Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Gillian Flynn
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Sharp Objects
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2485 / 70
Cập nhật: 2015-09-10 12:21:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ôi chìm vào giấc ngủ lúc chín giờ, choàng tỉnh và trằn trọc, thức giấc trong ánh mặt trời gay gắt vào bảy giờ sáng hôm sau. Những cành cây khô va soàn soạt vào cửa sổ như thể muốn trèo vào an ủi.
Tôi mặc bộ đồng phục của mình vào - áo dài tay, váy dài - và lững thững xuống nhà. Nhìn Gayla rất sặc sỡ ở sân sau, chiếc váy y tá hồ trắng ép vào đám cây cỏ. Cô ta cầm một chiếc khay bạc để mẹ tôi đặt những bông hồng kém hoàn hảo. Bà mặc một chiếc đầm mùa hè màu bơ hợp với màu tóc. Dáng vẻ đang đi một cách hiên ngang giữa bụi hoa hồng và vàng với chiếc kềm trong tay. Bà săm soi đánh giá từng bông hoa rất vội vã, vặt những cánh hoa và soi mói chúng.
“Cô cần tưới nhiều nước hơn, Gayla. Xem cô đã làm gì chúng này.”
Bà tách một bông hồng nhạt ra khỏi bụi hoa, kéo nó lên khỏi mặt đất, giữ những cánh hoa thẳng thớm, rồi cắt sát gốc. Có khoảng hai tá hoa trên khay của Gayla. Tôi chẳng thấy chúng không ổn chỗ nào.
“Camille, hôm nay con và ta sẽ đi mua sắm ở Woodberry,” mẹ tôi nói mà không hề nhìn lên. “Được chứ?” Mẹ tôi không đả động gì đến cuộc giáp mặt ở nhà Nash hôm trước. Nó quá trực tiếp.
“Con có vài việc phải làm,” tôi nói. “Nhân tiện, con không biết mẹ là bạn của gia đình Nash. Với Ann.” Tôi cảm thấy hơi tội lỗi vì đã trêu chọc bà trong bữa sáng nọ. Không hẳn là tôi thấy tệ vì đã làm bà buồn lòng mà đúng hơn là tôi ghét cảm giác mắc nợ bà.
“Mm-hm. Alan và ta định tổ chức một buổi tiệc vào thứ bảy tuần sau. Nó được lên kế hoạch rất lâu trước khi con đến. Mặc dù ta cho là chúng ta không hề biết con sẽ đến cho đến khi con xuất hiện.”
Một bông hồng khác bị bẻ.
“Con nghĩ mẹ ít khi tìm hiểu mấy đứa con gái. Con đã không nhận ra…”
“Tốt thôi. Đó sẽ là một bữa tiệc mùa hè dễ chịu, có rất nhiều người tới và con sẽ cần một chiếc váy. Ta chắc con không mang theo một chiếc váy phải không?”
“Không.”
“Vậy nên đây là cơ hội tốt để chúng ta chọn một chiếc. Con đã ở đây hơn một tuần rồi, mẹ nghĩ đây là lúc.” Bà đặt bông hoa cuối cùng lên mặt khay. “Được rồi, Gayla, cô có thể vất chúng đi. Chúng ta sẽ chọn những cành xinh xắn hơn cho căn nhà.”
“Con sẽ đem chúng về phòng, mẹ ạ. Chúng có vẻ ổn với con.”
“Không đâu.”
“Con không phiền đâu.”
“Camille, ta vừa xem chúng tức thì và chúng nở không đẹp.” Bà thả cây kềm xuống đất, bắt đầu kéo một cành.
“Nhưng nó ổn với con. Cho phòng con mà.”
“Ôi, giờ thì xem con đã làm gì. Ta chảy máu rồi.” Mẹ tôi nắm lấy bàn tay bị gai đâm chảy máu, và một vệt máu đỏ sẫm chảy dọc theo cổ tay bà. Chấm dứt câu chuyện. Bà quay trở lại nhà, Gayla bám theo bà, tôi thì đi theo cô ta. Tay nắm cửa sau nhớp máu.
Alan băng bó cả hai tay bà một cách kỳ quặc và suýt chút nữa thì chúng tôi đâm sầm vào Amma khi con bé đang ngồi chơi ngôi nhà búp bê ở cổng vòm, Adora nghịch bím tóc của con bé và kêu nó vào theo chúng tôi. Nó đi theo ngay và tôi chờ nó lại giẫm vào chân mình. Không chuyện gì xảy ra khi mẹ ở đây.
Adora muốn tôi lái chiếc xe màu xanh nhỏ xinh của bà đến Woodberry, nơi có các cửa hàng thời trang cao cấp, nhưng bà không muốn hạ mui xe xuống. “Chúng ta sẽ bị lạnh,” bà nói trong khi cười bí ẩn với Amma. Con bé ngồi im lặng cạnh mẹ tôi, vặn ra một nụ cười ranh mãnh khi tôi bắt gặp nó nhìn chăm chăm vào mình qua gương chiếu hậu. Cứ cách vài phút, nó lại luồn ngón tay vào tóc mẹ tôi, nhẹ đến mức bà không hề chú ý.
Khi tôi đỗ chiếc Mercedes bên ngoài cửa hàng yêu thích của bà, Adora nhẹ nhàng yêu cầu tôi mở cửa cho bà. Đó là câu đầu tiên bà nói với tôi trong hai mươi phút. Bắt nhịp thật tốt. Tôi cũng mở cửa ở cửa hàng giùm bà và tiếng chuông cửa dịu dàng vang lên rất phù hợp với nụ cười chào đón của nhân viên.
“Adora!” Và sau đó thở dài. “Chúa ơi, chị yêu quý, tay chị bị sao thế?”
“Chỉ là tai nạn thôi, thật đấy. Làm vài việc vặt quanh nhà. Trưa nay chị sẽ đi bác sĩ.” Tất nhiên bà sẽ đi. Bị giấy cắt thì bà cũng phải đi bác sĩ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ôi, thật tình chị không muốn nói về chuyện đó nữa. Chị muốn giới thiệu em với con gái chị, Camille. Con bé vừa ghé thăm.”
Bà chủ cửa hàng nhìn Amma, rồi nhìn tôi cười ngập ngừng
“Camille?” Một thoáng bừng tỉnh: “Em nghĩ em quên mất chị có đứa con gái thứ ba.” Bà thấp giọng khi nói từ “con gái” như thể nó là một lời nguyền. “Con bé ắt hẳn giống ba nó,” người phụ nữ nói, săm soi mặt tôi như thể tôi là con ngựa bà sắp mua. “Amma trông quá giống chị, và Marian cũng vậy, theo tấm hình. Đứa này, thì…”
“Nó không giống chị lắm,” mẹ tôi nói. “Nó có màu da của cha nó, và khung xương. Và tính khí của ông ấy.”
Đó là những gì nhiều nhất mà tôi từng nghe bà nói về cha tôi. Tôi tự hỏi bao nhiêu người bán hàng tình cờ nghe được các chi tiết về ông. Tôi chợt nghĩ tới việc trò chuyện với những nhân viên bán hàng ở miền nam Missouri, gom góp các thông tin thành một hồ sơ nhạt nhòa về ông.
Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. “Chúng tôi cần một chiếc váy cho bé cưng này. Thứ gì đó màu sắc một tí. Con bé hay mặc màu đen hay xám. Cỡ số bốn.”
Người phụ nữ ốm đến nỗi xương hông hằn lên chiếc váy của bà như những cái gạc, bắt đầu đi lòng vòng và mang đến những chiếc váy hấp dẫn màu xanh dương, xanh lá, hay màu hồng.
“Cái này mẹ mặc sẽ rất đẹp,” Amma nói, chìa một chiếc áo ngắn kim tuyến cho mẹ tôi.
“Ngừng lại, Amma,” mẹ tôi nói. “Nó lòe loẹt quá.”
“Có thực sự con làm mẹ nhớ đến cha không?” Tôi không thể không hỏi Adora. Tôi cảm thấy má mình nóng lên vì sự táo bạo này.
“Mẹ biết con sẽ không để yên chuyện này,” bà nói, chạm vào bóng của đôi môi mìnhphản chiếu trong chiếc gương cửa hàng. Băng gạc trên tay bà bị vấy bẩn.
“Con chỉ tò mò thôi. Con chưa bao giờ nghe mẹ nói tính tình của con làm mẹ nhớ đến…”
“Tính tình của con nhắc mẹ đến ai đó không giống mẹ. Và con đương nhiên không giống Alan, cho nên mẹ nghĩ đó phải là cha con. Giờ thì, không nói nữa.”
“Nhưng con chỉ muốn biết…”
“Camille, con lại làm mẹ chảy máu rồi.” Bà cầm bàn tay được băng bó lên, giờ chúng lấm tấm đỏ. Tôi muốn cào lên người bà.
Người bán hàng đâm sầm vào chúng tôi với đám váy. “Đây là cái nhất định con phải có,” bà nói, tay cầm một chiếc váy nhẹ màu lam. Hở vai.
“Và bé cưng này thì thế nào,” người phụ nữ nói, hất đầu về phía Amma. “Ắt hẳn con bé hợp với thứ gì đó trong cửa hàng chúng tôi.”
“Amma mới mười ba. Con bé chưa đủ tuổi cho kiểu quần áo này đâu,” mẹ tôi nói.
“Mới mười ba, lạy Chúa lòng lành. Tôi cứ quên suốt, con bé trông như một cô gái trưởng thành. Chị chắc hẳn lo đến phát bệnh về những chuyện đang xảy ra tại Wind Gap nhỉ.”
Mẹ tôi vòng tay quanh Amma, hôn lên đầu nó. “Đôi khi chị nghĩ chị sẽ không phải lo lắng nữa. Chị muốn nhốt con bé ở đâu đó.”
“Như những người vợ đã chết của Yêu Râu Xanh,” Amma rên rỉ.
“Như Rapunzel,” mẹ tôi nói. “Nào, tiếp nào, Camille - cho em gái thấy con xinh đẹp dường nào.”
Bà theo tôi vào phòng thay đồ, im lặng và chừng mực. Trong căn phòng nhỏ bé có gương, với mẹ tôi ngồi ngay ngoài cửa, tôi xem xét những lựa chọn của mình. Không cầu vai, hai dây, tay ngắn. Mẹ đang trừng phạt tôi, tôi tìm thấy một chiếc đầm hồng tay lửng và nhanh chóng trút bỏ áo ngoài và váy, tròng nó vào. Đường viền cổ thấp hơn tôi tưởng: Những từ ngữ trên ngực tôi đang căng ra dưới ánh đèn neon, như những con giun bò loằng ngoằng dưới da. Rên rỉ, sữa, đau, chảy máu.
“Camille, để mẹ xem.”
“Không, nó không hợp.”
“Để mẹ xem.” Thu nhỏ cháy bỏng bên hông trái tôi.
“Để con thử cái khác.” Tôi cuống cuồng mặc những chiếc khác. Chúng đều hở hang. Tôi bắt gặp hình ảnh mình trong gương. Tôi thật sự khiếp hãi.
“Camille, mở cửa ra.”
“Camille sao vậy mẹ?” Amma kêu lên.
“Cái này không được.” Chiếc dây kéo bị kẹt. Những vết sẹo màu hồng và tím sậm của tôi phơi ra dưới cánh tay trần. Ngay cả khi không nhìn thẳng vào gương thì tôi vẫn có thể thấy chúng phản chiếu lại mình - những dấu vết lờ mờ trên làn da đầy sẹo.
“Camille,” mẹ tôi gào lên.
“Sao chị ấy không cho chúng ta xem?”
“Camille.”
“Mẹ đã thấy những cái váy, mẹ biết tại sao chúng không hợp.” Tôi hoảng loạn.
“Để mẹ xem nào.”
“Con thử một cái nha mẹ,” Amma vòi vĩnh.
“Camille…”
“Được rồi.” Tôi giật bung cửa. Mẹ tôi, gương mặt bà lần theo những vết sẹo trên người tôi, nhăn mặt.
“Ôi lạy Chúa.” Tôi có thể cảm thấy hơi thở bà trên người tôi. Bà giơ một bàn tay băng bó lên, như thể muốn chạm vào ngực tôi nhưng lại buông xuống. Sau lưng bà Amma rên lên như một chú cún con. “Nhìn xem con đã làm gì với bản thân mình,” Adora nói. “Hãy nhìn xem.”
“Con đã làm vậy đấy.”
“Ta mong là con thích nó. Ta mong con chịu nổi mình.”
Bà đóng cửa và tôi xé toạc cái váy, dây kéo vẫn bị kẹt cho đến khi tôi giật mạnh để những chiếc răng cưa tách ra, tôi cố luồn lách, chiếc dây kéo để lại những vết trầy màu hồng trên da. Tôi nhét đám vải vào miệng và thét lên.
Tôi có thể nghe tiếng mẹ thì thầm bên phòng khác và khi bước ra, người bán hàng đang gói một chiếc áo tay dài, cổ cao và một chiếc váy màu san hô dài đến mắt cá chân. Amma nhìn tôi chăm chăm, mắt con bé hồng lên và lấp lánh trước khi chuồn ra xe.
Trở về nhà, tôi theo chân Adora đến lối vào, Alan đứng chờ với dáng vẻ vờ như bình thường, tay đút trong túi quần vải lanh. Bà run rẩy bước qua ông để đến cầu thang.
“Em ra ngoài thế nào?” ông hỏi với theo.
“Kinh khủng,” mẹ tôi thút thít. Tôi nghe tiếng cửa phòng bà đóng lại ở tầng trên. Alan cau mày với tôi và đi lên theo để chăm sóc mẹ. Amma đã biến mất.
Tôi bước vào bếp, tới tủ đựng dao kéo. Tôi chỉ muốn nhìn những con dao từng cắt trên cơ thể mình. Tôi sẽ không cắt mà chỉ cho phép bản thân cảm nhận vẻ sắc bén của nó. Tôi thậm chíthấy đầu mũi dao nhẹ nhàng nhấn vào phần thịt đầu ngón tay, cảm giác căng thẳng dịu dàng trước khi cắt.
