Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Tác giả: Orhan Pamuk
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Quang
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2494 / 47
Cập nhật: 2015-08-04 21:17:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39: Chúng Tôi Thực Sự Không Có Ý Định Làm Ông Suy Sụp
uộc thăm viếng miễn cưỡng
Ka nhẹ người khi ra khỏi phòng Lam, nhưng ngay sau đó ông cảm thấy giữa hai người có một mối ràng buộc quỷ quái không chỉ liên quan đến sự thích thú và ghê sợ, và trong lúc Ka rời khỏi Lam thì ông day dứt nhận ra rằng mình sẽ nhớ hắn. Ông thấy Hande ngây thơ và dốt nát, mặc dù trước mặt ông cô tỏ ra đầy thiện chí và ý tưởng nghiêm túc, nhưng rồi ông bỏ ngay thái độ kiêu căng ấy. Với cặp mắt mở to, Hande nhờ ông gửi lời chào Kadife, nhắn cô rằng trái tim Hande luôn bên cô, bất kể tối nay Kadife trên ti vi (đúng, cô không nói "ở nhà hát" mà nói thẳng là "trên ti vi") có để lộ tóc ra hay không. Cô còn chỉ dẫn thêm phải đi đường nào để tránh sự chú ý của cảnh sát mật.
Ka rời căn hộ vội vã và bồn chồn, nhưng khi ở tầng dưới một bài thơ hiện ra trong đầu thì ông ngồi ngay xuống bậc thang đầu tiên trước cửa căn hộ có xếp giày dép, rút trong túi ra cuốn vở và ghi lại.
Đó là bài thơ thứ mười tám mà Ka viết ở Kars. Nếu thiếu những ghi chép của Ka tự viết cho mình thì không ai hiểu được bài thơ chứa đầy những ám chỉ về những người mà Ka vừa yêu vừa ghét: cậu ấm một nhà thầu xây dựng giàu có ở trường trung học từng giật giải thi cưỡi ngựa ở vùng Balkan, được chiều chuộng đến hư người, nhưng toát ra một vẻ độc lập gây ấn tượng hấp dẫn. Rồi khi đã nguôi, ông dỏng tai nghe một, hai phút, những tiếng động từ ngoài đường vọng vào, quãng thời gian ấy ông thấy dài đằng đẵng như hồi bé phải chờ đợi. Có tiếng gõ cửa. Ka đứng dậy.
Ipek đến. Cô nghe cậu nhân viên lễ tân kể là trông Ka rất lạ nên vội đến ngay. Cô vừa nói vừa bật đèn và ngắm khuôn mặt Ka.Ipek giật mình im lặng. Họ không nói gì một hồi lâu.
"Anh đã nghe nói về quan hệ giữa em và Lam," Ka thì thào.
"Anh ta kể cho anh à?" Ka tắt đèn.
"Quân của Z. Tay Sắt đã bắt cóc anh."Ông thì thào. "Họ nói là từ bốn năm nay họ nghe trộm điện thoại nhà em."Ông quăng mình xuống giường và nói: "Anh chỉ muốn chết thôi!"Ông òa lên khóc.
Khi Ipek vuốt tay lên tóc ông, Ka còn khóc dữ hơn. Nhưng họ cùng cảm thấy nhẹ nhõm như một người đánh mất thứ gì và tâm niệm là đằng nào cũng chẳng còn gì để mong đợi nữa. Ipek nằm xuống giường và vòng tay ôm lấy ông. Họ cùng khóc một lúc, và cảm thấy gần gũi với nhau hơn nữa.
Trong phòng tối Ka hỏi Ipek và cô kể lại chuyện mình. Cô nói mọi tội vạ do Muhtar cả. Không chỉ vì Muhtar lôi Lam về Kars và mời đến nhà, mà còn muốn người anh hùng Hồi giáo ấy công nhận vợ ông là một người tuyệt vời ra sao. Thêm nữa, hồi đó Muhtar đối xử với vợ cực kỳ tồi và đổ cho cô tội không sinh nở.
Như chính Ka cũng nhận thấy, Lam dễ dàng tìm ra lời lẽ lọt tai và anh ta có đủ tố chất để bắt mất hồn một người phụ nữ bất hạnh.
