Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Ái Khán Thiên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 140
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 671 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:28:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 132: Kết Cục Đã Định…
Ông Bạch giữ vợ chồng Bạch bí thư ở lại thêm vài ngày, Lisa vì vấn đề thân thể và quan hệ cũng bị lưu lại, Bạch Kiệt đương nhiên bám theo. Đinh Hạo và Bạch Bân vốn muốn về nhà mình ở, ông Bạch lại nói với Bạch Bân vài câu, Bạch Bân liền lập tức ở lại.
Hai người này vừa thầm thì vừa liếc nhìn Đinh Hạo, Đinh Hạo bị ánh mắt hai hồ ly một lớn một nhỏ này qua lại đánh giá sợ tới mức toàn thân nổi da gà, lúc ăn cơm cũng phải lo lắng đề phòng, không ăn được nhiều gà lắm.
Đinh Hạo lo lắng hai ngày, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra. Bây giờ cậu vẫn ở cùng Bạch Bân một phòng, không phải là cố tình biểu hiện ra gì đó mà thật sự không còn phòng trống. Đinh Hạo đã từng ở đây vài lần, khá quen thuộc hoàn cảnh, tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Bạch Bân bị cậu quấy rầy không đọc sách được, quyết định gập sách lại ôm đứa nhỏ vào trong lòng ngực mình, hỏi cậu: “Lại làm sao vậy?”
Đinh Hạo quay người ghé vào lòng anh, mặt đối mặt hỏi: “Bạch Bân, ban ngày nội nói với anh cái gì vậy? Có phải… muốn lật bài với ba anh không?”
Bạch Bân ‘ừm’ một tiếng: “Có lẽ vậy.”
Đinh Hạo nhíu mày, đời này cậu có thể coi là cùng Bạch Bân lớn lên, so với lúc trước càng hiểu rõ hơn thái độ làm người của Bạch bí thư, đây là một người cha tốt. Cậu nhớ rõ Bạch Bân mới trước đây còn rất sùng bái Bạch bí thư, mặc dù sau đó có chuyển sang sùng bái ông Bạch, nhưng ký ức tốt đẹp lúc trước là không thể thay thế.
“Nếu không, chúng ta đừng nói nữa? Hiện giờ không phải cũng rất tốt sao…”
Bạch Bân cắn một ngụm vào chú rùa nhỏ lại bắt đầu rụt cổ này: “Không được, không công bằng.”
Đinh Hạo để anh cắn miệng, vẫn cố gắng giải thích, liên tục nói không ngừng: “Gì cơ? À, anh nói ba em biết chuyện chúng ta, ba anh không biết là không công bằng với em sao? Không sao đâu, em không thèm để ý… Ưm ưm…!”
Bạch Bân đè cậu xuống cắn liếm cái lưỡi lộn xộn một lúc, rồi mới một lần nữa giải thích cho cậu: “Không phải em, là không công bằng với anh.” Thấy vẻ mặt Đinh Hạo vẫn không rõ, nắm tay cậu tiếp tục giải thích từng chút một: “Anh cần một đáp án chắc chắn, chúc phúc cũng được, phản đối cũng được, anh đều cần chuẩn bị trước… Không có thời gian.”
Đinh Hạo nghe anh nói cái hiểu cái không, đang cẩn thận suy nghĩ, lập tức bị bàn tay đang chui vào áo ngủ lôi lại tinh thần: “Bạch Bân, anh để em nghĩ một lúc đã, vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận mà… Này, đừng vươn tay vào, này…!”
Động tác Bạch Bân nhanh gọn, tiến thẳng đến mục tiêu, cầm phía dưới đang mềm mại của Đinh Hạo vuốt ve trong tay, miệng cũng ôn nhu hôn lên mặt, lên cổ cậu, liếm hút làn da trắng noãn, gặm cắn, liếm láp.
So với động tác liền mạch lưu loát của Bạch Bân, lời lẩm bẩm phản kháng của Đinh Hạo quả thực giống như thẹn thùng, đầu óc lập tức bị khoái cảm chiếm lĩnh, ngoại trừ cảm nhận Bạch Bân thì không thể nghĩ thêm cái gì không, đến khi Bạch Bân đang liếm hút giữa hai xương quai xanh rồi dần dần đi xuống, nhịn không được phát ra thanh âm: “…Ưm, nhẹ thôi!”
Bạch Bân cố ý hiểu lầm cậu, ngoài miệng không thả lỏng, nhưng động tác trên tay có nhẹ bớt. Đinh Hạo đang được anh đùa nghịch thoải mái, nhẹ như vậy lập tức liền bất mãn, tách đùi ra cọ cọ lên người anh, đến khi động tác Bạch Bân tăng nhanh cũng không lùi lại, dán sát vào anh vặn vẹo uốn éo. Bạch Bân để cậu dán sát chặt chẽ, nơi đã có phản ứng kia lại bị cọ vào, có chút nóng vội, muốn tiếp tục cởi quần ngủ của Đinh Hạo, lại bị ngăn cản.
