Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Đã không yêu sao anh lại đến với em?
ình yêu và tình bạn đều có một giới hạn riêng, người ta sẽ phân biệt được đâu là bạn (bạn thường, bạn thân) và bạn gái. Anh đã đặt em vào vòng xoáy quanh quẩn ấy, nhưng giữa em và anh đã đi hơn hẳn bạn thân rồi. Anh hiểu không? Chỉ một mình em hiểu, anh đã vờ như không hiểu. (Kim Quy)
From: quy quytaichinhtravinh
Sent: Tuesday, September 16, 2008 10:53 AM
Subject: Trái sake cua em oi, anh nhìn dâu the?
Cách đây khoảng hai năm về trước, tôi ngày ngày đi làm về, tối rảnh rỗi thì đi chơi cùng mấy đứa bạn gái, có hôm tụi nó dẫn cả bạn trai đi theo chơi cùng, trong tôi lúc ấy vẫn hồn nhiên vô tư, cứ nghĩ có bạn đi chơi sau một ngày làm việc là đủ rồi. Nhưng tôi chơi có chừng mực, không bao giờ về nhà trễ hơn 9h, nhưng đi riết rồi tôi lại biết thêm thứ mà mình không nên biết là nhậu. Thật tình là tôi không thích tí nào, nhưng sợ bạn bè buồn nên tôi đã theo. Tôi đâu có ngờ là đến hôm nay phải hối hận vì mình lúc ấy sao ham vui quá.
Vào một ngày đẹp trời, tôi đi công tác khác chỗ tôi làm. Chuyến đi này đã cho tôi biết được anh. Lần đầu tiên tôi gặp anh trong lòng tôi đã xao xuyến, nhưng khi hỏi ra biết anh nhỏ tôi một tuổi, tôi công tác trước anh hai năm thì tiếng chị lại được cất lên khi ấy. Tôi không thích như vậy đâu nhưng ai biểu mình lớn tuổi hơn. Sau chuyến công tác chúng tôi vui vẻ ăn cơm, sếp tôi và sếp của anh có gán tôi cho một người cùng làm chung với anh. Mọi người ai cũng cho là người ấy tốt lại chững chạc, nhưng đâu ai biết rằng lúc đó ánh mắt nhìn của tôi là cho anh. Nhưng rồi tàn bữa tiệc, tôi về nhà tự nhủ với lòng là đó chỉ là bạn, là đồng nghiệp, là người người em mới quen thôi.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, tôi không còn nghĩ ngợi gì nữa vì biết là người ấy đối với tôi chỉ xem là chị em thôi, và lòng tôi lúc này cũng lặng im như mặt hồ không gợn sóng. Tôi cố gắng làm việc cho thật tốt, tránh những cuộc hèn hò đi chơi tụ tập ăn nhậu vì sức khỏe tôi ngày một kém. Tôi biết nếu tôi cứ như vậy hoài tôi sẽ chết sớm, nghĩ đến gia đình em út nên tôi quyết định từ bỏ tất cả, sống thật tốt với chính mình.
Tôi đã đóng cửa ở nhà, một căn phòng bé nhỏ, tối về đọc sách nghe nhạc xem phim. Tôi cảm thấy sống như vậy cũng tốt rồi, đôi lúc cũng cảm thấy cô đơn vô ý nghĩ lắm nhưng biết chia sẻ cùng ai bây giờ. Gần cạnh nhà tôi có anh lớn hơn tôi một tuổi rất mến tôi. Anh là người đàng hoàng lịch sự, công việc ổn định, tôi và anh đi uống cafe đôi lần nhưng vẫn là bạn thường thôi. Chúng tôi nói chuyện không hợp nhau, ý kiến đưa ra mỗi người một ý, thế rồi tôi lại không đi uống cafe với anh nữa.
Đối diện nhà tôi có 5 căn phòng cho thuê, tình cờ một ngày tôi lại gặp anh trong các phòng trọ ấy. Tôi hỏi anh đi đâu vào đây thì anh nói đi gặp bạn, hôm ấy anh cũng hơi say nên tôi bảo anh sang nhà tôi uống trà, hỏi thăm anh mới biết anh ở gần nhà nội của tôi. Ánh mắt của anh ngày ấy lại làm cho tôi xúc động. “Người ơi gặp gỡ làm chi, trăm năm biết có duyên gì hay không?”.
Làm như định mệnh đã kiến cho tôi càng ngày được gần anh hơn, cơ quan anh tổ chức chuyến đi du lịch Đà Lạt, tôi là vị khách mời, thế rồi tôi lại được đi chơi chung với anh. Ở Đà Lạt tôi có nhiều kỷ niệm về anh. Anh ơi, anh còn nhớ chú vịt con ở Hồ Than Thở không? Hôm đó chân anh đau nên em phải đạp một mình, mỏi chân lắm, nhưng vui nhiều hơn mệt. Mình đã chụp chung với nhau bao nhiêu tấm ảnh rồi anh nhỉ, em nhớ nhớ nhiều lắm...
