In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Debbie Macomber
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 50 Harbor Street
Dịch giả: Yên Minh
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 11
Cập nhật: 2015-09-15 07:44:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
innette khó có thể tưởng tưởng ra vịnh Cedar mà không có phòng khám chữa bệnh. Cô vẫn chưa được thay ca và suốt tám tiếng cô không có thời gian nghỉ ngơi. Cô yêu công việc này và rất có trách nhiệm trong nhiều ca bệnh.
Cô thích ứng với cuộc sống ở vịnh Ceaar nhanh chóng đến ngạc nhiên. Bố mẹ cô đã sống ở đây sáu năm, và kết bạn với Gloria Ashton khiến cô có cảm giác mình được chào đón.
Chiều thứ năm, bác sĩ Timmons bước vào phòng, đi ngang qua cô. Anh gật đầu chào lịch sự và cô mỉm cười đáp lại. Ngày nào họ cũng làm việc bên nhau và anh ý tứ nhưng rất thân thiện. Anh luôn tôn trọng cô. Nhưng suốt cả tuần làm việc cùng nhau - không hề có lần nào - dù chỉ một lần, anh có dấu hiệu rằng thích gặp cô bên ngoài phòng khám. Cuối cùng, Linnette đã chấp nhận sự thực, cuối cùng, cô cũng thôi không lừa dối bản thân mình. Rõ ràng là Chad chẳng có chút tình cảm lãng mạn nào dành cho cô. Linnette muốn tự đánh mình vì đã lạnh lùng và tàn nhẫn với Cal Washburn. Mặc dù mẹ cô đã đứng ra thu xếp cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ, nhưng cô vẫn thích anh chẳng hề để ý đến tật nói lắp của anh. Mối quan tâm chính của cô là sự thích thú khi có anh ở bên - và những nụ hôn của anh. Cô vẫn đang nghĩ tới điều đó. Nhiều tuần sau lần hẹn hò cuối cùng, cô không thể nào thôi không nghĩ tới Cal và liệu mối quan hệ họ sẽ đi tới đâu nếu cô không ném anh sang một bên như thế.
Thái độ của cô khiến cô buồn tới mức phải nói chuyện với bố mình về những cảm xúc mãnh liệt trong lòng cô đối với Cal. Ngược lại, Linnette cũng rất vui vì bố đã cho cô những lời khuyên bố ích; nếu là mẹ cô hẳn sẽ là mẹ đã nói với con hàng chục lần rồi.
Tuy nhiên, lời khuyên của bố cô lại khiến cô hơi bối rối. Bố cô bảo có lẽ số phận đã đưa Cal bước chân vào đường đời của cô. Khi nào gặp anh cô sẽ xin lỗi, việc này cô rất muốn làm - chỉ là cô không biết chắc bao giờ và khi nào mà thôi. Cô hy vọng anh sẽ lại mời cô đi chơi. Hoặc cô phải là người đưa ra lời đề nghị. Nhưng cô không biết liệu mình có thể làm thế hay không.
"Có người cần khâu", Sally Lynch nói.
Linnette cầm biểu đồ của người đàn ông lên. Cô đang định bước vào phòng mổ nhỏ thì đọc thấy tên Cal trên tờ giấy vừa được in từ máy tính ra. Chỉ vài giây trước đó, anh vẫn hiển hiện trong đầu cô. Cô nhớ lời bố mình từng nói và trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Nếu đúng như vậy, Cal sẽ quay trở lại cuộc đời cô.
Và anh đây rồi!
Giữ vẻ mặt bình tĩnh, cô kéo rèm sang một bên và thấy gan bàn tay trái của anh bị phanh ra. Vết thương đã được xử ý và chỉ việc khâu thôi. Đó là một vết chém mạnh và rõ ràng là rất đau.
"Chào anh, Cal", cô nói khi bước vào phòng.
Mắt anh nhắm nghiền và đầu quay đi. Anh không đón nhận lời chào của cô.
Mặc kệ thái độ thiếu thiện chí của anh, cô cứ ngồi xuống để kiểm tra vết đứt. "Em nghĩ có khi phải tới mười hoặc mười một vết khâu ở đây". Cô liếc nhìn khuôn mặt anh. "Anh có muốn kể cho em nghe vì sao lại thế không?".
"Không".
Linnette có cảm giác, dựa vào việc này, anh sẽ vui vẻ buớc ra cửa. Cô sẽ không để điều đó xảy ra.
"Thực ra, em rất mong được gặp anh", cô vừa nói vừa với cái kim để khâu tay cho anh.
"Anh c... cá là thế", anh lắp bắp.
Linnette đợi cho tới khi cô tiêm xong Novocaine cho anh. "Em cảm thấy em nợ anh một lời xin lỗi".
"Không... c... cần... thiết".
"Anh đã rất tử tế với em và em thật thô thiển". Anh chẳng nhận xét gì.
Mũi khâu đầu tiên đã xong. "Từ hôm đó, em có cảm giác thật tệ". Cô vừa nói vừa khâu mũi thứ hai.
Anh vẫn im lặng trong khi cô tiếp tục bằng giọng nói đều đều khiến người ta có thể hiểu sai về phản ứng của cô đối với anh. Cô không biết làm thế nào để bày tỏ với người đàn ông làm ở trại ngựa về việc cô nhớ mùi cơ thể của anh đến thế nào. Mãi đến khi ngửi thấy làn hương cỏ linh lăng và một thứ mùi hòa trộn giữa người đàn ông và bầy ngựa, cô mới nhận ra điều đó.
Đến ba mũi khâu tiếp theo, cả hai người không nói gì. Linnette muốn hỏi xem anh có nghĩ tới cô không, nhưng cô lại sợ câu trả lời nhiều hơn câu hỏi. Sau cách đối xử lạnh lùng của cô với anh, cô tin chắc chắn sẽ là như vậy. Nhưng cô vẫn cảm thấy mình phải nói gì đó.