Sau khi họ có quan hệ với nhau, Ipek đã cố gắng tránh kết cục tệ nhất, trước hết để Muhtar không biết chuyện - vì cô vẫn quan tâm và không muốn xúc phạm Muhtar. Rồi tới lúc ngọn lửa tình ngùn ngụt dần dần nguôi dịu, và lúc đó cô chỉ lo lắng một điều là giải thoát cho mình. Ban đầu, sự vượt trội của Lam so với Muhtar làm anh ta hấp dẫn; Ipek luôn xấu hổ khi Muhtar nói nhăng cuội về các đề tài chính trị trong khi chẳng hiểu biết gì. Khi Lam đi khỏi, Muhtar luôn khen ngợi anh ta và nói anh ta phải về Kars thường xuyên hơn nữa, hối thúc Ipek đối xử với anh ta tốt hơn và thắm thiết hơn nữa. Cả khi cô đã đến ở cùng Kadife, Muhtar vẫn không hiểu ra tình thế. Không có những người khác như Z.Tay Sắt nói cho thì có lẽ Muhtar chẳng bao giờ biết gì. Ngược lại thì Kadife lanh lợi ngay từ hôm đầu về đây đã hiểu mọi chuyện, và cô bắt liên lạc với các thiếu nữ trùm khăn chẳng qua cũng chỉ để gần gũi Lam mà thôi. Ipeklinh cảm thấy Kadife, từ bé đến giờ vốn luôn trong tình trạng cạnh tranh với chị, có vẻ thích thú Lam.Nhận thấy Lam cũng thích cô bé, cô bắt đầu xa lánh. Cô nghĩ rằng nếu Lam để ý đến Kadife thì cô sẽ thoát khỏi anh ta. Cô bỏ hẳn được quan hệ với Lam khi bố cô trở về.
Câu chuyện này biến quan hệ giữa Lam và Ipek trở thành một bước lầm lỡ trong quá khứ, và Ka suýt tin vào điều đó, song giữa chừng Ipek lại xúc động thốt lên: "Thực ra Lam không yêu Kadife, mà yêu em!" Miễn cưỡng nghe xong câu ấy, Ka hỏi cô bây giờ nghĩ gì về"Thằng đểu" đó, và Ipek trả lời, cô không muốn nói chuyện này nữa, tất cả là dĩ vãng, và cô muốn cùng Ka sang Đức. Lúc đó Ka nhớ lại trong những ngày gần đây Ipek vẫn gọi điện cho Lam, nhưng Ipek nói, làm gì có chuyện đó, và Lam có đủ kinh nghiệm hoạt động để biết rằng nếu anh ta gọi điện thì sẽ làm lộ nơi trú ẩn. "Chúng mình sẽ không bao giờ có hạnh phúc cả!" Ka nói. "Có chứ, mình sẽ sang Frankfurt và sống hạnh phúc ở đó!"Ipekkhông đáp và ôm ông. Ipek kể rằng lúc đó Ka tin cô. song lập túc ông lại khóc.
Ipek ôm ông chặt hơn, và cả hai cùng khóc. Sau này Ka viết, hồi ấy có lẽ cả Ipek cũng mới phát hiện lần đầu tiên trong đời rằng ôm nhau khóc, cùng dạo bước trên hoang mạc không người giữa cảm giác bại trận và một cuộc đời mới sẽ cho niềm vui cũng nhiều như nỗi buồn. Đột nhiên ông càng thấy yêu cô hơn. Nhưng trong khi Ka ôm Ipek trong vòng tay và khóc, một góc tâm trí ông vẫn nghĩ tới việc phải làm sắp tới, và ông chú ý lắng nghe những tiếng động ngoài phố. Đã sắp sáu giờ, báo Thành phố biên giới đã in xong, xe cào tuyết trên đường đi Sarikamiş đã bắt đầu dọn thông đường. Kadife - được Funda Eser âu yếm dỗ dành, đã leo lên xe tải quân sự để đi đến Nhà hát nhân dân - bắt đầu tập với Sunay rồi.