Chiếc tủ chỉ kéo ra được khoảng một inch rồi bị kẹt lại. Mẹ tôi đã khóa nó lại. Tôi thử kéo lần nữa rồi lần nữa. Tôi nghe tiếng kim loại leng keng khi những lưỡi dao sượt qua nhau. Như những con cá bằng kim loại nóng nảy. Da tôi nóng lên. Tôi đã chuẩn bị gọi Curry thì chuông cửa cắt ngang với giọng điệu vô cùng lịch sự.
Đứng từ góc nhà lén nhìn ra, tôi thấy Merdith Wheeler và John Keene đang đứng bên ngoài.
Tôi thấy mình như bị bắt quả tang đang thủ dâm. Tự nhai lưỡi trong miệng mình, tôi mở cửa. Meredith len vào, đánh giá những căn phòng, thốt ra những câu cảm thán thơm mùi bạc hà rằng mọi thứ xinh xắn thế nào và để lại mùi nước hoa khá nồng dành cho một quý bà hơn là một cô gái vị thành niên trong bộ đồng phục cổ vũ hai màu xanh và trắng. Con bé thấy tôi đang nhìn.
“Em biết. Em biết. Niên học kết thúc rồi. Đây là lần cuối em mặc nó. Chúng em đã có một buổi tiệc chúc mừng với các em năm sau. Giống như nghi thức trao đuốc vậy. Chị cũng từng là đội trưởng đội cổ vũ, đúng không?”
“Chị đã từng, nếu em tin điều đó.” Tôi không quá mức tuyệt xinh nhưng lại rất xinh xắn với chiếc váy đó. Trở về những ngày tôi chỉ giới hạn những vết cắt trên thân mình thôi.
“Em có thể tin vậy. Chị từng là cô gái xinh xắn nhất thị trấn. Anh họ của em học năm nhất khi chị đang học năm cuối. Dan Wheeler? Anh ta nói về chị suốt. Xinh đẹp và thông minh, xinh đẹp và thông minh. Và dễ thương. Anh ấy sẽ giết em nếu biết em nói với chị điều này. Giờ anh ấy sống ở Springfield. Vẫn chưa kết hôn đâu.”
Giọng điệu vòi vĩnh của con bé khiến tôi nhớ đến những cô gái mà tôi không bao giờ thấy thoải mái khi ở cùng, kiểu thân thiện giả tạo, những người luôn nói mọi điều về bản thân mà chỉ có bạn bè được biết, hay tự mô tả bản thân là “người của công chúng”.
“Đây là John,” cô nói, như thể bất ngờ khi thấy cậu ấy đứng bên cạnh.
Lần đầu tiên tôi thấy cậu gần đến thế. Cậu ta thật sự rất đẹp, vẻ đẹp gần giống ái nam ái nữ, cao ráo và thanh mảnh với đôi môi đầy đặn gợi tình và đôi mắt trong vắt. Cậu ta vén mớ tóc ra sau tai và cười cười khi chìa tay ra cho tôi, như một con thú cưng đang biểu diễn trò mới.
“Vậy, hai người định nói chuyện ở đâu?”, Meredith nói. Tôi đấu tranh xem có nên đuổi con bé đi không, vì lo là nó không biết lúc nào hay làm sao để ngậm miệng lại. Nhưng cậu ấy có vẻ cần người bầu bạn và tôi thì không muốn dọa cậu ấy sợ.
“Hai đứa ngồi ở đâu trong phòng khách cũng được,” tôi nói. “Chị sẽ đi lấy ít trà ngọt.”
Đầu tiên, tôi phóng lên lầu, nhét băng mới vào máy ghi âm và lắng nghe tiếng động từ phòng mẹ tôi. Hoàn toàn im lặng trừ tiếng quạt vù vù. Bà đang ngủ chăng? Nếu vậy, Alan nằm cuộn mình bên cạnh bà hay chỉ ngồi trên ghế ở bàn trang điểm sang trọng để nhìn bà? Thậm chí sau từng ấy thời gian, tôi không còn đoán về cuộc sống riêng tư giữa Adora và chồng bà. Đi ngang phòng Amma, tôi thấy nó ngồi nghiêm chỉnh trên thành ghế xích đu, đọc cuốn Các vị thần Hy Lạp. Từ khi về đây, tôi thấy con bé toàn đóng vai Joan d’Arc, vợ của Yêu Râu Xanh và Công nương Diana - tất cả đều là những nhân vật tử vì đạo. Rồi nó cũng sẽ tìm ra vai diễn đáng thương giữa các vị thần. Tôi để nó yên lặng như thế.
Tôi rót trà trong bếp. Sau đó, trong khi đếm đến mười, tôi ấn những chiếc răng nĩa vào mu bàn tay. Da tôi im bặt.
Trở vào phòng khách thì bắt gặp Meredith vắt chân mình trên đùi John, hôn cổ cậu. Khi tôi đặt khay trà lách cách xuống bàn, nó không hề ngừng lại. John nhìn tôi và từ từ quay đi.
“Hôm nay anh không vui gì cả,” cô bĩu môi.
“Vậy đó John, chị rất vui khi em quyết định nói chuyện với chị,” tôi bắt đầu. “Chị biết mẹ em đã rất miễn cưỡng.”
“Vâng. Mẹ em không muốn nói chuyện với ai cả, nhưng đặc biệt là… giới báo chí. Bà sống rất khép kín.”
“Nhưng em thì ổn đúng không?” Tôi giục. “Em mười tám, chị đoán thế.”
“Vừa qua mười tám.” Cậu ta nhấp trà một cách trang trọng, giống như đang lường chiếc muỗng trong miệng.
“Vì chị thực sự muốn là miêu tả em gái em cho độc giả,” tôi nói. “Cha của Ann Nash đã nói về em ấy và chị không muốn Natalie biến mất trong chuyện này. Mẹ em có biết em nói chuyện với chị không?”
“Không, nhưng sẽ ổn thôi. Em nghĩ chúng ta rồi phải đồng ý chuyện này sẽ bị phản đối.” Cậu ta cười ngập ngừng.
“Mẹ anh ấy là rất kỳ quặc khi liên quan đến truyền thông,” Meredith nói, uống ly của John. “Bà là người vô cùng kín đáo. Ý em là em thậm chí còn không rõ bà ấy có biết em là ai không, mà tụi em đã bên nhau hơn một năm rồi phải không?” Cậu gật đầu. Cô cau mày thất vọng, tôi đoán, khi cậu không thêm vào những chi tiết lãng mạn cho câu chuyện của họ. Cô bỏ chân ra khỏi đùi cậu, khoanh lại và bắt đầu mân mê thành ghế.
“Và chị nghe bây giờ em đang sống ở ngoài cùng gia đình Wheeler?”
“Nhà em có một chỗ ở phía sau, một căn nhà xe cũ,” Meredith nói. “Em gái em rất tức giận vì đấy từng là chỗ lui tới thường xuyên của nó và đám bạn hư hỏng. Trừ em gái chị. Em gái chị thật tuyệt. Chị biết em gái em, đúng không? Kelsey?”
