân mình là anh có việc phải về quê, thế nào anh cũng sẽ quay trở lại.
Em chờ, và chờ như thế. Em muốn khi em ra trường em cũng sẽ ở lại Sài Gòn làm việc. Giữa chốn thành thị bon chen em và anh sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn, cùng cam cộng khổ. Em tự an ủi mình khi hoàn thành xong thực tập tốt nghiệp quay trở lại nhà trọ thì sẽ được thấy anh. Trong thời gian thực tập ở xa đó, những lúc đứng bên cửa sổ nhìn mưa rơi em cảm thấy nhớ anh da diết, em khát khao được gặp anh, thầm gọi tên anh “Q. ơi! Em nhớ anh lắm, không biết bây giờ anh có nhớ đến em không?”.
Em trông thời gian trôi qua thật mau để quay trở lại nhà trọ. Thế là thời gian thực tập đã hết, em quay về trong tâm trạng háo hức để rồi khi về đến nơi thì lại thất vọng khi nghe bạn bè nói là anh vào lại Sài Gòn, nhưng cũng quay về rồi. Em như muốn khóc, muốn khóc thật to. Em đã kiềm nén cảm xúc để rồi tiếp tục hy vọng một ngày nào đó em sẽ gặp lại anh.
Thời gian cứ trôi qua như thế đến khi em ra trường, đi làm việc. Một mình em bơ vơ chốn thị thành. Nhìn mọi người tay trong tay dắt nhau đi tận hưởng hạnh phúc vào ngày cuối tuần hay những dịp lễ, tim em như se thắt lại. Em trốn mình trong phòng để nhớ anh, vì sao em lại như thế có phải em đa tình với anh quá hay chăng?
Rồi một ngày miền hy vọng đó với em vĩnh viễn đã vụt tắt khi em nghe bạn bè nói rằng anh đã có vợ. Con tim em như tan vỡ lần nữa. Em đã mãi mãi mất anh. Em có số điện thoại của anh, nhưng em không cho phép mình gọi điện thoại cho anh dù lòng em rất muốn. Em muốn nghe giọng nói của anh dù chỉ là lời hỏi thăm, nhưng em không thể.
Em tự biết mình đã để mất anh và chính thời gian sẽ làm cho em nguôi đi nỗi nhớ để rồi sẽ quên anh. Em luôn cầu chúc anh được hạnh phúc. Em ước gì cho thời gian quay trở lại, em chỉ muốn nói với anh rằng “em đã yêu anh”.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)