The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 92
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 640 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:11:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 65
ột tháng sau —
Tại một sơn cốc vô danh ở Giang Nam một chiếc xe ngựa ngừng lại, thân xe thực rộng, so với bình thường phải rộng hơn gấp đôi, thân xe đều dùng tinh cương rèn thành. Bên trong trải gấm vóc thật dày. Ngựa kéo xe là bốn con tuấn mã thuần trắng, trên trán mỗi con ngựa đều đeo vòng nạm vàng. Trên vòng hoa văn là một đóa sen nở rộ.
Dấu hiệu này tại một tháng trước, vẫn không ai biết. Một tháng này lại liên tiếp xuất hiện trên giang hồ. Không một ai không biết không một ai không hiểu.
Hoa minh.
Hai thế lực lớn nhất hiện tại trong võ lâm, Tiêu gia bảo cùng Hoa các kết minh, dùng hoa sen làm dấu hiệu. Một tháng trước, Linh Lung các đột nhiên gặp một đám sát thủ, người còn lại bị giết thê thảm. Nhưng Linh Lung các dù sao cũng là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, liều chết phản kích vẫn giết hơn phân nửa sát thủ.
Không đến mười ngày, Lạc Thủy môn cũng gặp phải tình cảnh giống Linh Lung các, sát thủ lần này so với trước chẳng những giảm bớt, ngược lại càng tăng nhiều. Cũng may chưởng môn Chu Vân sớm đã đem Lạc Thủy môn dọn đi, né tránh họa diệt môn, nhưng cũng tổn hại thực lớn, không còn được như xưa.
Rồi sau đó lại có không ít môn phái bị tập kích, mỗi lần sát thủ đều tới vô ảnh đi vô tung làm cho không kẻ nào có thể tìm ra, duy nhất một chút dấu hiệu chính là trên mỗi người đều có biểu tượng hoa sen. Đang lúc mọi người tự hỏi những người này là vì cái gì đến, Tiêu gia bảo đột nhiên tuyên bố cùng Hoa các kết minh, xưng là Hoa minh.
Dùng chính là hoa sen làm dấu hiệu. Nhất thời giang hồ ầm ĩ dậy sóng.
Hoa minh này rất nhanh trở thành đệ nhất môn phái trong võ lâm, không có bất luận kẻ nào dám động vào. Trong số sát thủ, mọi người còn phát hiện có rất nhiều người tựa hồ là trong quân lữ, không cần phải nói, hẳn là thủ hạ của Sở vương.
Có Sở vương ở sau lưng làm chỗ dựa, danh tiếng nhất thời vô lượng. Chính là có kẻ dù bất mãn, cũng không dám làm gì.
Trong vòng một tháng, trên giang hồ người người cơ hồ cảm thấy bất an, chỉ sợ trở thành mục tiêu kế tiếp của Hoa minh. Sơn cốc này, chính là nơi trú ngụ của Hoa các. Tiêu Lạc Ngọc đời trước cho tới bây giờ đều chưa từng tới nơi này, hiện giờ Hoa Diệc Khê thân chịu trọng thương, Hoa các có các loại dược vật quý báu, tất nhiên là chỗ chữa thương tốt nhất.
Trước sơn cốc có trận pháp bảo hộ, rất ít người có thể tới nơi đây. Sơn cốc khá lớn, cảnh sắc tuyệt đẹp. Không ít đình đài lầu các lịch sự tao nhã dựa vào đó mà xây dựng nên.
Tại viện sâu nhất trong cốc, cửa một gian phòng mở ra, một người bưng khay bước ra.
Vô Kỳ nhìn dược vật trong khay, ngón tay nắm chặt một chút. Lúc này gian phòng cách vách cũng có một người đi ra, trường bào hoa phục màu tím, bên hông đeo đúng là võ lâm chí bảo Bồ Đề Lệ. Trong ngực ôm một người.
Người trong ngực có chút gian nan ngẩng đầu, chậm rãi nói “Sư phụ, Dịch Hồi sao rồi?”
Vô Kỳ lắc đầu “Còn đang ngủ.” Dịch Hồi kể từ khi đó, liền lâm vào hôn mê, một tháng này tỉnh lại mấy lần, nhưng mỗi lần đều thực nhanh ngất đi. Vô Kỳ dùng đủ loại biện pháp, cuối cùng đều không làm được gì, hiện tại chỉ có thể dùng nội lực miễn cưỡng chống đỡ cho Dịch Hồi.