Từ lúc ấy tim em đã mở ra, lòng mong chờ, em biết mình đã yêu. Về nhà rồi mà lòng mơ tưởng tưởng chừng như linh hồn mình vẫn còn ở chuyến du lịch ấy. Rồi mình gắn bó hơn, anh nhớ đêm sinh nhật của em không? Lần đầu tiên anh nắm tay em, em đã thấy vui vì anh cũng nghĩ đến em. Hôm đó chắc anh say nên không biết, người bạn gần nhà dự sinh nhật của em, anh ấy đã hát tặng em hai bài hát, một bài “người ấy và tôi em chọn ai”, bài kia là “ Ghen chỉ vì yêu”.
Anh không hiểu, nhưng em hiểu, và em đã vờ như không hiểu. Để rồi người bạn ấy đã ra đi sau những ngày em bên anh. Anh ấy chọn cho mình chuyến đi công tác thật xa và nói là không muốn gặp em nữa. Tâm hồn em lúc này chỉ có anh thôi, em không quan trọng mọi điều xung quanh, em chỉ biết nghĩ, biết nhớ, biết thương một người, người mà em đã chọn. Em xa lánh tất cả bạn bè, tất cả cuộc gọi, hay tin nhắn em đều không quan tâm. Em chỉ biết là em có anh mà thôi.
Rồi anh giới thiệu em cho các đồng nghiệp em là bạn của anh. Mọi người ai cũng biết là hai đứa mình quen nhau, thế rồi giờ đây em không nói được thành lời khi có người hỏi em lúc này hai đồng chí sao rồi? Em chỉ lặng im mà nghẹn ngào nước mắt muốn tuôn như em đã kìm lại, trả lời là vẫn bình thường.
Căn nhà nhỏ, một bức tranh mà nó khắc sâu tận tim em, không biết hai chú bibo và bina vẫn khỏe chứ, vắng em rồi không biết chúng nó có nhớ em không hả anh? Em từng mơ ước em sẽ mãi mãi trọn đời ở với anh nơi đây, không nghĩ gì nữa ngoài anh, dù cực khổ gian lao cấp mấy em cũng không hối hận, miễn sao em được anh yêu thì em đã yên lòng.
Quán cafe Nắng xanh buồn, nơi đây em và anh đã chia sẻ biết bao niềm vui, nỗi nhớ, anh nói anh thích được ngồi đây, phong cảnh nơi đây rất đẹp. Chúng mình đã bao nhiêu lần đến đây rồi anh nhĩ, anh đã quên rồi, quên cả người con gái đã cùng anh ngồi đây. Chủ nhật nào em cũng đến quán ngồi một mình, nhớ anh, nhớ những ngày mình còn bên nhau. Ôi bao nhiêu là kỷ niệm hiện về trong em, còn anh giờ này đã trong giấc ngủ say nồng. Em nơi đây một mình phơi sương, gió, có hôm em đã dầm mưa về khi đã ngồi chán.
Anh đã ra đi không một lời để lại cho em, em không biết mình làm sai chuyện gì. Anh trách né em, lạnh lùng và hờ hững để cho lòng em tan nát, tim em đã đau quặn từng cơn khi nghĩ về anh. Đã bao đêm em nằm khóc một mình, khóc đến mệt mỏi rồi ngủ, tỉnh lại khóc tiếp, không ai đánh mà mình lại thấy đau. Nhiều lần em đã đứng trước cửa nhà anh, chỉ mong được nhìn thấy anh một chút rồi em về, nhưng đều về trong thất vọng.
Có hôm anh ngồi cạnh em mà điện thoại anh có tin nhắn của người con gái khác “Vịt con”, anh có biết không? Em đã trắng bao đêm không ngủ được, tại sao em chỉ nghĩ về anh mà anh còn mơ mộng ở nơi xa nào ấy. Ngồi bên em như tim anh không dành cho em, tủi thân mình sao lắm gian truân, em đâu mơ ước lớn lao gì đâu anh, mơ ước của em là có anh thôi. Sao anh còn đùa giỡn với em, nếu không yêu em, anh đến với em làm chi vậy?
Tình yêu và tình bạn đều có một giới hạn riêng, người ta sẽ phân biệt được đâu là bạn (bạn thường, bạn thân) và bạn gái. Anh đã đặt em vào vòng xoáy quanh quẩn ấy, nhưng giữa em và anh đã đi hơn hẳn bạn thân rồi. Anh hiểu không? Chỉ một mình em hiểu, anh đã vờ như không hiểu. Con đường này em đã chọn có buồn thương, đau đớn mấy em cũng chấp nhận. Không thể tâm sự cùng ai được vì ngày trước em đã không nghe ai hết. Khi yêu người trong mắt mình là hoàn hảo nhất.
Trái Sakê ơi. Em vẫn nhớ anh dù anh đã thay lòng với em. Em vẫn yêu dù anh không yêu em. Em để anh đi, anh tìm được người bạn gái tốt và anh cảm thấy hài lòng, anh được hạnh phúc thì em sẽ yên tâm. Em vui khi nhìn thấy anh được hạnh phúc. Riêng em sẽ mãi mãi ở quán cafe ấy chờ anh, chờ trong vô vọng, nhưng em vẫn chờ. Nếu có ngày nào anh cảm thấy dừng chân mỏi gối, mong rằng anh hãy nhớ đến em.
Kim Quý (Trà Vinh).
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)