There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Đừng hững hờ với anh như thế
nh chưa bao giờ quen em để đùa vui, chưa bao giờ hờ hững với em vì anh đã yêu em ngay từ ngày đó, 5 năm về trước. Thế nên, nếu trong cách xử sự của anh có điều khiến em buồn hay trách anh ngày đó thì đây là một lời xin lỗi chân thành nhất anh muốn gửi tới em: anh xin lỗi.
Từ: linkcomm.vn
Đã gửi: 22 Tháng Năm 2011 10:09 CH
5 năm, một đứa trẻ bắt đầu được gia đình suy nghĩ nghiêm túc về sự học hành của nó. Những tố chất đầu tiên và bất biến sẽ đặt vào suốt cả cuộc đời nó những dấu ấn quan trọng.
5 năm, giờ đây nó là độ dài tối đa của một chu kỳ kinh doanh, chu kỳ chính trị xã hội, mà ở thời điểm kết thúc giai đoạn người ta phải nhận dạng rõ ràng tương lai và chuyển giao được những giá trị của mình sang một giai đoạn khác.
5 năm, là quãng thời gian mà mỗi người có đủ sự trưởng thành về ý thức để tích lũy cho mình những tri thức nền tảng, có vai trò quyết định đến sự thành công của đời người. Trong khoảng thời gian đó ắt hẳn được ghi lại bằng dấu ấn, kỷ niệm vui buồn. Mỗi thời mỗi khác, nhưng nếu ai không có được những sự kiện như thế cho bản thân mình thì cuộc đời thật tẻ nhạt và thiếu đi sự kinh lịch, từng trải.
5 năm, tôi gặp lại em, mọi ký ức lại ùa về khiến lòng tôi đau thắt. Ký ức về một thằng đàn ông thiếu cả lập trường lẫn bản lĩnh, hay chính xác hơn là một thằng đàn ông hèn nhát.
Tôi gặp em thật tình cờ, trong một hoàn cảnh cũng thật trớ trêu, tôi và bạn thân của em chưa bao giờ yêu nhau nhưng cũng khó trách chính mình, một thằng con trai như tôi lúc đó sinh ra và lớn lên tại Việt Nam, nhưng tôi lại trưởng thành ở phương trời Tây. Nó biến tôi thành kẻ đôi khi quá tự cao tự đại, quá nâng cao giá trị bản thân mình và đương nhiên sẽ là việc không nhìn nhận đúng giá trị của người khác. “Hãy cứ làm những gì mình muốn” đó chính là suy nghĩ và là kết quả của 9 năm du học.
Tôi thích em ngay từ lần gặp ấy, em không quá đẹp để tôi phải thẫn thờ, em không quá thánh thiện để tôi phải tôn thờ. Tôi thích em bằng cảm tính đơn thuần giống như một chàng trai mới lớn, tôi không hề dùng lý trí để phân tích thứ tình cảm mà tôi đã dành cho em lúc đó. Cho tới lúc gặp em, chưa phải tôi chưa từng yêu tha thiết, chưa phải tôi chưa hề nhớ nhung mong đợi, tôi đã từng và đã mất, chỉ khi gặp em tôi mới có lại được cảm giác đó.
Tôi ở bên em được một buổi chiều, thật bình yên và hạnh phúc, chỉ ngồi bên cạnh nhau cùng hướng ra một eo biển nhỏ, cùng đi ăn tối và kết thúc là tôi đưa em về. Một nụ hôn vội vã lên má em khi em bước xuống xe cũng đủ để giờ này tôi còn cảm nhận được. Tôi vốn rất tự tin với sự trải nghiệm của mình nhưng khi đối diện em tôi lại thấy mình thật nhỏ nhoi, nhỏ nhoi vì trước em tôi trở lên khờ dại, trở lên bối rối. Đến lúc đó thì tôi hiểu tôi đã yêu em mất rồi, và tôi biết lúc đó em cũng rất quý tôi.
Tôi chia tay em mà chẳng biết mình phải nói gì, sau đó rất nhiều lần tôi định nói tất cả với em về các mối quan hệ liên quan đến tôi và em, muốn nói với em rằng tôi rất yêu em, rồi mong em tha thứ và chấp nhận, nhưng tôi đã không đủ can đảm để làm điều đó. Tôi sợ em khinh bỉ, coi thường và không chấp nhận tôi. Thế rồi tôi đã tỏ ra lạnh lùng, hờ hững với em.