Người phía dưới sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt đặc biệt long lanh: “Hôm nay cũng muốn sao? Em, em dùng tay làm cho anh được không? Hoặc là, miệng cũng được… Đây là nhà ông nội… Không… tiện…” Nói xong lời cuối cùng liền rũ mắt xuống liếc trái liếc phải lung tung, biểu tình quyến rũ này khiến tim Bạch Bân đập thật nhanh, cúi đầu hôn cậu: “Ngoan, đừng động đậy, anh chỉ muốn hôn em.”
Đinh Hạo để anh hôn lên miệng, phía dưới cũng được bàn tay săn sóc chiếu cố, yên tâm thả lỏng thân thể. Mỗi lần tự mình sờ đều không tự giác nhẹ tay, được Bạch Bân làm thì khác, anh quan sát biểu tình của Đinh Hạo, đến khi mặt cậu nhuộm màu đỏ ửng, động tác trên tay vẫn không thả lỏng. Đinh Hạo bị kích thích, khóe mắt ứa ra chút nước mắt, giơ chân cọ xát gần Bạch Bân, nơi đó cũng giống cậu, đã muốn bước vào trạng thái chiến đấu.
Bạch Bân một đường hôn xuống, từ bụng rồi dần dần tới nơi đang nắm. Đinh Hạo hoảng sợ, cơ hồ muốn ngồi lên: “Bạch Bân… Anh làm gì đấy! Em, em không cần!” Tuy được Bạch Bân phục vụ miệng rất thoải mái, nhưng mỗi lần anh hôn tới đó cậu sẽ không thể kiểm soát được âm lượng của mình, xuất cũng đặc biệt nhanh… Đinh Hạo không hề thích cảm giác mình hoàn toàn không khống chế được này.
Bạch Bân không để ý đến cậu, tách ra đôi chân đang có ý đồ khép lại, nắm lấy Đinh Hạo nhỏ vuốt hai cái, há mồm ngậm nó vào trong miệng. Đinh Hạo bị nhiệt độ nóng rực kích thích, nửa ngày mới khôi phục lại tinh thần, lần này chẳng những là mặt, ngay cả mắt cũng đỏ bừng: “Bạch Bân, anh…”
Ấm nóng, chặt chẽ, lại được Bạch Bân hút vào, cảm giác ham muốn tràn ngập từ thân đến tâm, Đinh Hạo nhắm mắt lại ưỡn mình ra vào nơi đó… Được rồi, cậu không đè nổi Bạch Bân, coi cái này như mình đang ‘làm’ anh là được. Đinh Hạo bị hình ảnh trong tưởng tượng của mình kích thích đến nhiệt huyết sôi trào, hít sâu một hơi đè nén lại xúc động, lần lượt ra vào, có chút tiến bộ thành tài.
Hai người náo loạn đến nửa đêm, giải quyết nhu cầu của đối phương rồi ôm nhau ngủ. Đinh Hạo lần này bị ép đến một giọt cũng không thừa, thắt lưng bủn rủn, miệt mài như vậy là không đúng không đúng…
Trong lúc mơ mơ màng màng vẫn muốn hỏi chuyện Bạch Bân: “Anh muốn chuẩn bị cái gì vậy?”
Bạch Bân nghe thấy âm thanh thầm thì ngái ngủ của cậu cũng cười, ôm chặt cậu vào trong lòng: “Không có gì, chuyện công tác, thời gian hơi gấp… Hạo Hạo ngủ đi, không cần xen vào mấy việc này đâu.”
Đinh Hạo ‘ưm’ một tiếng, xoay người ghé vào lòng ngực anh ngủ say. Bạch Bân đã bảo cậu không cần xen vào, vậy cậu sẽ không lo nữa, chỉ cần nghe lời Bạch Bân là được, dù sao người này lần nào cũng rất đáng tin cậy.
Bạch Bân nhìn người trong lòng đã ngủ say, hôn lên trán cậu rồi cũng nhắm mắt lại. Trách nhiệm trên vai khiến anh mất đi quyền lợi được bốc đồng, vừa không thể phụ lòng bồi dưỡng của ông Bạch, cũng không có khả năng buông tha Đinh Hạo, anh cần chọn tốt một điểm cân bằng giữa hai người, đứng vững vàng nơi đó. So với sự cho phép của người khác, Bạch Bân càng tin tưởng tự mình có thể làm được, nếu Bạch bí thư thật sự phản đối, anh cũng có thể sớm làm chút việc để trải con đường khác cho mình.