Mãi nửa tiếng sau Ka mới nói xong cho Ipek biết được rằng Lam gửi một thông báo cho Kadife. Suốt trong lúc ôm nhau cùng khóc như vậy họ đã gần như sắp ngủ với nhau, nhưng một cơn pha lẫn sợ hãi, nghi ngờ và ghen tuông đã chặn họ lại. Ka hỏi Ipek đã gặp Lam lần cuối lúc nào, cả quyết một cách cứng đầu quái đản là ngày nào cô cũng bí mật nói chuyện với hắn, gặp hắn, ngủ với hắn. Sau này Ka nhớ lại là ban đầu Ipek giận dữ phản ứng những câu hỏi và buộc tội ấy, vì thấy ông không tin cô, nhưng sau đó cô nhận thấy nội dung nghĩa đen lời Ka nói không quan trọng bằng ý nghĩa cảm xúc ẩn chứa trong đó và phản ứng dịu dàng hơn. Cô dường như dịu đi bởi chính sự âu yếm của mình, và thậm chí còn sung sướng khi bị ông hành hạ bằng những câu lục vấn và trách cứ. Trong bốn năm cuối cùng của cuộc đời mình, đầy hổ thẹn và cắn rứt, Ka rồi sẽ tự thú với mình rằng cả đời ông lấy những lời xúc phạm nhằm vào người khác làm thước đo tình cảm của họ với mình và lúc này cũng vậy. Trong lúc không ngừng gặng hỏi Ipek và trách móc bằng cái giọng run run rằng cô yêu Lam hơn yêu mình, kỳ thực Ka không quan tâm đến câu trả lời bằng việc đo xem cô còn kiên nhẫn với ông bao lâu nữa.
Ipek nói: "Vì em từng quan hệ với Lam nên anh trừng phạt em bằng những câu hỏi như thế."
"Em chỉ muốn có anh để quên hắn," Ka nói và chết điếng khi nhận ra qua vẻ mặt Ipek rằng nhận định này là đúng, song ông không mất bình tĩnh. Cơn bùng phát đã trả lại cho ông sức mạnh.
"Lam có một tin cho Kadife," ông nói. "Hắn muốn Kadife phá lời hứa, không lên sân khấu và dĩ nhiên không bỏ khăn trùm ra. Hắn hoàn toàn phản đối."
"Ta không nên chuyển cho Kadife tin này,"Ipek thốt lên.
"Tại sao không?"
"Một mặt nhờ việc này mình đang được Sunay bảo vệ hết mức. Mặt khác chuyện này cũng lợi cho Kadife, vì em muốn giữ khoảng cách giữa nó và Lam."
"Không phải," Ka nói. "Em muốn hai người đó chia tay."Ông có thể thấy tính ghen tuông giờ đây không còn được Ipek khoan thứ nữa và sẽ hạ thấp ông trong mắt cô, nhưng không kìm mình được nữa.
"Em đã cắt chuyện Lam từ lâu rồi."
Ka nghĩ, vẻ cao đạo trong giọng Ipek chẳng thật chút nào.Nhưng ông trấn tĩnh và quyết tâm không nói điều ấy với cô.Nhưng một giây sau ông thấy chính mình đang nhìn ra cửa sổ và nói ra câu ấy. Ông còn tuyệt vọng hơn vì không kìm nổi cơn ghen tuông và giận dữ của mình. Ông chỉ muốn khóc, nhưng ông căng thẳng đợi câu trả lời của Ipek.
"Đúng là đã có một thời gian em rất yêu anh ấy,"Ipek nói."Nhưng bây giờ thì tất cả đã qua đi từ lâu, em ổn rồi. Em muốn cùng anh đi Frankfurt."
"Trước em yêu hắn đến mức nào?"
"Rất yêu,"Ipek trả lời ngắn gọn và im lặng cương quyết.
"Kể đi, trước em yêu hắn đến mức nào!" Mặc dù không còn thanh thản, ông vẫn cảm thấy Ipek không thể quyết định nên trả lời chân thực, giữ thế nhùng nhằng với Ka, chia sẻ nỗi đau tình yêu với ông hay xúc phạm ông một cách xứng đáng.
"Em yêu anh ấy và trước đó chưa từng yêu ai đến vậy," cuối cùng cô cũng nói ra được và nhìn qua hướng khác.
"Có thể vì em chưa từng quen ai ngoài Muhtar," Ka đáp lại.Chưa nói hết câu Ka đã thấy hối hận. Không chỉ vì ông biết sẽ làm Ipek đau đớn, mà ông còn nhận ra là cô sẽ trả miếng bằng một câu khốc liệt.