Lâu thật lâu, tôi mới liên lạc với em và chỉ để hỏi thăm sức khỏe cho tới khi em đổi số điện thoại. Tôi đã hèn nhát không dám nói cùng em, để rồi tôi đau khổ xa em, lúc đó tôi đã tự biện minh cho mình rằng có nói ra thì kết quả cũng vậy thôi. Tôi chán nản, buông xuôi mọi thứ và xin chuyển công tác vào một cơ quan nhà nước để đừng phải đi QN nữa.
Và một năm sau đó đã lập gia đình, một gia đình được xây dựng trên căn bản của sự hợp lý, nó đã chẳng có hạnh phúc ngay từ tuần trăng mật. Lại một lần nữa tôi biện minh cho mình, tình yêu là gì chứ, cứ sống với nhau rồi sẽ có tình yêu. Tôi đã ngộ nhận và kết quả của nó là gia đình tôi dần tan vỡ và vỡ tan. Tôi lao vào học tập và làm việc như kẻ điên dại để quên đi tất cả sai lầm mình đã mắc phải.
Tôi mãi hỏi hạnh phúc là gì? Một khái niệm thật vô hình mà sao biết bao người cứ mải mê đi tìm nó. Lúc lập gia đình, sau những khoảnh khắc ngắn ngủi tưởng chừng như hạnh phúc của một cuộc hôn nhân mà hầu hết mọi người đều cho là xứng đôi vừa lứa, tôi lại đối diện với chính mình trong tận cùng của sự cô đơn.
Tôi đã tìm ra một triết lý cho chính bản thân mình, nếu không có hạnh phúc một đời, ta hãy tìm hạnh phúc một năm, một tháng. Nếu không có một tháng, một năm, ta hãy tìm hạnh phúc một ngày, một giờ. Nếu không thể tìm được hạnh phúc một giờ, một ngày thì hãy tìm lấy hạnh phúc trong giây lát.
Tất cả những khúc mắc ấy khiến tôi sống thu mình lại trong suốt gần 5 năm trời và cũng dần lãng quên em. Ngoài công việc chính, tôi còn đi làm giảng viên đại học rồi giảng viên cao cấp cho một số trường đạo tạo doanh nhân. Tôi hay nhắc tới chu kỳ 5 năm, đôi khi đứng trên bục giảng tôi vẫn hay đùa chu kỳ 5 năm đôi khi còn áp dụng được trong tình cảm. Nói đùa đấy nhưng ít nhiều tôi thấy nó đúng trong tôi.
Tôi gặp lại em, vẫn bóng dáng ấy nhưng sao thật xa lạ. Em đã không nhận ra tôi hay cố tình không nhận ra tôi? Tôi chơi vơi trong cuộc gặp mặt bất ngờ, mọi ký ức xưa lại ùa về khiến lòng tôi đau nhói. Em vẫn chưa có gì thay đổi ngoài công việc, tôi vẫn muốn gọi em bằng “chị công an” như ngày xưa có lần tôi từng gọi.
H ơi! Gặp lại em, cảm xúc đan xen, vui có, buồn có. Vui bất chợt vì anh được gặp lại em khá bất ngờ bởi trước đó anh vẫn nghĩ chắc em đang hạnh phúc bên ai đó. Buồn nhiều hơn, buồn vì sau 5 năm, em không còn nhận ra anh hay cố tình không nhận ra anh? Buồn vì hình ảnh thằng đàn ông hèn nhát lại hiện về cho dù trước đó đã đôi lúc anh quên; buồn vì em hờ hững, lạnh lùng.
Anh biết thời gian đã trôi đi không bao giờ quay trở lại, nhưng sẽ không hèn nhát như 5 năm trở về trước để thú nhận tất cả với em. Anh chưa bao giờ quen em để đùa vui, chưa bao giờ hờ hững với em vì anh đã yêu em ngay từ ngày đó, 5 năm về trước. Thế nên, nếu trong cách xử sự của anh có điều khiến em buồn hay trách anh ngày đó thì đây là một lời xin lỗi chân thành nhất anh muốn gửi tới em: anh xin lỗi.
Giờ thì mình đã quá trưởng thành để hiểu mình là ai và mình sẽ làm gì. Anh chỉ mong mình có thể làm bạn, hãy đừng hờ hững với anh như thế. 5 năm, một sự thay đổi lớn trong đời tôi mà xuất phát điểm từ sự hèn nhát của bản thân. Thế nên, hãy sống và thể hiện mình là một người đàn ông dũng cảm.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)