Tiêu Lạc Ngọc hướng Vô Kỳ gật gật đầu, ôm Hoa Diệc Khê đi vào một tòa lương đình trong cốc. Nơi này thiết kế phi thường tài tình, lương đình bên cạnh sơn cốc vừa lúc có thể đem gió núi thổi qua hóa giải, ngồi ở trong lương đình không chịu chút gió nào, lại cũng không cảm thấy bức bối.
Hoa Diệc Khê nửa tháng trước đã tỉnh, nhưng bởi vì trên người thương thế quá nặng, không thể trúng gió không thể thấy sáng, đã nhiều ngày mới có thể đi ra hít thở không khí. Y lúc ấy nội thương thực nghiêm trọng, may mắn có Phương hoa châu hộ thể, nếu không cho dù là cứu sống, về sau cũng biến thành phế nhân.
Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê ngồi xuống, Hoa Diệc Khê mặc y phục thật dày, chỉ lộ ra cái đầu. Nâng mặt lên, có thể nhìn thấy dung nhan tiều tụy của y, trên mặt không chỉ hoàn toàn không có huyết sắc, mà ngay cả da thịt đều không có bao nhiêu, cả người tựa như một khối da bọc xương.
“Không sao chứ?” Tiêu Lạc Ngọc hỏi. Hoa Diệc Khê gật gật đầu, trả lời “Ta không sao.” Thanh âm cũng khàn khàn dị thường. Y nhìn cảnh sắc bên ngoài xinh đẹp tuyệt trần, tâm tình cũng không tệ. Vốn cho là mình đã chết, nhưng sau khi tỉnh lại phát hiện mình còn sống, cái loại cảm giác vui sướng này y bây giờ còn nhớ rõ.
Không phải sợ chết, chính là hiện giờ chết như vậy, chung quy là không cam lòng. Tuy rằng biết mình hiện giờ bộ dạng nhất định là dị thường dọa người, nhưng so với cái chết vẫn tốt hơn rất nhiều.
Tiêu Lạc Ngọc ngồi ở một bên, cẩn thận che chở y.
“Đang nghĩ về Dịch tiên sinh sao?” Tiêu Lạc Ngọc hỏi. Hoa Diệc Khê lắc đầu “Tàng Kiếm sơn trang sau đó như thế nào?” Y hỏi. Sau khi tỉnh lại vẫn luôn mơ mơ màng màng, cũng chưa từng hỏi mọi chuyện đã xảy ra lúc sau.
“Giao cho Phong Miểu xử lý, hiện giờ cũng không có ai đi tìm bọn họ gây phiền toái. Ta đã sai người đem xác Thái tử tiền triều cùng thi thể trang chủ mai táng.” Tiêu Lạc Ngọc nói. Sự tình của Hoa Diệc Khê khiến hắn không có tâm tư suy nghĩ những thứ khác, sau đó Hoa Diệc Khê bệnh tình ổn định, hắn cũng nhớ tới chuyện Thái tử tiền triều.
Trên người bọn họ, Tiêu Lạc Ngọc có thể nhìn đến một ít bóng dáng bản thân kiếp trước. Hắn chỉ hy vọng cả đời này cùng Hoa Diệc Khê không cần có kết cục như vậy, chết đi rồi thế giới dù sao cũng không biết, hắn không muốn đem hết thảy đều ký thác vào cái không biết.
“Coi như là giúp bọn họ một cái nhân tình đi! Dù sao Phương hoa châu cứu ngươi một mạng.” Tiêu Lạc Ngọc cười nói. Nắm chặt tay Hoa Diệc Khê, tuy rằng Hoa Diệc Khê hiện tại bộ dáng e là ai thấy cũng sẽ bị dọa sợ, nhưng hắn chỉ cảm thấy này gương mặt này cũng là gương mặt xinh đẹp nhất trên thế giới. Cúi đầu trên trán Hoa Diệc Khê hôn một cái.