Tất nhiên, từng mảnh ghép câu chuyện đều liên quan đến Amma.
“Kelsey lớn hay Kelsey nhỏ?” tôi hỏi.
“Cả hai. Thị trấn này có quá nhiều Kelsey. Con bé nhà em là con bé cao.”
“Chị gặp rồi. Bọn nó có vẻ thân thiết.”
“Tốt hơn là thế,” Meredith nói một cách chắc chắn. “Amma bé bỏng điều hành ngôi trường đó. Có mà ngu mới ở phe đối lập với con bé.”
Bấy nhiêu là quá đủ về Amma rồi, tôi nghĩ, nhưng những hình ảnh nó trêu chọc những đứa con gái xấu xí hơn ở khu tủ đồ cá nhân đập vào óc tôi. Năm hai trung học là khoảng thời gian rất tệ hại.
“Vậy thì, John, em đã thích nghi với chỗ ở mới chưa?”
“Anh ấy ổn,” Meredith chen vào. “Chúng em đặt tủ đựng vật dụng cá nhân cho anh ấy - mẹ em thậm chí còn đưa cho anh ấy một máy nghe CD.”
“Ô, thật à?” Tôi nhìn xoáy vào John. Đến lúc phát biểu rồi, anh bạn. Đừng có bẽn lẽn như con gái chứ.
“Em chỉ cần ra khỏi nhà ngay lúc này,” cậu nói. “Mọi người đều đã tới giới hạn, chị biết đấy, vật dụng của Natalie ở khắp nơi và mẹ em không cho ai chạm vào cả. Giày của em ấy ở sảnh và đồ bơi thì treo ở giá trong phòng tắm chung nên em phải thấy nó mỗi buổi sáng. Em không thể chịu được.”
“Chị có thể tưởng tượng được chuyện này.” Tôi hiểu và nhớ lại chiếc áo khoác màu hồng bé xíu của Marian vẫn treo ở tủ đồ trong phòng cho đến khi tôi học xong cao đẳng. Có lẽ bây giờ vẫn ở đấy.
Tôi bật máy ghi âm, đẩy qua bàn đến trước mặt cậu nhóc.
“Kể chị nghe về em gái em đi John.”
“Ừ, nó là một đứa bé đáng yêu. Con bé rất thông minh. Không thể tin được.”
“Thông minh thế nào? Học rất giỏi ở trường hay chỉ là sáng dạ thôi?”
“Chà, biểu hiện của nó ở trường không tốt lắm. Con bé có một số vấn đề về kỷ luật,” cậu nói. “Nhưng em nghĩ chỉ vì nó thấy chán. Con bé nên nhảy một hay hai lớp, em nghĩ vậy.”
“Mẹ anh ấy nghĩ mọi người đối xử tệ với con bé,” Meredith xen vào. “Bà luôn lo lắng khi Natalie trốn ra ngoài.”
Tôi nhướn mày nhìn cậu.
“Đó là sự thật. Mẹ em thật sự mong Natalie vào khuôn phép. Con bé nghịch ngợm, kiểu tomboy và hơi kỳ quặc.” Cậu cười, nhìn chằm chằm xuống chân.
“Cậu có nghĩ đến chuyện gì đặc biệt không?” Tôi hỏi. Những chuyện vặt vãnh là lĩnh vực của Curry. Thêm vào đó, tôi thực sự rất hứng thú.
“Ồ, có một lần, con bé sáng tạo ra cả một ngôn ngữ khác, chị biết đấy. Với một đứa trẻ bình thường, em cho là nó khá tào lao. Nhưng Natalie có hẳn một bảng chữ cái - như tiếng Nga. Và thực tế con bé đã dạy em. Hoặc đã cố gắng. Con bé nhanh chóng nổi giận.” Cậu lại cười, như tiếng càu nhàu, phát ra từ lòng đất.
“Con bé có thích trường học không?”
“À, với một đứa trẻ mới toanh thì rất khó và các cô bé ở đây thì... chà, em đoán các cô gái ở đâu cũng có vẻ hơi kênh kiệu.”
“Johnny! Thô lỗ quá!” Meredith định đẩy cậu nhưng cậu hoàn toàn phớt lờ con bé.
“Ý em là, em của chị… Amma, phải không?” Tôi gật đầu với cậu. “Em chị đã làm bạn với con bé trong một khoảng thời gian ngắn. Chúng nó chạy chơi trong rừng. Natalie quay lại với vẻ lúng túng và ngu ngốc.”
“Thật không?” Nghĩ lại vẻ khinh miệt của Amma khi nhắc tới Natalie thì tôi có thể hình dung điều đó.
“Bọn chúng hơi bốc đồng một tí. Nhưng em nghĩ Amma chán con bé, Natalie nhỏ hơn vài tuổi. Em không biết. Bọn chúng có vẻ bất hòa.” Amma học từ mẹ nó - nhanh chóng thay đổi bạn bè. “Dù vậy thì nó cũng ổn,” John nói, như cố an ủi tôi. Hay chính cậu ta. “Con bé có một người bạn rất hay chơi cùng, James Capisi. Một đứa trẻ cùng tuổi hay nhỏ hơn ở vùng ngoại ô không có ai chơi cùng. Chúng có vẻ gắn bó với nhau.”
“Thằng bé nói nó là người cuối cùng nhìn thấy Natalie còn sống,” tôi nói.
“Nó là đứa nói dối,” Meredith nói. “Em cũng nghe câu chuyện đó. Thằng nhóc đó lúc nào cũng dựng chuyện. Ý em à, mẹ nó đang hấp hối vì bị ung thư. Nó không có cha. Không ai chú ý đến nó. Nên nó bịa ra câu chuyện hoang đường đó. Đừng nghe bất kỳ điều gì nó nói.”
Một lần nữa, tôi nhìn John và cậu nhún vai.
“Nó có vẻ là một câu chuyện điên rồ, chị biết đấy. Một người phụ nữ điên chộp lấy Natalie giữa ban ngày ban mặt,” cậu nói. “Ngoài ra, tại sao một người phụ nữ lại làm như thế?”
“Vậy thì tại sao một người đàn ông lại làm điều đó?” Tôi hỏi.
“Ai biết tại sao đàn ông làm những điều kỳ quặc đó,” Meredith thêm vào. “Nó là vấn đề bẩm sinh.”
“John, chị phải hỏi em, em có bị cảnh sát thẩm vấn không?”
“Cùng với bố mẹ.”
“Và em có bằng chứng ngoại phạm các đêm diễn ra hai vụ giết người không?” Tôi chờ đợi sự phản ứng, nhưng cậu tiếp tục nhấm nháp trà một cách bình tĩnh.
“Không. Lúc đó em đang lái xe vòng vòng. Thỉnh thoảng em phải ra khỏi đây một chút, chị hiểu không?” Cậu phóng ánh mắt về phía Meredith, đang bĩu môi khi bắt gặp cậu đang nhìn. “Chỉ vì thị trấn này nhỏ hơn nơi em từng ở. Đôi khi em cần đi lạc một chút. Anh biết em không hiểu điều đó, Mer.” Meredith im lặng.