"Vì em là người Thổ nên trong đời em không có nhiều cơ hội giao lưu với nhiều đàn ông. Còn anh thì nhất định đã làm quen nhiều cô gái tự do hơn ở châu Âu. Em không hỏi anh về ai trong số họ cả, nhưng em tin họ đã dạy anh rằng một người yêu mới sẽ xóa sạch những người yêu cũ."
"Anh là người Thổ." Ka nói.
"Đó thường là câu xin lỗi cho một chuyện xấu xa, hay là lời thoái thác."
"Vì vậy anh sẽ quay về Frankfurt," Ka trả lời, tuy không tin vào lời mình.
"Và em sẽ đi cùng anh. Mình sẽ sống hạnh phúc ở đó."
"Em muốn đến Frankfurt để quên hắn đi."
"Em nghĩ mình sẽ yêu anh sau một thời gian cùng nhau đến Frankfurt. Em không như anh, em không si mê ai sau hai ngày được. Nếu anh đủ kiên nhẫn với em, nếu anh không làm tim em tan vỡ vì những cơn ghen tuông kiểu Thổ thì em sẽ rất yêu anh."
"Nhưng bây giờ em không yêu anh," Ka nói. "Em vẫn còn yêu Lam. Hắn có gì đặc biệt?"
"Em rất mừng khi thấy anh thật sự muốn biết. Nhưng em sợ phản ứng của anh khi nghe em trả lời."
"Đừng sợ." Ka nói mà không tin lời mình. "Anh yêu em với tất cả tấm lòng."
"Em chỉ chung sống được với một người đàn ông vẫn yêu em sau khi nghe em nói câu này."Ipek im lặng một lát, không nhìn Ka nữa mà ngó ra ngoài phố phủ tuyết. "Lam rất dịu dàng, rất suy tư và hào phóng," cô nói với giọng cực kỳ trìu mến. "Anh ấy không muốn ai chịu khổ. Vì hai con chó con mất mẹ mà anh ấy khóc cả một đêm. Anh hãy tin em, anh ấy là một người độc nhất vô nhị."
"Hắn không phải kẻ sát nhân hay sao?"
"Ngay cả một người chỉ biết anh ta chút xíu so với em cũng hiểu đó là một chuyện ngớ ngẩn buồn cười. Anh ấy không thể làm ai đau. Anh ấy là một đứa bé. Thích các trò chơi, mê mải trong tưởng tượng như một đứa bé. Nhại điệu bộ người khác, kể những mẩu chuyện trong Sách về các Vua hay Mesnevi. Sau cái mặt nạ bên ngoài là nhiều tính cách đáng chú ý. Anh ấy có ý chí cứng cỏi, thông minh, kiên định, rất mạnh mẽ và rất thú vị... Xin lỗi, anh yêu đừng khóc, đủ rồi, anh đừng khóc nữa."
Ka thôi khóc trong một lúc, nói ông không tin là hai người có thể cùng nhau sang Frankfurt được. Một không khí im lặng kỳ lạ dài đằng đẵng lan tỏa trong phòng, đôi khi bị ngắt quãng bởi tiếng nức nở của Ka. Ông nằm trên giường, quay lưng lại cửa sổ và cuộn tròn như một đứa trẻ. Được một lát,Ipek nằm xuống cạnh ông và ôm ông từ sau lưng.
Thoạt tiên Ka định nói "Thôi đi!" song ông lại thì thầm: "Ôm anh chặt vào!" Ka cảm thấy dễ chịu khi ấp má vào chiếc gối đẫm nước mắt.Nằm trong vòng tay Ipek cũng cho ông cảm giác tương tự. ông ngủ thiếp đi, và cô cũng vậy.
Khi họ thức dậy thì đã bảy giờ, cả hai đều có cảm giác rằng họ vẫn còn cơ may để tìm được hạnh phúc. Nhưng họ không thể nhìn thẳng vào mặt nhau, cả hai đều tìm cớ rút lui.
"Quên đi, quên hết đi, thế thôi!"Ipek nói.