“Khi ta ngủ, tựa hồ mơ một giấc mộng.” Hoa Diệc Khê nói “Ta mơ thấy ngươi chết, Tiêu gia bảo cũng bị hủy. Ta đi báo thù cho ngươi…”
Tiêu Lạc Ngọc sửng sốt, “Như thế nào lại có giấc mộng này?” Hắn nói không nên lời trong lòng là tư vị gì.
“Không biết, chính là cảm giác trong mộng ta thực thương tâm, thực tuyệt vọng. Bất quá ta nhớ không phải quá rõ ràng.” Hoa Diệc Khê mỉm cười “Thực may chỉ là giấc mộng.”
Chính là hiện tại nhắm mắt lại, Tiêu Lạc Ngọc vẫn là sẽ nhớ tới biểu tình tuyệt vọng khi Hoa Diệc Khê ôm thi thể hắn. Cũng sẽ không quên cảm giác bất lực của bản thân khi đó. Hắn ôm lấy Hoa Diệc Khê “Sẽ không có một ngày như vậy.”
Khi nói chuyện, tiếng bước chân vang lên, Thanh Thương đi tới.
“Các chủ, Tiêu bảo chủ, bọn họ đã trở lại.” Thanh Thương nói, đem dược của Hoa Diệc Khê đặt ở trên bàn. Tiêu Lạc Ngọc cầm lấy chén dược đút cho Hoa Diệc Khê, gật đầu nói “Bảo bọn họ tới đây!”
Một chén dược còn chưa uống hết, ước chừng có hơn bốn mươi mấy người tới khoảnh đất trống trước mặt hai người. Những người này đều mang theo khăn che mặt màu đen, thấy không rõ diện mạo. Chỉ có thể nhìn ra cầm đầu chính là một người nhiều tuổi, bởi vì tóc lộ ở bên ngoài đã có một ít hoa râm.
“Thuộc hạ không phụ giao phó, đã hoàn thành nhiệm vụ Bảo chủ phân phó.” Người cầm đầu nói. Tiêu Lạc Ngọc khẽ gật đầu “Các vị vất vả, ngày sau có thể nghỉ ngơi mấy ngày.”
“Vâng.”
Những người này đều là cao thủ trong Hoa các cùng Tiêu gia bảo, người của Sở vương cũng có, bởi vì bọn họ cố gắng, hiện giờ trên giang hồ có thể nói là không có một ai dám phản đối. Một số môn phái có quan hệ tốt với Tiêu gia bảo, tỷ như Thiết sa môn, bởi vì Môn chủ Trọng Trầm Mặc, đã trở thành môn phái lớn nhất sau Tiêu gia bảo cùng Hoa các trên giang hồ.
Mà một số môn phái khác nhìn đến tình huống này cũng sôi nổi muốn cùng Tiêu gia bảo qua lại. Nhưng cũng có một ít môn phái âm thầm hình thành liên minh đối nghịch.
“Giải tán đi!” Tiêu Lạc Ngọc phất tay, mọi người khom người lui ra. Chỉ có lão giả cầm đầu ở lại. “Bảo chủ, tin tức ngươi sai ta tìm hiểu đã có.”Nói xong, đưa lên một tờ giấy.
Tiêu Lạc Ngọc tiếp nhận, nhìn thoáng qua. Sau đó gật gật đầu “Rất tốt, cần phải tìm được địa điểm chính xác.”
“Vâng, thuộc hạ xin lui trước.” Lão giả nói.
Sau khi lão giả rời đi, Hoa Diệc Khê nhịn không được hỏi “Ngươi sai bọn họ tìm tin tức Phượng Nhan?” – Tiêu Lạc Ngọc sợ Hoa Diệc Khê hiểu lầm, vội vàng giải thích “Ta nghĩ thông qua nàng tìm ra người đứng sau. Hơn nữa nàng chung quy là tai họa lớn. Vạn nhất xảy ra chuyện gì…”
Nhìn Tiêu Lạc Ngọc vội vàng giải thích, Hoa Diệc Khê nhịn không được buồn cười, nhưng nào ngờ nụ cười này lại tác động thương thế, ho khan vài tiếng.
“Nơi này tuy rằng không có gió, nhưng ngồi như vậy cũng không thoải mái, không bằng trở về đi!” Tiêu Lạc Ngọc có chút đau lòng. Đã vào lập thu, tuy rằng khí hậu Giang Nam vẫn thật ấm áp, nhưng trong gió vẫn có một ít hơi lạnh.