“Chị hiểu,” tôi nói. “Chị vẫn còn nhớ cảm giác bị cầm tù khi lớn lên ở đây, chị không thể hình dung nó sẽ thế nào khi từ vùng khác chuyển đến đây.”
“Johnny rất cao thượng,” Meredith cắt ngang. “Anh ấy đã ở với em trong những đêm đó. Chỉ vì không muốn em bị rắc rối. Chị nhớ viết như thế.” Meredith lắc lư thành ghế, ngồi thẳng đơ và cứng nhắc, rất lơ đãng như thể ai đó nói hộ cô.
“Meredith,” John thì thầm. “Không.”
“Em sẽ không để mọi người nghĩ bạn trai em là tên khốn giết trẻ con, cám ơn anh nhiều, John.”
“Em nói chuyện đó cho cảnh sát, và họ biết sự thật trogn vòng một tiếng đồng hồ. Nó thậm chí còn tệ hơn với anh. Không ai thực sự nghĩ anh giết em gái mình.” John nắm lấy một lọn tóc Meredith và nhẹ nhàng luồn ngón tay mình nhẹ gốc tới ngọn. Từ kích thích ngẫu nhiên lóe sáng từ hông phải tôi. Tôi tin cậu bé. Cậu ta khóc ở nơi công cộng và kể những câu chuyện ngu ngốc về em gái mình và nghịch tóc bạn gái và tôi tin cậu. Tôi gần như có thể nghe Curry nhạo báng sự ngây thơ của mình.
“Nói đến những câu chuyện,” tôi bắt đầu. “Chị cần phải hỏi em điều này. Có thật là Natalie làm hại một đứa bạn học ở Philadelphia không?”
John cứng người, quay sang Meredith, và lần đầu tiên trông cậu không thoải mái. Cậu cho thấy tôi hình ảnh chân thật của cụm từ xoắn môi. Cả người nhảy dựng lên và tôi đã nghĩ cậu sẽ phóng ra cửa, nhưng cậu lại ngồi xuống và hít một hơi.
“Tuyệt. Đây là tại sao mẹ tôi ghét giới truyền thông,” cậu lầm bầm. “Có một bài báo về chuyện này ở quê nhà. Chỉ có vài đoạn nhưng nó viết Natalie như một con thú.”
“Vậy thì kể chị nghe chuyện gì đã xảy ra đi.”
Cậu nhún vai. Nghịch móng tay. “Chuyện xảy ra trong lớp nghệ thuật, mấy đứa nhỏ cắt giấy và vẽ tranh, và con bé kia bị thương. Natalie luôn là đứa bé nóng nảy, và cô bé này luôn luôn ra vẻ ta đây khi Natalie ở quanh đó. Và một lần Natalie tình cờ có cây kéo trên tay. Nó không giống một vụ tấn công có chủ đích. Ý em là, lúc đó con bé chỉ mới chín tuổi.”
Tôi thoáng nhớ lại hình ảnh Natalie, đứa trẻ căng thẳng trong bức hình gia đình Keene, đâm kéo vào mặt đứa bạn gái. Dòng máu đỏ tươi bất ngờ hòa lẫn bảng màu nước nhàn nhạt.
“Điều gì xảy ra với đứa bé?”
“Họ giữ được mắt trái. Mắt phải thì, ờ thì, hỏng.”
“Natalie tấn công cả hai mắt?”
Cậu đứng lên, trỏ xuống mặt tôi từ góc độ gần như chính xác với mẹ cậu đã làm. “Natalie thu mình lại hơn một năm để cố vượt qua điều đó. Con bé giật mình với những cơn ác mộng trong hàng tháng trời. Nó mới chín tuổi. Đó là một tai nạn. Tất cả chúng tôi đều thấy khủng khiếp. Cha tôi đã gây quỹ cho bé gái đó. Chúng tôi muốn rời đi để Natalie có thể bắt đầu lại. Đó là lý do vì sao chúng tôi tới đây - cha tôi nhận công việc đầu tiên ông có thể tìm được. Chúng tôi rời đi ngay trong đêm, như những kẻ tội phạm. Đến nơi này. Đến thị trấn chết tiệt này.”
“Bình tĩnh John, em biết anh đã có khoảng thời gian kinh hoàng như vậy,” Meredith thì thầm.
Cậu ta ngồi xuống, bắt đầu vùi đầu vào tay và khóc.
“Em không có ý nói mình rất hối hận khi đến đây. Ý em là con bé đã đến đây, giờ thì nó đã chết. Tất cả mọi người đã cố gắng giúp nó. Và nó lại chết.” Cậu thốt ra tiếng khóc, và Meredith miễn cưỡng vòng tay quanh cậu. “Ai đó đã giết em gái em.”
Sẽ không có buổi tiệc tối nào tối nay vì Cô Adora thấy không khỏe, Gayla thông báo với tôi. Tôi đoán cách mẹ tôi yêu cầu đệm chữ Cô trước tên bà và cố tưởng tượng cuộc trò chuyện diễn ra như thế nào. Gayla, người giúp việc giỏi nhất trong những gia đình danh giá nhất gọi tiểu thư của họ bằng tên trịnh trọng. Chúng ta đều muốn là những người tốt nhất đúng không? Đại loại thế.
Không biết cuộc cãi vã giữa tôi với mẹ hay với Amma mới là nguyên nhân của vấn đề, tôi cũng không rõ. Tôi đã nghe họ líu ríu như những con chim xinh đẹp trong phòng mẹ tôi, chính xác là Adora buộc tội Amma đã lấy xe golf đi chơi mà không được phép. Như tất cả những thị trấn nông thôn khác, Wind Gap bị máy móc ám ảnh. Hầu hết các gia đình đều sở hữu khoảng một chiếc xe rưỡi (phần rưỡi được tính cho những chiếc xe cổ lỗ xỉ hay một mảnh xe cũ kỹ nào đó, tùy theo người sở hữu là ai), cộng thêm thuyền, jet skis, mô tô, xe kéo, và, ở thành phần thượng lưu, là xe golf, thứ mà đám trẻ không có bằng lái dùng để vi vu quanh thành phố. Thực tế điều này là trái luật, nhưng chẳng ai ngăn chúng. Tôi đoán mẹ đang cố gắng hạn chế sự tự do của Amma sau các vụ giết người. Tôi sẽ làm vậy. Cuộc cãi vã ầm ĩ như một vụ cò kè gần nửa tiếng đồng hồ. Đừng nói dối mẹ, con gái bé bỏng… Câu cảnh cáo rất quen thuộc đến nỗi nó khiến tôi nhớ lại cảm giác bất an trước đây. Thỉnh thoảng Amma cũng nên bị ép buộc như thế.
Khi điện thoại reo, tôi nhấc máy để Amma không bị mất đi động lực của mình, và rất ngạc nhiên khi nghe âm thanh êm dịu từ cựu đội trưởng đội cổ vũ, vốn là bạn cũ của tôi, Katie Lacey. Angie Papermarket tập hợp các cô gái cho Buổi Tiệc Sầu Muộn. Uống một lô rượu vang, xem phim buồn, khóc, tán chuyện. Tôi nên đến. Angie sống trong khu Giàu Xổi mới phất lên của thị trấn - những căn biệt thự to ở ngoại ô Wind Gap. Gần giống Tennessee. Từ giọng nói của Katie, nếu tôi nói ra điều đó thì có thể khiến cô ấy ganh tị hoặc tự mãn, hoặc cả hai. Katie là một trong những cô gái luôn muốn những gì người khác có, ngay cả khi không hề muốn.