"Em, vâng, em không biết có được gặp lại anh không", cô vừa nói vừa khâu nốt mũi cuối cùng.
Một lần nữa, anh lại để ngỏ câu nói của cô. Cô băng vết thương lại và hướng dẫn anh cách chăm sóc Cal thường phải dùng tay làm việc nên anh cần cẩn thận để giữ vết đứt đó sạch sẽ và an toàn.
Anh vội vàng muốn trốn chạy và lúc cô dừng lời thì anh đứng lên khỏi ghế.
"Cal", anh chưa kịp trốn thì cô nghiêm giọng.
Anh quay lại bực tức. "Gì vậy?".
"Anh cần hẹn đến khám lại".
"Tại sao?".
"Em cần phải tháo chỉ và kiểm tra vết đứt".
Anh vội quay đi và chuẩn bị về.
Lần này, Linnette bước ra trước cửa, chặn lối ra của anh. "Cần phải kiểm tra trong vòng một tuần".
Anh đứng cách cô gần một mét. Sự xuất hiện của anh gần như khiến cô choáng ngợp và trái tim cô dường như có thể ngừng đập. Anh nhìn cô trân trối. Cô hy vọng là anh hiểu rồi anh sẽ biết là cô chân thành. Nếu đôi mắt có thể mách bảo anh bất cứ điều gì cô muốn rằng đó là lời xin lỗi - muốn anh biết rằng cô hối hận vì những hành động và lời nói của mình trong buổi gặp trước.
Cả hai đều đứng yên cho tới khi thấy có người ở phía bên kia cửa. Linnette tránh cho Sally vào và suýt nữa thì chạm vào Cal.
"Sally, ông Washburn cần một buổi hẹn khám lại", cô nói mà cổ họng nghẹn lại một cách khó khăn.
"Ừ, chắc chắn rồi", Sally nhìn sát cô. Cả cô và Linnette đều biết rằng thu xếp buổi hẹn khám là công việc của nhân viên lễ tân chứ không phải đội ngũ y tá. "Đi với tôi nào, ông Washburn".
"Em sẽ gặp lại anh sau", Linnette cố nặn ra câu nói khi Cal đi ngang qua cô.
Lại một lần nữa, anh chẳng phản ứng gì hay nói năng gì đáp lại cô.
Khi Cai sải bước tới khu vực chờ và Sally đi cạnh anh, Linnette cảm thấy mình cần phải ngồi xuống. Lạ thật, cô muốn chạy theo anh và muốn biết liệu anh đã hôn người phụ nữ nào khác giống như hôn cô chưa. Đó là một câu hỏi rất buồn cười và vì hôm nay đã có đủ hành động ngốc nghếch nên cô thấy nên dừng lại.
Ngay khi bình tĩnh trở lại, cô bước ra bàn lễ tân và nhìn qua vai Marilyn. "Cal Washburn có hẹn khám lại không?", cô hỏi.
"Người đàn ông bị đứt tay ấy à?", cô ấy hỏi.
"Đúng rồi. Anh ấy không hẹn, phải không?", Linnette không biết chắc tại sao mình lại phải hỏi. Anh mà hẹn thì cô đi đầu xuống đất. Cal đã thể hiện quá rõ; anh không muốn gặp lại cô nữa.
"Không", Marilyn đáp lại. "Sally cố bảo anh ta đăng ký nhưng anh ta cho rằng anh ta có thể tự xử lý chỗ vết khâu".
"Linnette".
Chad gọi cô, và cô quay ra đối mặt với anh, ngạc nhiên. "Anh mong được gặp em khi nào em có thời gian".
"Ngay bây giờ cũng được", cô nói, cố tỏ ra bình thản.
Chad chạm vào vai cô, chỉ ra phía hành lang dẫn tới phòng mổ và các phòng nhỏ. "Anh muốn nói chuyện với em một chút".
Anh không nhìn vào mắt cô, chứng tỏ đây sẽ là một cuộc nói chuyện không mấy dễ chịu.
"Công việc của em có vấn đề gì không?". Ngay lập tức cô lo lắng mặc dù không thể nghĩ ra có chút vấn đề gì về khả năng của mình trong vai trò một trợ lý bác sĩ.
"Không, không hề", anh vẫn ngập ngừng. "Có lẽ chúng ta nên đi uống cà phê sau giờ làm việc".
Giá mà anh hỏi cô cách đây ba tuần, cô sẽ nhảy cẫng lên trước lời đề nghị đó.
"Tối nay được không?", anh hỏi nhỏ. "À… Em nghĩ là được".
"Này, anh không được đi lại đó đâu". Giọng Sally vang lên ở hành lang. Linnette quay lại và nhìn thấy Cal.
Mắt anh nheo lại khi đọc phần đuôi của tên bác sĩ trên áo Chad.
Linnette ngồi thẳng dậy. Vì là chuyện cá nhân nên Chad nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe nên cô phải cúi sát vào anh. Ai đó vô tình bắt gặp cũng sẽ nghĩ rằng, hai người họ đang có một cuộc nói chuyện rất riêng tư - một cuộc nói chuyện bí mật, thậm chí rất thân tình
"Không s...sao", Cal nói và anh quay người, bước ra khỏi cửa.
Một lần nữa, Linnette lại cố kiềm chế để không đuổi theo anh. Cô không muốn mất mối quan hệ này, nhưng cô chẳng còn lựa chọn nào khác.
Vẫn Mãi Yêu Anh Vẫn Mãi Yêu Anh - Debbie Macomber Vẫn Mãi Yêu Anh