Ka không hiểu đó là dấu hiệu của vô vọng hay tin tưởng sẽ quên được quá khứ. Ông tưởng Ipek sắp đi mất. Ông biết rất rõ là ngay đến cuộc sống bất hạnh cũ ông cũng không thể bắt đầu lại nổi, nếu ông từ Kars trở về Frankfurt mà thiếu Ipek.
"Em đừng đi vội, ở lại với anh thêm một lát."
Sau một khoảng im lặng ngượng ngập. họ lại ôm lấy nhau.
"Trời ơi, trời ơi, rồi chuyện sẽ đi đến đâu?" Ka nói.
"Sẽ ổn cả thôi,"Ipek đáp. "Cứ tin em!" Ka cảm thấy cơn ác mộng này sẽ chấm dứt nếu ông lắng nghe như một đứa trẻ những lời của Ipek.
"Đi nào, em chỉ cho anh xem những đồ em sẽ gói vào vali đi Frankfurf,"Ipek nói.
Ka thấy dễ chịu khi được ra khỏi phòng. Lúc xuống hết cầu thang trước khi vào căn hộ của Turgut Bey, Ka thả tay Ipek ra nhưng vẫn thấy tự hào khi được mọi người coi là một đôi khi đi qua tiền sảnh. Họ vào thẳng phòng Ipek. Cô rút trong ngăn kéo ra chiếc áo len xanh mà cô không mặc được ở Kars, trải nó ra, rũ sạch những mảnh băng phiến, bước ra trước gương và ướm lên người.
"Em mặc vào đi," Ka nói.
Ipek cởi chiếc áo len rộng ra và chui vào chiếc áo xanh bó chẽn. Một lần nữa Ka chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô.
"Em sẽ yêu anh đến cuối đời chứ?" ông hỏi.
"Vâng."
"Bây giờ em mặc chiếc áo dài dạ hội mà Muhtar chỉ cho phép mặc ở nhà đi!"
Ipek mở tủ lấy chiếc áo dài đen bằng nhung trên móc xuống, nhẹ nhàng kéo phéc mơ tuya và cẩn thận mặc vào.
"Em thích anh nhìn em như thế," cô nói khi ánh mắt hai người giao nhau trong gương.
Lòng đầy phấn khích và ghen tuông, Ka chiêm ngưỡng tấm lưng dài của người đàn bà, cái xoáy trên gáy ngay dưới chân tóc, dưới chút nữa thấp thoáng bóng xương sống và hai hõm nhỏ trên bờ vai khi cô khoanh tay sau gáy lấy dáng, ông cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, nhưng cũng thấy mình quá đỗi tồi tệ.
"Kìa, áo dài nào thế kia!" Turgut Bey đột ngột bước vào phòng. "Ta diện cho vũ hội nào thế nhỉ?" Nhưng vẻ mặt ông không có gì vui vẻ. Ka thích thú cho rằng đó là biểu hiện ghen tuông của người cha.
"Sau khi Kadife ra khỏi nhà, những lời thông cáo trên ti vi còn hung hăng hơn," Turgut Bey cho biết. "Con bé lên sân khấu tối nay là một sai lầm lớn."
"Bố ơi, cho con biết tại sao bố cũng phản đối Kadife để lộ tóc ra?"
Tất cả đi qua phòng khách và ngồi trước ti vi. Phát ngôn viên hiện lên và thông báo, buổi truyền hình trực tiếp tối nay sẽ chấm dứt một bi kịch vốn làm tê liệt cuộc sống xã hội và tinh thần của chúng ta, và một hành động kịch tính tối nay sẽ giải phóng dân chúng ở Kars khỏi những thành kiến tôn giáo vốn ngăn cách họ với cuộc sống hiện đại và bình đẳng nam nữ. Tối nay sẽ diễn ra một khoảnh khắc lịch sử thần kỳ hy hữu khi cuộc sống và sân khấu hòa tan làm một. Lần này dân Kars không có gì phải sợ, vì Sở cảnh sát và Cơ quan hành chính lâm thời đã huy động mọi biện pháp an ninh có thể để bảo vệ đêm diễn. Hơn nữa, mọi người vào cửa miễn phí. Trong một cuộc phỏng vấn rõ ràng được quay từ trước, ông phó giám đốc Sở cảnh sát xuất hiện trên màn hình. Mái tóc bơ phờ của ông hôm nổ ra cách mạng nay được chải cẩn thận, sơ mi là thẳng, cà vạt thắt tử tế. Ông thông báo rằng dân Kars tối nay có thể thoải mái đến xem buổi trình diễn nghệ thuật danh giá.Ngoài ra ông cho biết ngay lúc này đã có nhiều học sinh trường tôn giáo đến Sở cảnh sát và hứa với lực lượng an ninh sẽ vỗ tay một cách kỷ luật nhưng phấn chấn đúng vào các đoạn thích hợp, như thói quen bình thường ở các nước văn minh và châu Âu. Lần này sẽ không dung thứ các trò quá khích, thô bạo, hò hét. Dân thành phố Kars đại diện cho truyền thống văn hóa nghìn năm dĩ nhiên là biết xem kịch thế nào cho đúng. Rồi ông biến mất.