Khi tôi gặp lại Katie và bạn cô tại nhà Keenes thì nhận thấy ít nhất mình phải ra ngoài dự một bữa tiệc tối. Hoặc là nó hoặc là viết cho xong cuộc nói chuyện của tôi với John, điều mà có thể khiến tôi buồn bã kinh khủng. Thêm nữa, như Annabelle, Jackie, và đám bạn vịt trời của mẹ tôi, những cuộc gặp gỡ thế này tiết lộ nhiều thông tin hơn hàng tá cuộc phỏng vấn thông thường.
Ngay khi cô dừng lại trước nhà, tôi nhận ra rằng Katie Lacey, giờ là Katie Bruker, theo đúng dự đoán, đã xoay xở rất tốt với bản thân mình. Tôi biết điều này từ việc cô chỉ mất năm phút đến đón tôi (nghĩa là nhà cô chỉ cách đây một dãy nhà) và chiếc xe đang lái một trong những chiếc SUV ngu ngốc, to đùng, có rất nhiều tiện nghi và giá còn đắt hơn cả căn nhà của vài người khác. Ngay phía sau, tôi nghe tiếng máy DVD rúc rích Chương trình trẻ con mặc dù không có bóng dáng bọn trẻ trên xe. Phía trước là bảng định vị lặp đi lặp lại nội dung chỉ đường một cách không cần thiết.
Chồng cô, Brad Brucker, đang theo cha vợ học việc và khi Bố Già nghỉ hưu, anh ta sẽ tự kinh doanh một mình. Họ quan tâm đến những hóc môn làm tăng trọng đám gà với tốc độ khủng khiếp gây tranh cãi. Mẹ tôi luôn nhăn mũi khó chịu khi nghe chuyện đó - bà không bao giờ dùng bất kỳ thứ gì để đẩy nhanh tiến trình phát triển. Điều này không có nghĩa là bà tránh xa hóc môn. Những đám heo của mẹ tôi được chích hóa chất cho đến khi chúng mập mạp và đỏ hồng như những trái sơ-ri mọng nước, cho đến khi chân chúng không đỡ được cái bụng ục ịch nữa. Nhưng quá trình này được tiến hành chậm rãi hơn.
Bard Brucker là kiểu chồng sẽ sống ở nơi Katie bảo, thụ thai cho Katie khi cô yêu cầu, mua cho Katie ghế Pottery Barn khi cô muốn, và câm miệng những lúc khác. Anh ta thuộc dạng ưa nhìn nếu bạn nhìn đủ lâu và có dương vật to bằng ngón tay đeo nhẫn của tôi. Tôi biết điều này đầu tiên nhờ vào sự trao đổi cơ học khá nhẹ nhàng vào năm đầu tiên. Nhưng hiển nhiên những điều bé nhỏ vẫn tiến triển tốt. Katie đang ở cuối thai kỳ đầu của đứa con thứ ba. Họ vẫn cố gắng cho đến khi có được cậu con trai. Tụi này thực sự muốn có một thằng nhóc chạy quanh nhà.
Nói về tôi, chưa có chồng nhưng vẫn yên ổn! Nói về cô ấy, tóc mới, Chương trình vitamin mới, Brad, hai đứa con gái của cô, Emma và Mackenzie, Hội Phụ nữ ở Wind Gap, và công việc kinh khủng họ làm trong Lễ Diễu hành Lễ Thánh Patrick. Rồi thở dài: mấy đứa con gái tội nghiệp. Phải, thở dài: câu chuyện của tôi về mấy bé gái tội nghiệp. Thực tế là cô cũng không quan tâm lắm, vì cô nhanh chóng quay lại đề tài Hội Phụ nữ và gần đây nó trở nên lộn xộn thế nào vì Becca Hart (tên thời con gái là Mooney) đảm nhiệm vai trò giám đốc hoạt động. Becca thuộc dạng không mấy nổi tiếng ở thời chúng tôi nhưng lại đột nhiên vươn tới vị trí ngôi sao khoảng năm năm trước, khi dính vào Eric Hart, có cha mẹ sở hữu Go-Kart, một công ty du lịch lướt sóng, đánh golf tại phần xấu xí nhất của Ozarks. Tình huống này khá đáng tiếc. Tối nay cô cũng sẽ có mặt và tôi tự thấy cô sẽ không hòa hợp được.
Căn nhà của Angie giống như những ngôi nhà mà lũ trẻ con hay vẽ: là hình ba chiều và khá chung chung. Khi bước vào phòng, tôi nhận ra mình không hề muốn ở đây đến mức nào. Đó là Angie, đã giảm 10 pound một cách không cần thiết kể từ thời trung học, cười dè dặt với tôi và quay lại chuẩn bị món nước xốt đun. Đó là Tish, người luôn đóng vai trò người mẹ nhí, luôn giữ tóc cho bạn khi bị nôn, và thỉnh thoảng khóc lóc rất kịch vì cảm giác không được yêu thương. Tôi nghe nói cô đã kết hôn với một gã ở Newcastle, một gã quái đản nhỏ con (theo tông giọng thì thầm của Katie) có cuộc sống vững chắc. Mimi cuộn mình trên ghế bành da màu sô cô la. Vẫn tươi rói như thời niên thiếu, vẻ ngoài của cô không hề chuyển sang dáng vẻ trưởng thành. Chẳng ai để ý. Mọi người đều nhìn cô theo kiểu “cô nàng nóng bỏng”. Để chứng minh điều này: gã trai to con của cô ta, Joey Johansen, một gã ngọt ngào ở đội bóng bầu dục năm cuối, đột nhiên đòi hỏi được cô gọi thân mật bằng Jo-ha (thực sự đó là tất cả những gì tôi nhớ về hắn ta). Becca đáng thương ngồi giữa họ, có vẻ phấn khởi nhưng vụng về, ăn mặc kệch cỡm theo kiểu gần giống chủ nhà (Không biết có phải Angie đã đưa Becca đi mua sắm không nhỉ?). Cô hăm hở mỉm cười với tất cả những ai thoáng nhìn mình, nhưng không ai thèm trò chuyện với cô.
Chúng tôi xem Beaches.
Tish khóc rấm rứt khi Angie bật đèn.
“Tớ sẽ đi làm lại,” cô thông báo với giọng rên rỉ, quệt những ngón tay sơn màu hồng san hô ngang mắt. Angie rót rượu và vỗ vào đầu gối cô, nhìn chằm chằm với sự quan tâm thái quá.
“Chúa lòng lành, cưng ơi, sao thế?” Katie thì thầm. Ngay cả tiếng của cô cũng có vẻ yểu điệu và trẻ con. Nghe như hàng nghìn con chuột đang gặm bánh quy.
