When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Mặc
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 112
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3305 / 26
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 102: Nhìn Trộm
RUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
Quyển 3: Đầm Lầy Mê Vụ
Chương 102: Nhìn trộm
Dịch giả: nhatchimai0000
Biên tập: 123456vn
Nguồn: bachngocsach.com
Hai người đều là Kiếm Mạch hậu kỳ, một kích giao thủ cân sức ngang tài. Chu Khánh Thư cũng thoáng khôi phục lý trí, y giận dữ quay sang tên Hỏa nô quát: "Hỏa nô, giết nó đi!"
Hai mắt Hỏa nô lóe lên tinh quang, Linh kiếm xuất hiện trong tay, khí tức Kiếm Mạch Viên Mãn phóng thích toàn bộ. Gã chém một kiếm đến Hoa Thiên Phong, một đạo kiếm quang nóng bỏng phá không bắn tới.
Hoa Thiên Phong biến sắc, một kiếm tên Hỏa nô không lưu thủ chút nào. Chống lại được một kích toàn lực của Kiếm Mạch Đại viên mãn gã cũng phải trả giá lớn. Nhưng một đạo thân ảnh vừa lúc hiện trước mặt gã chặn đứng luồng kiếm quang nóng sáng của tên Hỏa nô kia lại, cả hai đồng thời tiêu thất giữa không trung.
Người vừa ra tay là Trương Thiên Dương là đại đệ tử đời thứ ba của Kiếm Quang Môn. Y là người dẫn đội, đồng thời cũng là một gã linh kiếm sư Kiếm Mạch Đại viên mãn.
"Kính xin Thượng tông bớt giận, sư đệ tuổi trẻ khinh cuồng, mạo phạm. Xin hãy tha lỗi." Trương Thiên Dương chắp tay, trong giọng nói tuy có cung kính nhưng không phải hạ mình như hạ cấp đối với thượng cấp.
Viên Thu Nguyệt Tâm Kiếm môn cũng đứng dậy: "Thượng tông, người này chỉ là vô tâm mà vậy, hơn nữa tại đây cấm chế trùng trùng điệp điệp, không nên thêm chuyện."
Chu Khánh Thư nhớ lại cảnh tượng đầy những lôi cầu, trong lòng tự nhiên lạnh phát run. Nếu không phải y có mặc bảo giáp Thiên La ngân tinh thì chắc hiện giờ đã cháy đen rồi. Y ngước mắt lên nhìn sương mù dày đặc trên núi thì cảm giác ở đó có con yêu thú hồng hoang chỉ chực xông tới ăn thịt.
Cảm nhận được tia sợ hãi trong ánh mắt Chu Khánh Thư, Viên Thu Nguyệt liền biết rõ thời cơ đã tới liền nói: "Thượng tông, chúng ta không tiếp tục nữa nhé?"
Sắc mặt Chu Khánh Thư có chút do dự, khi nãy y quyết tâm xông vào chủ phong cấm sơn bởi vì có người đi trước mở đường nên không cảm nhận được sự nguy hiểm. Nhưng vừa mới nếm thử một chút đã thiếu chút nữa bị cấm chết bóp chết, trong lòng như chim sợ cành cong nên trong lòng có ý đánh bài lùi.
"Thượng tông, thứ cho tại hạ nói thẳng, hiện giờ chúng ta mới chỉ tiến được có ngàn mét, có gặp cũng chỉ là những cấm chế cấp thấp nhất, ngàn mét nữa là khu vực có cấm chế nhị giai. Cho dù dốc hết thực lực của tất cả mọi người cũng không cách nào đi quá xa được." Viên Thu Nguyệt kiên nhẫn khuyên giải. Thị biết rõ Chu Khánh Thư khác chi cậu ấm lớn lên trong nhung lụa, chưa từng trải qua mưa gió, nếu không gặp phải trở ngại chân chính thì sẽ không thể lay chuyển được ý định. Hiện giờ là vừa đúng lúc.
Kỳ thật, Chu Khánh Thư đã muốn lui nhưng cũng muốn mát mặt, hiện tại Viên Thu Nguyệt vừa vặn kê cho y một bậc thang. Nếu y không biết đường bước xuống thì chả quá ngu ngốc sao. Khẽ hừ một tiếng: "Viên sư tỷ đã nói như vậy thì thôi. Quên đi, chúng ta đến những điện thờ phụ khác trên núi xem sao."
