Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Để quên anh thật không dễ dàng gì
ửa đêm thức giấc em lại nhớ về một kỷ niệm xa xôi nó làm em đau đớn. Lúc đó em chỉ muốn nghe một bài hát, nghĩ về một điều gì đó thật đáng yêu và hạnh phúc, nhưng chẳng hiểu sao em chỉ có thể khóc khi nghĩ về anh và những gì đã qua! (Thu Bình)
From: Thu Bình
Sent: Tuesday, September 01, 2009 9:09 PM
Dù hàng ngàn lần có dối lòng mình đi nữa em vẫn muốn nói rằng em không thể quên anh. Nửa đêm thức giấc em lại nhớ về một kỷ niệm xa xôi nó làm em đau đớn. Lúc đó em chỉ muốn nghe một bài hát nào đó, nghĩ về một điều gì đó thật đáng yêu và hạnh phúc, nhưng chẳng hiểu sao em chỉ có thể khóc khi nghĩ về anh và những gì đã qua!
Em yêu anh nhiều lắm, mấy bữa nay em chỉ khóc khi nghĩ về anh, bé bự của em. Sao em không thể quên anh, sao em không thể vùi chôn những ký ức xa xôi… Em nhớ anh vô cùng, em không thể không đắng lòng khi nhớ về anh. Khóc rồi cũng chỉ có thể làm em nguôi ngoai đi lúc ấy chứ không giúp em có thể quên anh mãi mãi.
Rồi có những đêm em bừng tỉnh giấc vì những dòng tin nhắn đầu tiên anh nhắn lại hiện về “Em yêu em đã ngủ chưa? Anh nhớ em…” hay “Em yêu em đang làm gì thế? Đã ăn cơm chưa?”… Mở đầu của buổi sáng là “Chúc em một ngày may mắn” kết thúc bao giờ cũng là “Chúc em yêu ngủ ngon mơ những giấc mơ đẹp trong đó có anh nhé !”…
Còn bây giờ trong điện thoại là những tin nhắn trống rỗng chỉ chứa đựng thông tin cần thiết, dòng tin nhắn ấy đâu rồi anh? Và tại sao bây giờ lại như thế này hả anh? Chúng ta xa nhau, liệu anh có thực sự hạnh phúc khi vắng em, liệu anh có vui vẻ trong khi em ngồi khóc một mình? Những vùng ký ức về anh cứ hành hạ em, làm em không biết em có còn tin vào hạnh phúc được nữa hay không?
Liệu có phép màu nào giúp anh về bên em bây giờ, em cần anh ôm em cho em biết sự trọn vẹn của hạnh phúc, cho em thôi dằn vặt mình rằng hạnh phúc là hư ảo. Em không tin tưởng vào cái được gọi là hạnh phúc vì một lý do nó rất mong manh. Em yêu anh nhiều đấy, và em biết anh cũng rất yêu em, nhưng chỉ có một điều em không hiểu tại sao chúng ta lại xa nhau trong khi cả hai đều vẫn còn rất yêu nhau!
Anh đang hạnh phúc hay anh đang đau khổ, em vẫn muốn một điều gì đó dành cho anh. Ngày trước còn yêu anh, cái hạnh phúc mà em nghĩ đến anh là một buổi sáng thức dậy có anh, được anh ôm siết trong vòng tay tưởng chừng như không thể rời xa… và đấy là hạnh phúc của em. Còn bây giờ hạnh phúc của em là đồng tiền, là những hợp đồng và là những sự hắt hủi của tình cảm… Đau lòng biết bao khi em đang phải đấu tranh với cuộc sống chỉ có một mình không có ai bên em làm chỗ dựa tinh thần.