“Tyler đã đi học mẫu giáo, tớ nghĩ mình muốn quay lại với công việc,” Tish nói xen lẫn những tiếng nấc. “Như kiểu tớ muốn có mục tiêu nào đó.” Cô phun những tiếng cuối cùng ra như thể những từ xấu xa.
“Cậu có mục tiêu mà,” Angie nói. “Đừng để xã hội nói cậu phải chăm sóc gia đình như thế nào. Đừng để những kẻ theo thuyết nam nữ bình đẳng” - tới đây thì cô nhìn sang tôi – “làm cậu thấy tội lỗi vì sở hữu những điều họ không thể có.”
“Cô ấy đúng đấy, Tish, cô ấy hoàn toàn đúng,” Becca nói. “Thuyết nam nữ bình đẳng cho phép phụ nữ làm theo bất kỳ lựa chọn nào mà họ muốn.”
Nhóm phụ nữ nhìn Becca một cách ngờ vực khi tiếng nức nở của Mimi bất ngờ vang lên trong góc, và Angie-với-ly-rượu, chuyển sự chú ý sang cô ấy.
“Steven không muốn có thêm con nữa,” cô khóc.
“Sao lại không?” Katie nói với giọng the thé đầy giận dữ.
“Anh ấy nói thế đủ rồi.”
“Đủ cho anh ấy hay cho cậu?” Katie nạt.
“Đó là điều tớ muốn nói. Tớ muốn một bé gái. Tớ muốn có con gái.” Nhóm phụ nữ vuốt tóc cô. Katie vuốt bụng cô. “Còn tớ thì muốn một bé trai,” cô thút thít, chìn chằm chằm vào bức ảnh đứa con trai ba tuổi của Angie trên lò sưởi.
Tiếng khóc lóc và rên rỉ xoay quanh Tish và Mimi - Tớ nhớ con mình… tớ luôn mơ về một căn nhà đầy những đứa trẻ, đó là tất cả những gì tớ muốn… có gì sai trái khi muốn làm mẹ chứ? Tôi thấy tội nghiệp cho họ - họ có vẻ tuyệt vọng thật sự - và tôi chắc chắn có thể cảm thông với những cuộc đời không tiến triển theo dự kiến. Nhưng sau khi gật đầu và thì thầm tán thành quá nhiều, tôi không thể nghĩ ra lời hữu ích nào và lẻn vào bếp lấy vài lát pho mát và tránh xa đám đông. Tôi biết nó là một nghi thức thời trung học, tôi cũng biết chẳng mấy chốc nó sẽ trở nên ghê tởm. Becca nhanh chóng vào bếp cùng tôi, bắt đầu rửa bát.
“Điều này diễn ra khá thường xuyên mỗi tuần,” cô nói và hơi đảo mắt, ra vẻ kinh ngạc hơn là bị làm phiền.
“Nên dùng thuốc tẩy, tớ nghĩ vậy,” tôi đề nghị. Tôi cảm giác cô ấy muốn tôi nói nhiều hơn. Tôi hiểu cảm giác đó. Khi đến ranh giới sắp lấy được một câu nói đắt giá, tôi thấy mình có thể nhảy tọt vào miệng họ để lôi nó ra vậy.
“Tớ không biết đời mình đã khốn khổ thế nào cho đến khi tham gia góc chia sẻ của Angie,” Becca thì thầm, lấy một con dao thái lát vài miếng Gruyere. Chúng tôi có đủ pho mát cho cả vùng Wind Gap.
“À thì, điều mâu thuẫn là cậu có thể sống một cuộc đời hời hợt nhưng không bị phát hiện là một kẻ hời hợt.”
“Có vẻ đúng,” Becca nói. “Khi bọn cậu học trung học thì có như thế không?” Cô hỏi.
“Ồ, hầu như thế, khi chúng tớ không mải đâm chọt sau lưng nhau.”
“Tớ đoán là mình nên vui vì chỉ là một kẻ thua cuộc,” cô nói, và cười. “Tớ tự hỏi giờ mình có tệ hơn thế không?” Sau đó tôi cũng cười, rót rượu vào ly cô ấy, lờ mờ nhận ra thật vô lý khi thấy mình quay trở lại thời niên thiếu.
Lúc trở lại, chúng tôi vẫn cười khúc khích, mọi người phụ nữ trong phòng đều đang khóc, và họ đồng loạt nhìn chúng tôi chằm chằm như những bức chân dung kinh khủng thời Victoria sống lại.
“Chà, tớ mừng vì hai cậu đã có khoảng thời gian vui vẻ,” Katie cà khịa.
“Để tự hỏi điều gì đang xảy ra trong thị trấn của chúng ta,” Angie thêm vào. Chủ đề đột nhiên mở rộng ra.
“Chuyện gì đang xảy ra với thế giới này vậy? Sao lại có người muốn hại những bé gái bé bỏng?” Mimi khóc. “Những đứa trẻ đáng thương.”
“Và nhổ hết răng chúng, đó mới là điều tớ không chịu nổi,” Katie rên rỉ.
“Tớ chỉ ước chúng được đối xử tốt hơn khi còn sống,” Angie thổn thức. “Sao đám con gái lại tàn nhẫn với nhau như thế?”
“Bọn con gái bắt nạt chúng?” Becca hỏi.
“Có bữa bọn chúng dồn Natalie vào phòng tắm sau giờ học… và cắt tóc con bé,” Mimi nức nở. Gương mặt cô biến dạng, sưng phồng và nhem nhuốc. Mascara đen vấy vào chiếc áo cô mặc.
“Chúng bắt Ann cho đám con trai xem… vùng kín của mình,” Angie nói.
“Chúng luôn bắt nạt những bé gái đó chỉ vì chúng hơi khác biệt,” Katie nói, chùi nước mắt một cách kĩ lưỡng bằng tay áo.
“Chúng là ai?” Becca hỏi.
“Hỏi Camille, cô ấy là người đưa tin cả vụ này,” Katie nói, nâng cằm - một cử chỉ tôi còn nhớ từ thời trung học. Nó có nghĩa là cô ta đang châm chích bạn, nhưng cảm thấy rất chính đáng. “Cậu biết em gái cậu kinh khủng thế nào, đúng không Camille?”
“Tớ biết đám con gái có thể xấu xí đến mức nào.”
“Nên cậu bênh vực nó?” Katie trừng mắt lên.Tôi thấy mình bị lôi vào ban chính trị của Wind Gap và hoảng sợ. Con gái đánh nhau bắt đầu đập thình thịch lên bắp chân tôi.
“Ôi, Katie, tớ không đủ hiểu nó để bênh vực hay phản đối nó,” tôi nói, giả bộ mệt mỏi.
“Có lần nào cậu từng khóc cho những bé gái đó chưa?” Angie nói. Bây giờ thì họ thành một nhóm, nhìn trừng trừng vài tôi.
“Camille chưa có con,” Katie nói một cách đạo đức giả. “Tớ không nghĩ cậu ấy cảm nhận được nỗi đau theo cách chúng ta đang cảm thấy.”
“Tớ cảm thấy rất buồn cho bọn trẻ,” tôi nói, nhưng nghe có vẻ giả tạo, như ứng viên trong cuộc thi sắc đẹp cầu mong cho hòa bình thế giới. Tôi có thấy buồn, nhưng rõ ràng nó lại có vẻ rẻ tiền với tôi.