Tất cả mọi người như được cởi gánh nặng, thầm thở dài một hơi, tất cả các đệ tử đại kiếm môn chỉ chờ lời nói này, mà những tán tu và đệ tử môn phái nhỏ bị cưỡng chế, ép buộc phải đi, vì không phải chịu chết nữa âm thầm hô may mắn. Nhưng ai cũng hiểu con đường phía trước vẫn còn xa lắm, bởi vì thăm dò điện thờ phụ cũng không thể thiếu pháo hôi như bọn họ nhưng so với đến chủ phong cấm sơn chỉ chết mà thôi thì hy vọng còn sống sót vẫn lớn hơn nhiều.
Tại một ngọn núi khác cách ngọn chủ phong không xa, một đoàn người đang bận rộn quanh một tòa điện các quy mô.
"La kiếm hữu, có nắm chắc hay không?"
Ly Thu Thủy hỏi một gã linh kiếm sư trung niên bố trí phù kiếm.
La Dịch nhét một mảnh phù kiếm vào bên trong cấm chế, kỳ quái là cấm chế không phản ứng, gã tự phụ cười cười: "Yên tâm, cấm chế tòa điện thờ phụ ta đã nghiên cứu không dưới mười năm, đã tìm được phương pháp phá giải, tối đa khoảng một ngày, ta có thể bài trừ toàn bộ cấm chế bên ngoài điện."
"Một ngày đã là lâu rồi, chúng ta không còn có bao nhiêu thời gian, có thể nhanh hơn chút nữa hay không? Đám Chu Khánh Thư đang ở loanh quanh ngọn chủ phong, nếu bị chúng phát hiện chắc sẽ sinh biến cố đấy." Nguyệt Ảnh chen miệng giục.
La Dịch lắc đầu cười khổ: "Nguyệt Ảnh cô nương, Tâm Diễn Tông từng là đệ nhất Kiếm Tông Tử Vân tinh các, mặc dù trải qua mấy ngàn năm tuế nguyệt đi chăng nữa thì cấm chế một tòa điện thờ phụ cũng không đơn giản. Cấm chế tại đây đến giờ vẫn có thể phát huy sức mạnh ít nhất là Nhị giai Trung phẩm đấy. Ta trầm mê trận đạo hơn ba mươi năm, lại nhằm vào cấm trận này nghiên cứu trọn vẹn mười năm mới có thể miễn cưỡng phá giải, một ngày đã là ước tính rất nhanh nhất rồi."
Nguyệt Ảnh nhếch miệng, thị vẫn không cho là đúng.
"Tiểu Nguyệt, đừng quấy rầy la kiếm hữu phá trận." Ly Thu Thủy không cho Nguyệt Ảnh tiếp tục quấy rầy: "Ngươi với Liễu sư muội cùng đi cảnh giới dưới núi, chú ý hướng đi đám Chu Khánh Thư."
"Đã hiểu."
Nguyệt Ảnh buồn bực đáp lại, thị vùng vằng cùng một đệ tử Dục Kiếm môn xuống núi.
"Ta đi cùng nhé." Một gã linh kiếm sư chừng hai mươi tuổi đứng dậy.
Người này tướng mạo có chút anh tuấn, thế nhưng khuôn mặt từ đầu tới giờ vẫn thủy chung xị mặt, toàn thân phóng xuất ra một cổ lãnh ý, bộ dạng đừng có động vào ta. Thế nhưng khi cặp mắt nhìn sang Nguyệt Ảnh thì lại rất dịu dàng.
"Âu Dương Kiếm hữu muốn cùng thì tốt quá nhưng tính tình Nguyệt Ảnh ẩm ương, kính xin chiếu cố vài phần." Ly Thu Thủy nở một nụ cười nhạt nhẽo.
"Ta biết rồi." Âu Dương Lâm gật đầu một cái, đuổi theo sau Nguyệt Ảnh xuống núi.
Ly Thu Thủy nhìn thân ảnh Âu Dương Lâm, ánh mắt trở nên có chút thâm thúy: "Lần này đi Đầm Lầy Mê Vụ có thể gặp đệ tử Mặc Kiếm Môn nếu có thể kết được duyên hận cũng coi như có thu hoạch lớn. Nếu như có thể thành thông gia thì làm sao bị Tâm Kiếm môn và Kiếm Quang Môn o ép?"