Người dẫn chương trình xuất hiện, nói về vở kịch được công diễn tối nay, kể chuyện vai chính Sunay Zaim đã chuẩn bị vở này bao năm trời. Trên màn hình hiện ra các bảng quảng cáo nhàu nhĩ của những vở Jacobin mấy năm trước, trong đó Sunay Zaim đóng Napoleon, Robespierre hay Lenin, cả những ảnh đen trắng của ông và vợ (ngày xưa cũng mảnh mai ra phết!) cùng vài kỷ vật mà Ka cho rằng họ tha theo trong vali khắp các chuyến lưu diễn: vé vào cửa, tờ in chương trình, mấy bài báo hồi Sunay còn hy vọng được đóng Atatürk, ảnh chụp những cảnh trong các vở bi kịch diễn tại quán cà phê. Bộ phim phi lộ này khá tẻ và gợi nhớ đến các chương trình văn hóa của kênh truyền hình quốc gia.Nhưng còn có một tấm ảnh luôn xuất hiện, rõ là mới chụp và đẹp hơn thật, cho thấy Sunay với điệu bộ kiên định không thương xót chung cho mọi độc tài trên đời dù là từ Đông Âu, chân Phi hay Cận Đông. Người dân Kars xem tivi từ sáng đến tối đã tin ngay rằng Sunay đem lại trật tự và hòa bình cho thành phố, sẵn sàng làm tôi tớ cho nhân dân và bắt đầu tin tưởng vào tương lai một cách khó hiểu. Lúc này trên màn ảnh liên tục xuất hiện lá cờ từng được kéo lên trước đây tám mươi năm, sau khi quân Ottoman và quân Nga rút khỏi thành phố, dân Armenia và dân Thổ tàn sát lẫn nhau, và người Thổ tuyên bố thành lập quốc gia mới. Không rõ ai tìm ra lá cờ ấy. Lá cờ bị mối xông và đầy vết ố bẩn trên màn hình này là cái làm Turgut Bey bực mình nhất.
"Cha này điên rồi. Hắn sẽ đẩy tất cả chúng ta xuống vực mất thôi, Kadife không nên lên sân khấu!"
"Đúng thế, nó không được phép,"Ipek nói. "Nhưng nếu mình nói đó là ý của bố thì nó lại càng làm già và bỏ khăn ra. Bố biết Kadife mà."
"Thế mình phải làm gì?"
"Ka phải đến nhà hát ngay và thuyết phục Kadife không được lên sân khấu,"Ipek nói, rồi cô quay sang Ka và nhướng mày.
Từ lâu Ka không nhìn lên ti vi mà chỉ ngắm Ipek. Ông lúng túng vì không hiểu cớ gì Ipek thay đổi ý kiến.
"Nếu con bé muốn bỏ tóc ra thì cứ làm thế ở nhà khi tình hình đã ổn định trở lại." Turgut Bey nói với Ka. "Nhất định tối nay Sunay lại làm chuyện khiêu khích gì đó. Tôi rất hối hận đã để bị Funđa Eser thuyết phục và trao con gái cho lũ điên này."
"Ka sẽ đến nhà hát và thuyết phục Kadife, bố ạ."
"Ông là người duy nhất còn có thể tác động đến Kadife, vì Sunay tin tưởng ông. Mũi ông bị sao thế?"
"Tôi bị trượt ngã trên tuyết," Ka bứt rứt nói.
"Ông bị bầm cả trán nữa kìa."
"Ka ở ngoài phố suốt ngày,"Ipek giải thích.