“Tớ không cố ý tàn nhẫn,” Tish bắt đầu, “nhưng giống như nửa trái tim của cậu không hoạt động nếu cậu chưa từng có con. Nó luôn bị đóng kín.”
“Đồng ý,” Katie nói. “Tớ chưa từng thật sự là phụ nữ cho đến khi cảm nhận được Mackenzie bên trong mình. Ý tớ là, ngày nay có rất nhiều đề tài về việc tôn giáo mâu thuẫn với khoa học, nhưng với trẻ con thì cả hai phía đều đồng tình. Kinh Thánh nói cần phải ra hoa kết quả và sinh sôi, và khoa học thì, để tóm tắt lại, đó là lý do phụ nữ được sinh ra đúng không? Để sinh con đẻ cái.”
“Sức mạnh phụ nữ,” Becca thì thầm trong hơi thở.
Becca chở tôi về vì Katie muốn ngủ lại nhà Angie. Đoán rằng vú nuôi sẽ chăm sóc mấy đứa con cưng của cô ta vào sáng hôm sau. Becca nói vài chuyện đùa về nỗi ám ảnh làm mẹ của phụ nữ, và tôi tán đồng bằng những tràng cười nho nhỏ. Cậu nói thiệt là dễ, cậu đã có hai con. Tôi thấy vô cùng ảm đạm.
Tôi mặc áo ngủ sạch sẽ và ngồi thẳng đơ giữa giường. “Đêm nay không còn gì cho mày say sưa nữa,” tôi thì thầm. Tôi tự vỗ vào má và thả lỏng hai vai. Tôi gọi mình là cưng. Tôi muốn cắt lên thân mình: Đường lóe trên bắp đùi, dơ bẩn đốt cháy đầu gối. Tôi muốn khắc cằn cỗi lên da. Đó là cách tôi tồn tại, không dùng đến nội tâm. Trống rỗng và tinh khiết. Tôi hình dung xương chậu nứt nẻ của mình mở ra, để lộ một lỗ hổng sạch sẽ, giống như tổ của một con thú đã biến mất.
Những đứa con gái đó. Điều gì đang xảy ra với thế giới này? Mimi đã khóc, nhưng nó không đáng kể, lời than vãn quá quen thuộc. Nhưng lúc này tôi đang cảm nhận được nó. Có điều gì không ổn, ngay tại đây, vô cùng sai lầm. Tôi có thể hình dung Bob Nash ngồi bên giường Ann, cố nhớ lại điều cuối cùng ông nói với con gái mình. Tôi thấy mẹ Natalie, đang khóc khi cầm chiếc áo thun cũ của con bé. Tôi thấy mình, một đứa trẻ mười ba tuổi, tay cầm một chiếc giày hoa, khóc nức nở đến tuyệt vọng trên sàn phòng em gái đã chết. Hay Amma, một đứa trẻ-người lớn mười ba tuổi với cơ thể tuyệt đẹp và mong ước cháy bỏng được trở thành đứa bé mà hằng ngày mẹ mình vẫn than khóc. Mẹ tôi khóc lóc về Marian. Cắn đứa bé đó. Amma, bắt nạt những đứa yếu kém hơn, cười lớn khi nó và bạn bè cắt tóc Natalie, những lọn tóc rơi xuống sàn. Natalie, đâm vào mắt bé gái kia. Da tôi bắt đầu gào thét, tai ong lên với nhịp tim đập. Tôi nhắm mắt, vòng tay ôm lấy người, và thổn thức.
Sau mười phút úp mặt vào gối, tôi bắt đầu ngừng khóc, điểm lại những suy nghĩ vang trong đầu: những câu trích dẫn của John Keene có thể dùng cho bài báo, sự thật là hợp đồng thuê nhà của tôi ở Chicago sẽ hết hạn vào tuần sau, mùi táo chua lòm trong giỏ rác cạnh giường.
Và rồi, ngoài cửa, Amma nhẹ nhàng thì thầm tên tôi. Tôi cài nút áo trên cùng, kéo tay áo xuống và cho nó vào. Con bé mặc một chiếc áo ngủ hoa màu hồng, mái tóc vàng thả qua vai, chân trần. Con bé thật sự rất đáng yêu, không thể dùng từ nào tốt hơn.
“Chị đang khóc à,” con bé nói, có vẻ sửng sốt.
“Một chút.”
“Vì bà ấy à?” Từ cuối cùng nặng nề trầm xuống, tôi có thể hình dung nó tròn và nặng, lún sâu xuống gối.
“Một chút, chị nghĩ vậy.”
“Em cũng vậy.” Con bé nhìn xuống các phần còn sót lại của tôi: cổ áo ngủ, cổ tay áo. Con bé đang cố lướt qua những vết sẹo. “Em không biết chị đã tự làm tổn thương mình,” nó nói.
“Không còn nữa.”
“Vậy thì tốt, em nghĩ thế.” Con bé hơi lảo đảo ở cạnh giường. “Camille, có bao giờ chị cảm thấy những điều xấu sắp xảy ra không, và chị không thể ngăn nó? Chị không thể làm gì mà chỉ có thể chờ đợi?”
“Như một cuộc tấn công bất ngờ?” Tôi không thể không nhìn da con bé, nó quá mượt mà và ngăm ngăm, như một cây kem ấm áp.
“Không. Không hẳn.” Con bé nói như thể tôi trả lời sai câu đố và làm nó thất vọng. “Nhưng, dù sao thì, em mang cho chị một món quà.” Nó đưa ra một gói vuông bọc giấy và bảo tôi mở nó cẩn thận. Bên trong là một điếu thuốc được gói gọn gàng.
“Tốt hơn rượu vodka chị hay uống,” Amma nói, nhanh chóng biện hộ. “Chị uống nhiều quá. Cái này tốt hơn. Nó không làm chị buồn.”
“Amma, thực sự thì…”
“Em có thể nhìn những vết cắt của chị không?” Con bé cười e ngại.
“Không.” Im lặng. Tôi nhặt điếu thuốc lên. “Và Amma, chị không nghĩ em nên…”
“Em đã làm rồi, nên chị lấy hay không thôi. Em chỉ cố gắng tỏ ra dễ thương.” Con bé cau mày và xoắn góc áo ngủ.
“Cám ơn em. Thật dễ thương khi em muốn an ủi chị.”
“Em có thể dễ thương mà, chị biết đấy,” con bé nói, trán vẫn còn nhíu lại. Dường như nó đang rưng rưng nước mắt.
“Chị biết. Chỉ là chị tự hỏi sao bây giờ em lại quyết định nên đối xử tốt với chị.”
“Đôi khi em không thể. Nhưng ngay lúc này thì em có thể. Khi mọi người đều ngủ và mọi thứ im lặng, nó dễ dàng hơn.” Con bé vươn tay ra như con bướm trước mặt tôi, rồi buông xuống, vỗ nhẹ đầu gối tôi, và rời đi.
Vết Cắt Hành Xác Vết Cắt Hành Xác - Gillian Flynn Vết Cắt Hành Xác