Thở dài, thị lại ngước mắt lên nhìn điện các trên đỉnh núi, ánh mắt lộ ra một tia kiên định: "Tòa điện thờ phụ này là tàng đan các, một nhánh của ngọn chủ phong. Nếu có thể tìm được mấy hạt Thiên Cương đan Tâm Diễn Tông lưu lại thì chỉ trong thời gian ngắn Dục Kiếm môn chúng ta có thể xuất hiện vài vị cường giả Kiếm Cương cường giả, đến lúc đó dù Vô Vi Tông muốn thiên vị Tâm Kiếm môn cũng phải suy đi tính lại nhiều."
Trên ngọn chủ phong, bên ngoài điện Đại Diễn.
Mạc Vấn dùng Tam Chuyển Thủy Vân Kiếm trận áp chế cấm chế đại điện đã đến thời khắc mấu chốt. Mất một canh giờ, linh thủy cọ rửa. Nhiều nơi bên ngoài cấm chế bị ăn mòn mỏng đi một tầng, tin rằng chỉ chốc nữa sẽ có một lỗ hổng.
Mà đúng lúc này, tâm thần Mạc Vấn đột nhiên cảm thấy một luồng hàn ý rét thấu xương, một cảm giác bị ngắm trộm xuất hiện!
Mạc Vấn biến sắc. Cảm giác này giống hệt như khi hắn tiến vào tuyệt địa bị Tử linh tập kích, lần kia bị nhìn ngắm cảm giác giống như đúc! Khi hắn tiến vào không gian Trong Nguyên thì nó biến mất nhưng lúc này lại một lần nữa xuất hiện!
Đến cùng là vật gì? Trong lòng Mạc Vấn sợ hãi. Kiếm thức cảnh giới Kiếm Cương căn bản không cảm ứng được nơi phát ra!
"Lam! Có cảm ứng được gần đây có cái gì đó xem trộm chúng ta không?" Mạc Vấn vừa gấp rút thúc dục kiếm trận phá cấm, vừa lấy Kiếm thức truyền âm cho Lam.
Lam đáp lại nhanh chóng, nhưng thanh âm phi thường ngưng trọng: "Là Tử linh, Tử linh tam giai, hơn nữa không phải một con."
Tử linh tam giai hả? Còn không phải một nữa sao? Mạc Vấn thiếu chút nữa bị Lam dọa cho suýt rơi trận bàn.
"Trong tuyệt địa này có tổng cộng bốn con Tử Linh cường đại nhất. Chúng đều có linh trí rất cao, với tình huống thông thường sẽ không chủ động công kích Linh Kiếm Sư, trừ phi Linh Kiếm Sư mạo phạm bọn nó hoặc là có đồ vật gì đó hấp dẫn chúng." Thanh âm Lam tiếp tục truyền đến.
"Hình như ta chưa từng đắc tội với chúng."
"Bọn chúng vì ta mà đến, linh thể của ta là thang thuốc đại bổ đối với chúng."
Mạc Vấn có chút mê muội, Lam quả thực là cái ngôi sao tai họa ah! Xem ra lần này không bị vây chết ở chỗ này, cũng vì Lam mà chết!
"Hình như không đúng, bốn con này cứ quanh quẩn chờ ở quảng trường, hình như là do dự."
Lam trầm mặc một thoáng rồi nói: "Trên người của ngươi có phải có vật gì khiến chúng cố kỵ hay không?"
Mạc Vấn suy nghĩ một chút rồi hỏi lại đầy nghi hoặc: "Trên người của ta có thể có đồ vật gì đó?"
"Có lẽ là trên người của ngươi có Mệnh Nguyên lực." Lam suy luận rồi nói rất nghiêm túc: "Ta không biết chúng có thể lập tức phát động công kích hay không, tốt nhất ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng. Bình thường kiếm khí không có tác dụng lớn đối với bọn chúng, nhất là loại Tử Linh Cao giai."
"Tam Chuyển Thủy Vân Kiếm trận có tác dụng hay không?"