"Ông hãy kéo Kadife ra một góc, đừng để Sunay biết," Turgut Bey nói. "Ông đừng nói đó là ý kiến của chúng tôi, và nói nó cũng đừng bảo với Sunay đó là ý ông. Bảo nó đừng tranh luận với Sunay làm gì, mà phải tìm một cớ thoái thác. Tốt nhất là nói bị ốm và hứa mai sẽ bỏ khăn trùm đầu ở nhà. Ông nói với Kadife là chúng tôi rất yêu nó, con bé bé bỏng của tôi!" Mắt Turgut Bey chợt ngấn nước.
"Bố ơi, cho phép con nói chuyện một mình với Ka được không ạ?"Ipek hỏi và kéo Ka ra bàn ăn tối. Zahide mới trải xong khăn bàn.
"Anh nói với Kadife rằng đây là đòi hỏi của Lam vì anh ấy bị ép và đang trong tình thế khó khăn!"
"Trước tiên em hãy cho anh biết tại sao em thay đổi ý kiến, Ka phản công.
"Anh yêu, anh đừng bận tâm vì chuyện ấy. Em chỉ thấy bố em có lý, thế thôi. Đối với em bây giờ thì quan trọng hơn cả là bảo vệ Kadife trước mọi rủi ro."
"Không," Ka ngờ vực. "Đã có chuyện gì đó xảy ra khiến em đổi ý."
"Anh không việc gì phải sợ. Nếu Kadife để lộ tóc ra thì nó sẽ làm việc ấy sau này ở nhà."
"Nếu Kadife tối nay không để lộ tóc ra," Ka thận trọng nói. "thì sau này cô ấy cũng không bỏ khăn ở nhà. Em biết quá đi chứ."
"Quan trọng hơn cả là Kadife an toàn về đến nhà."
"Anh sợ," Ka nói, "sợ em giấu anh chuyện gì."
"Anh yêu, em không làm chuyện ấy. Em yêu anh mà. Nếu anh muốn có em thì em đi ngay cùng anh đến Frankfurt. Thời gian sẽ cho anh thấy em gắn bó với anh và yêu anh, anh sẽ quên hết những vấn đề hôm nay và tin cậy em, nếu anh yêu em." Cô đặt tay mình vào tay Ka. Bàn tay cô ẩm và nóng. Ka không tin nổi mình gần Ipek đến mức nào, gần đôi mắt và tấm lòng tuyệt diệu của cô đang phản chiếu trong tấm gương trên tủ.
"Anh gần như chắc chắn là sẽ có chuyện tồi tệ xảy ra," ông nói.
"Tại sao?"
"Tại anh rất hạnh phúc. Anh không ngờ được là ở Kars anh đã làm mười tám bài thơ. Nếu anh viết được một bài nữa thì sẽ hoàn thiện, và đó sẽ là một cuốn thơ tự nó viết ra. Anh cũng tin là em muốn cùng anh sang Đức, và anh cảm thấy còn một niềm hạnh phúc lớn hơn nữa đang chờ anh. Có quá nhiều hạnh phúc tho anh, và anh có cảm giác nhất định sẽ xảy ra một chuyện tồi tệ."
"Chuyện gì cơ?"
"Em sẽ gặp Lam khi anh đi khỏi đây để thuyết phục Kadife."
"Vớ vẩn!"Ipek trả lời. "Em còn không biết anh ấy ở đâu."
"Anh đã bị đánh vì không khai ra chỗ Lam ẩn náu."
"Anh cũng không được phép lộ ra với ai,"Ipek nhíu mày lại.Anh sẽ nhận ra là đã lo ngại một cách vớ vẩn."
"Thế nào đây, ông không đến chỗ Kadife à?" Turgut Bey gọi. "Còn một tiếng mười lăm phút nữa là mở màn. Trên ti vi thông báo là đường sắp thông lại rồi đấy."
"Anh không muốn đến nhà hát, anh không muốn đi khỏi đây" Ka thì thầm.
"Anh hãy tin em, mình không thể đi khỏi đây nếu để Kadife ở lại trong tình trạng bất hạnh,"Ipek nói. "Như thế mình cũng không hạnh phúc được. Anh đi đi, ít nhất thì hãy cố gắng thuyết phục nó để chúng mình không bị lương tâm cắn rứt."