Tình yêu ơi tại sao lại cho tôi rơi vào hoàn cảnh nghiệt ngã này, sao nỡ đày đọa tôi trong những nỗi nhớ đến giá lạnh. Em là con người, có trái tim và trái tim em được nuôi bằng máu nên dù có đóng băng lòng mình thì vẫn phải có cảm xúc. Anh yêu, đến khi nào anh quay trở lại, em thèm nhìn thấy anh hàng ngày, thèm thấy ánh mắt anh nhìn em một cách lém lỉnh, rồi cái ôm siết chặt khiến em quên hết giận hờn và sự mệt mỏi của cuộc sống. Chỉ điều đó thôi làm em thấy sự xuất hiện của anh có ý nghĩa rất lớn với em rồi, đó là sự nhẹ nhõm, sự bình yên anh dành cho em.
Lúc này khóc và nuối tiếc chẳng mang anh lại bên em vì anh đã có niềm vui hạnh phúc khác rồi, em sẽ cố gắng chấp nhận điều này một cách sớm nhất có thể. Tối nay khi em gọi cho T. xuống buôn dưa lê, em chỉ muốn khóc để vơi đi nỗi nhớ anh, nhưng chẳng hiểu sao em không thể khóc được. Như hôm sinh nhật anh ấy, em chỉ biết rủ N. đi để qua đi cái ngày đó, vì em cũng biết rằng anh đang hạnh phúc với món quà mà ai đó tặng anh.
Em muốn hỏi anh “có còn nhớ đến em trong ngày sinh nhật của anh không?” mà thôi. Vì cứ đến gần ngày sinh nhật của anh hàng năm em đều hồi hộp để trao cho anh món quà, nhưng chẳng năm nào em hài lòng vì món quà em mua bởi nó không đắt tiền. Hàng ngàn lần em tự nhủ có nên nhắn tin cho anh không? Đã soạn tin sẵn “Anh đang làm gì thế?” chỉ là câu hỏi mang tính chất thông tin thôi, vậy mà em không thể. Em tự hỏi lòng mình em yêu anh nhiều đến thế sao? Yêu anh đến mức đang dần đánh mất đi quãng thời gian đẹp nhất, đánh mất đi sự hồn nhiên vui vẻ nhất của tuổi trẻ.
Em biết phải làm sao hả anh? Những lúc đau lòng khi nhớ đến anh em lại nghe nhạc rồi lại khóc, những giọt nước mắt cứ lăn dài mà chính nó cũng không hiểu tại sao lại phải như thế? Nhìn người khác hạnh phúc, em cũng hạnh phúc nhưng đó là hạnh phúc không dành cho riêng mình, đó chỉ là sự cảm nhận bề ngoài của người chứng kiến. Ước gì em có thể khóc trong hạnh phúc chứ không hề muốn khóc trong nỗi đau khổ thế này.
Có một bài hát đã làm em thích vì một câu hát “hạnh phúc có thế thôi là khi em và anh chung đôi”. Nó giản dị vậy thôi anh ạ! Nhưng bây giờ câu hát ấy làm em đau, đau vì không có hạnh phúc ấy dành cho em, một điều giản dị nhất trong cuộc sống mà em không hề có. Và mỗi khi em buồn nhất thì em lại hiện lên hình ảnh của anh và người con gái khác bên nhau… hạnh phúc! Lúc ấy anh quên mất em rồi, quên đi tình yêu của em dành cho anh như thế nào rồi.
Thời tiết bắt đầu se lạnh và sang thu rồi, em lại nhớ đến anh, nhớ đến kỷ niệm ngày nào mình yêu nhau, liệu có lúc nào giật mình tự hỏi em hiện giờ sống ra sao, đã tìm được hạnh phúc mới chưa? Nỗi lo lắng ấy của anh mà em tưởng tượng ra lại em làm chua xót, em cả nghĩ quá đi nhưng em không làm khác đi được vì em còn yêu anh. Em sợ đêm xuống lắm, sợ những con đường mình đã qua, sợ ai đó hỏi em về anh, sợ cả những đồ vật có anh trong đó, không dám nhìn lại hình ảnh mình đã chụp với nhau, anh đã hôn em, đã yêu thương em ra sao?