"Không, bọn chúng thuần túy là thể tinh thần, mặc dù có thể đánh tan linh thể nhưng chúng sẽ nhanh chóng phục hồi như cũ. Nhưng Mệnh Nguyên lực của ngươi đúng là khắc tinh của chúng, còn linh thức của ngươi nữa. Ta cảm giác được trong đó ẩn chứa một luồng lực chí dương chí cương. Cái này có lẽ có lực phá hoại rất lớn đối với linh thể tinh Thần."
Nghe nói có biện pháp đối phó, Mạc Vấn thoáng yên tâm. Hai lần được thiên lôi tẩy rửa nên có thể hắn nhiễm một ít Thiên Địa hạo nhiên chi khí của Thiên Lôi chí cương chí dương. Nó có lẽ có chút tác dụng với loại Tử linh được hình thành từ oán niệm của Linh Kiếm Sư biến thành tinh thần thể. Hắn tự nhiên nhớ tới những Sát linh gặp được ở Kiếm phần bên ngoài đầm lầy, Kiếm thức của hắn có thể thôn phệ đối phương mà lớn mạnh, không biết có làm được vậy với Tử linh hay không?
Tại cấm chế ở bên ngoài quảng trường, bốn bóng dáng nhàn nhạt trôi nổi tại trong hư không, chúng phân rõ bốn phương tám hướng, nước giếng không phạm nước sông. Thế nhưng lúc này bọn chúng trao đổi kịch liệt với nhau.
"Lệ Thiên, Tuyệt Sát, Khấp Hồn. Nếu ba người các ngươi còn chưa động thủ, bổn tọa cứ động thủ đã!"
"Hừ! U Huyền, đừng chỉ giỏi cái mồm thôi, nếu ngươi muốn động thủ thì cứ động, chúng ta không cản."
"Phi! Gian trá nhất quả nhiên vẫn là Khấp Hồn nhà ngươi! Sao hả? Muốn bổn tọa xung phong sao? Bổn tọa thiên không làm như ý các ngươi được!"
"..."
"Chờ đợi như cũng không phải biện pháp, thiếu niên này cũng sắp bài trừ được cấm chế bên ngoài đại điện rồi, chờ hắn tiến vào đại điện, ngươi và ta ngay cả có bản lĩnh Thông Thiên cũng không sao làm gì hắn được!"
"Tuyệt Sát, các ngươi không muốn động thủ hả?"
"Hừ, ngươi cho rằng ta không muốn sao? Tại trên người tên thiếu niên này có một luồng khí tức đáng sợ làm cho bổn tọa hãi hùng khiếp vía, nếu như không phải cái khí tức kia cản trở, ta đã nuốt thần hồn và huyết nhục của tên tiểu tử này lâu rồi!"
"Lệ Thiên, đây là địa bàn của ngươi, ngươi nói gì đi?"
"Thiếu niên này thần hồn cực kỳ tinh thuần cường đại, hơn nữa ẩn chứa một điểm chí dương chi khí, nếu là có thể bị chúng ta cắn nuốt, tương lai có lẽ có cơ hội để linh thể phản âm hoàn dương, đoạt xá trọng sinh!"
"Ai nói không phải, mặc dù không thể phản âm hoàn dương nhưng nếu có thêm chút chí dương chi khí thì có thể nắm chắc thêm vài phần đối với thiên kiếp tương lai cũng nên."
"Cái trận linh Địa Từ Trọng Nguyên Kiếm Trận cũng không tệ, linh thể trải qua ngàn năm thai nghén, cũng thập phần tinh thuần, nuốt ả có lẽ có thể đề thăng nên một cấp nhỏ."
"Xem ra tất cả mọi người đều nghĩ đến chỗ tốt, lại không muốn mạo hiểm chút nào."
"Nói nhảm! Bổn tọa không giống các ngươi, khi còn sống đã là linh kiếm sư Kiếm Nguyên, thưở vừa sinh ra đời đã có linh thể cường đại vô cùng, bổn tọa từ thằng Tử linh nhất giai nhỏ bé trải qua vô số sinh tử, thôn phệ hơn ngàn đồng loại cấp thấp mới đến được mức này, cái thân tu vi này có được không dễ, phồn hoa bên ngoài còn chưa được hưởng thụ nên sao lại cam tâm chết không minh bạch ở đây."
Truyền Kiếm Truyền Kiếm - Văn Mặc