Một tiếng rưỡi trước đây, lúc Fazil mang tin của Lam đến, em còn nói là anh không nên đi."
"Anh nói nhanh lên, em làm gì để chứng minh với anh là em không đi khỏi đây khi anh ra nhà hát?"Ipek hỏi.
Ka mỉm cười. "Em đi lên phòng anh, anh khóa cửa lại và cầm chìa khóa theo người."
"Được."Ipek vui vẻ thốt lên và đứng dậy. "Bố ơi, con lên phòng con nửa tiếng, và bố đừng lo, Ka sẽ ra nhà hát ngay bây giờ để nói chuyện với Kadife... Bố không cần đứng dậy, bọn con phải lên tầng trên có chút việc."
"Thượng đế phù hộ các con," Turgut Bey nói, nhưng giọng ông run rẩy.
Ipek nắm tay Ka, không thả ra khi qua tiền sảnh và kéo ông theo lên tầng trên.
"Cavit đã thấy mình, liệu cậu ta nghĩ gì nhỉ?" Ka nói.
"Anh không phải bận tâm,"Ipek vui vẻ nói. Cô lấy chìa khóa từ tay Ka, mở cửa vào phòng. Trong phòng còn thoang thoảng mùi đêm qua của họ. "Em sẽ đợi anh ở đây. Anh hãy giữ mình!Và chớ cãi nhau với Sunay!"
"Anh có nên nói với Kadife rằng mình và bố không muốn Kadife lên sân khấu, hay Lam không muốn?" Ka hỏi.
"Lam không muốn."
"Vì sao?"
"Vì Kadife rất yêu Lam. Anh đến đó để bảo vệ em gái em trước hiểm nguy. Quên chuyện ghen tuông đi."
"Nếu anh làm được thế."
"Chúng mình sẽ rất hạnh phúc ở Đức,"Ipek nói. Cô vòng tay qua cổ Ka. "Mình sẽ đi xem phim ở rạp nào hả anh?"
"Rạp Filmmuseum chiếu buổi muộn tối thứ Bảy, phim nghệ thuật Mỹ nguyên bản, mình sẽ đến đó." Ka kể. "Trước đó mình ăn Döner với dưa chuột dầm chua ngọt ở một nhà hàng gần ga. Xem xong phim, về nhà mình sẽ bật hết kênh này đến kênh kia trong ti vi và nghỉ ngơi. Rồi mình ngủ với nhau. Nếu khoản trợ cấp xã hội của anh và tiền kiếm được từ những buổi đọc thơ đủ cho cả hai thì mình chẳng phải làm gì khác ngoài yêu nhau."
Ipek hỏi ông đầu đề sách, và Ka nói cho cô biết.
"Nghe hay đấy,"Ipek nói. "Nào, anh yêu, đi đi kẻo bố em lo và tự đi đến đó."
Ka khoác áo lên và ôm Ipek.
"Anh không sợ nữa," ông nói dối. "Nhưng đề phòng mọi trường hợp: nếu có vấn đề gì xảy ra thì anh đợi em trên chuyến tàu đầu tiên rời thành phố."
"Nếu em ra được khỏi phòng này,"Ipek cười.
"Em nhìn ra cửa sổ cho đến khi anh đi khuất góc nhé?"
"Được."
"Anh rất sợ sẽ không gặp lại em." Ka nói trong khi đóng cửa, ông rút chìa khóa và đút vào túi áo.
Ông để hai vệ sĩ đi trước vài bước để dễ quay đầu lại nhìn lên cửa sổ có Ipek. Ông thấy Ipek đứng bất động nhìn mình từ cửa sổ phòng 203 ở tầng trên. Đèn bàn rọi ánh sáng màu mật ong lên bờ vai cô run rẩy vì lạnh giữa hai dây áo dài nhung đen nhánh.
Đứng giữa luồng ánh sáng màu da cam từ chiếc đèn bàn bên giường ngủ, cô như một hiện thân của niềm hạnh phúc trước mắt Ka. Hình ảnh ấy Ka sẽ ôm ấp mãi trong bốn năm cuối cùng cuộc đời mình.
Ka không bao giờ gặp lại Ipek nữa.
Tuyết Tuyết - Orhan Pamuk Tuyết