Ba em đã không cho em biết về sự tổn thương mà tình cảm con người có thể dành cho nhau, về những lời nói của ba chỉ dạy em về cuộc sống về con người khi em còn nhỏ, đến khi em cần nhất, ba em lại vội vã ra đi bỏ mặc em với những câu hỏi còn bỏ ngỏ về con người và tình yêu.
Anh yêu của em, có bao giờ anh tự đọc lại những lá thư em viết mà bật khóc về tình yêu của em dành cho anh? Có bao giờ anh ăn cơm mà nghĩ đến em đang không thể nuốt nổi miếng cơm khi nghĩ đến anh! Em đã cố gắng quên anh nhưng không được, em đã cố gắng che giấu đi cho mọi người biết lòng em đã nguội lạnh vì đã quên được anh.
Khi em cắt tóc để kiểu của nam, em biết mình sẽ không có nữ tính khi để kiểu đầu đó, mái tóc tơ dài như ép đã được thay vào đó là mái tóc ngắn cũn cỡn nhưng nó giúp em mạnh mẽ hơn. Khi em đi chơi cùng bạn bè thì có người vỗ vai em nói rằng "Tại sao em lại cố tỏ ra lòng mình mạnh mẽ như vậy trong khi em đang rất yếu đuối đấy”. Nghe được câu nói đó em mới biết bề ngoài không che giấu được tình cảm bên trong, kiểu gì cũng có người tinh ý hiểu ra. Vâng, đằng sau sự mạnh mẽ mà em có được, đằng sau sự cởi mở và đáng yêu của em là một nỗi buồn không thể thoát hết, em nhớ anh, nhớ tất cả về anh…
Em đã cố gắng níu kéo, nhưng rồi em lại tuyệt vọng vì mất anh. Nhưng điều đó không quan trọng đâu vì em sẽ phải làm quen với cuộc sống phía trước mà không có anh sẻ chia, không có anh bên cạnh… Chắc giờ này anh đã nhắn tin chúc một ai đó ngủ ngon, rồi anh cũng chìm sâu với giấc mơ hạnh phúc, còn em ngồi đây gõ những dòng chữ làm lòng em nguôi ngoai vì em không thể tâm sự cùng ai hay nói đúng hơn em không dám làm ai đó phải nghĩ về mình, không dám phiền ai về câu chuyện tình cảm dang dở với một kết thúc không có hậu.
Bây giờ em khóc vì anh, hay khóc vì chính bản thân mình em cũng không biết nữa. Em chỉ thấy rằng mình thật tội nghiệp, thật đáng thương, nghĩ đến cảnh ngày sinh nhật của anh, em ngồi ăn ốc cùng chị N. mà nước mắt cứ lã chã rơi. Lúc ấy tưởng chừng như em có thể hét lên rằng em không thể để mất anh nhưng con đường anh đi dần dần đã đổi hướng rẽ sang một hướng khác mà không có em. Em không thể đuổi theo anh mà cùng đi chung một con đường với anh vì đã có ai đó đi bên anh mất rồi.
Lần này em bật khóc trong ngày sinh nhật anh cũng vì nỗi đau trong tâm hồn em như cốc nước đã tràn ly. Và nó làm em có thể khóc một cách hồn nhiên trước mặt một ai đó mà không cảm thấy xấu hổ. Và rồi những giọt nước mắt ấy thay những lời chấp nhận mất anh, để anh dần dần rời xa chính cuộc đời em.
Những dòng tâm sự của em ngày hôm nay cũng chỉ mình em đọc mình em hiểu và mình em thấy đau, nhưng em sẽ vơi đi tình yêu em dành cho anh. Trong tương lai em sẽ chôn đi được hình ảnh của anh vào quá khứ. Liệu ngày mai trên đường đi của cuộc đời em có còn gặp lại anh hay một người nào khác?
Hình như em thấy mệt mỏi, không phải vì yêu anh, không phải vì đau khổ mà vì cái gì đó được gọi là nỗi nhớ làm ruột gan em tê tái…
Nhưng anh yêu của em, em sẽ cố gắng chấp nhận, cố gắng quên đi một quá khứ có anh và bên anh.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)