Trở lại trong phòng, Lung Mộc dùng bồ câu đưa thư tới Tiêu gia bảo. Hiện giờ hắn đã không chỗ để đi, Hữu Yển xin cho hắn lưu lại Hoa các. Tuy rằng võ công đã mất, nhưng được Hữu Yển điều trị đã khá hơn nhiều. Khôi phục nội lực cũng là chuyện sớm hay muộn.
Không chỉ hắn, cả Chu Lam cũng ở lại nơi này.
“Có phải là xảy ra chuyện gì?” Hoa Diệc Khê hỏi.
“Tiêu Vân nói trong bảo hết thảy đều ổn.” Tiêu Lạc Ngọc lắc đầu, Tiêu Vân ở trong thư nói bởi vì Tiêu Lạc Ngọc bảo hắn đả kích sinh ý mấy nhà, hiện giờ sinh ý Tiêu gia bảo đã bị tổn thất, nhưng cũng không tính nghiêm trọng. Trong thư còn nói Thẩm Khanh luôn luôn ở tại Tiêu gia bảo không chịu đi. “Hắn nói Thẩm Khanh vẫn không chịu rời đi, hỏi ta có thể cho Thẩm Khanh tiếp tục ở lại hay không.”
“Tiêu Vân có ý với Thẩm Khanh, chẳng lẽ Thẩm Khanh…” Hoa Diệc Khê nói.
“Bất luận thế nào, cho dù là Thẩm Khanh trong lòng có quỷ, từ chỗ Tiêu Vân cũng không đạt được tin tức gì.” Tiêu Lạc Ngọc đề bút hồi âm. Đem thư đưa cho Lung Mộc chờ ngoài cửa.
Lung Mộc cầm thư, hướng lồng nuôi chim bồ câu đi đến.
Trong sơn cốc có một chỗ chuyên dưỡng một số loài động vật nhỏ, xa xa có thể nhìn thấy Canh Tinh nằm trên cỏ, mà bên cạnh nó là một còn mèo lớn cỡ bàn tay.
Mỗi ngày vào khoảng thời gian này, Hữu Yển đều ở chỗ này. Ai cũng sẽ không tin tưởng, hết thảy động vật nơi đây, trừ bỏ Canh Tinh, đều là Hữu Yển ở bên ngoài cứu về.
Hữu Yển đúng là mặt lạnh tâm lãnh, so với Tả Yển còn lạnh hơn rất nhiều. Nhưng đối với tiểu động vật này đó, so với người bình thường còn kiên nhẫn hơn nhiều.
Thời điểm Lung Mộc đi tới, Hữu Yển vừa lúc tẩy trừ miệng vết thương cho một con thỏ. Cũng không để ý gì tới Lung Mộc, gương mặt xinh đẹp mang theo chút độ ấm cùng nghiêm túc. Lung Mộc ngẩn người, qua hồi lâu mới nói “Ta tới bắt bồ câu đưa tin.”
Hữu Yển gật gật đầu, Lung Mộc đến bắt một con bồ câu. Chờ hắn đem bồ câu thả bay mới chú ý tới Hữu Yển đã tẩy trừ vết thương xong cho thỏ, đang rửa tay.
“Cơm trưa ta đem lại đây cho ngươi?” Lung Mộc hỏi. Hữu Yển gật đầu “Đã làm phiền ngươi.” Lung Mộc cảm thấy vui vẻ, rạo rực đi đem cơm tới. Đại khái là bởi vì thương thế của hắn do Hữu Yển cứu trị, trong toàn bộ Hoa các, hắn thích nhất kề cận Hữu Yển.
Hữu Yển không ăn bất luận loại thịt nào, tại nhà bếp có chỗ chuyên làm thức ăn chay cho hắn. Lung Mộc cầm hai bộ bát đũa, tính toán cùng Hữu Yển dùng cơm trưa. Hắn vừa muốn rời đi phòng bếp, liền nghe được có người khe khẽ nói nhỏ.
“Lại có người đến xin chữa bệnh. Nghe nói là trưởng lão một cái Các nào đó…”
Hoàn chương 60
Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm - Hiên Viên Quỷ Hồ