Ông Bạch hiểu rõ điểm này của Bạch Bân, mới cho phép anh ở cùng Đinh Hạo. Chuyện của Bạch Kiệt là một cơ hội, ông thấy cần phải nhân đây nhanh chóng nói rõ với Bạch bí thư. Bây giờ còn có thể chuẩn bị trước, mặc dù mấy người Bạch bí thư phản đối, ông vẫn có thể linh hoạt thay đổi để không ảnh hưởng đến quan hệ của Bạch Bân và người nhà cùng việc công tác về sau.
Ông Bạch tìm một cơ hội thích hợp gọi Bạch bí thư vào trong phòng sách nói chuyện. Đinh Hạo tinh mắt, nhìn thấy hai người một trước một sau bước vào phòng sách lập tức muốn chạy, chưa kịp ra khỏi cửa đã bị Bạch Bân bắt về: “Muốn đi đâu vậy?”
Đinh Hạo cúi đầu nhìn mũi chân, ấp úng viện lý do: “Ừm, nội vừa gọi điện cho em, bảo em trở về thăm nội…”
Bạch Bân hiểu rõ tâm tư Đinh Hạo, kéo áo cậu lôi về phòng khách: “Di động của em vẫn chưa khởi động, nội gọi cho em bằng cách nào? Hơn nữa, không phải đã đồng ý chờ thứ bảy chúng ta cùng nhau qua đó sao?”
Đinh Hạo bám chặt khung cửa không buông tay, vẫn muốn chạy ra ngoài: “Không, Bạch Bân, em rất muốn về nhìn một cái… Em mặc kệ, anh để em về nhà anh cũng được!” Hôm qua Đinh Hạo được Bạch Bân dỗ dành xong rồi, nhưng lúc này nhìn thấy Bạch bí thư người thật lại có chút run rẩy.
Bạch Bân nhìn Đinh Hạo giống như gấu trúc cả người treo ở cửa phòng khách, đành phải đứng đó thuyết phục cậu: “Hạo Hạo, không sao đâu, nội đang giúp chúng ta nói chuyện, đừng sợ, nhé.”
Đinh Hạo có chút thiếu tự nhiên, bám tay vào khung cửa không nói lời nào. Cậu cảm thấy chuyện của hai người có chút tàn nhẫn với Bạch bí thư, thật sự rất khó mở miệng nói thẳng. Có lẽ, vẫn có thể kéo dài thêm một thời gian ngắn nữa? Ít nhất để Bạch bí thư cao hứng về chuyện Bạch Kiệt và Lisa vài ngày…
Hai người đứng ở đó, Đinh Hạo ngẫm nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn lầm bầm cùng nhau đi vào, Bạch bân nói, đây là dao sắc chặt đay rối, không tin thử nhìn Đinh Viễn Biên xem! Nhớ đến ba mình bị một đao thống khoái cũng không đau lắm, Đinh Hạo liền kiên trì ngồi trên ghế salon chờ thẩm lý và phán quyết. Bạch bí thư không phải Đinh Viễn Biên, nhớ tới trước kia Bạch bí thư vì Bạch Bân và cậu mà lo đến bạc tóc, lại quan hệ không hợp với Bạch Bân… Đinh Hạo bồn chồn, ngẩng đầu nhìn lên phòng sách tầng hai, tự đáy lòng mong chờ ông Bạch nói thật nhiều, giải thích thật tỉ mỉ cặn kẽ.
Bạch Kiệt ra ngoài từ sáng sớm, lúc về nước cậu muốn vào làm công ty, có rất nhiều việc cần tìm hiểu. Thân thể Lisa đặc biệt, phải ở nhà. Trương Quyên cố ý đi mua hoa quả tươi, lại vào phòng bếp làm vài món điểm tâm sở trường với dì Ngô, chuẩn bị chút nữa bồi dưỡng cho Lisa, nhìn cô bám theo mình giúp này giúp kia không chịu ngơi tay, liền rửa sạch hoa quả bảo cô mang ra cho mọi người ăn.
Lisa bưng đĩa dưa vàng đã cắt gọt thật đẹp ra, thấy Đinh Hạo và Bạch Bân đều ở trong phòng khách, đưa cho Đinh Hạo trước, nhìn tư thế ngồi của cậu, thuận tiện lại hỏi một câu: “Đinh Hạo, cậu đang khẩn trương à?”
Sống lưng thẳng tắp của Đinh Hạo hơi thả lỏng: “Không khẩn trương, tôi đang, đang luyện tư thế ngồi…” Cậu bên này vừa thả lỏng được một chút, liền thấy ông Bạch và Bạch bí thư từ tầng hai xuống dưới, lập tức lại thẳng đứng lên, dưa cầm trong tay cũng không cắn nổi nữa.
Lần này là Bạch bí thư đi trước, ông Bạch đi phía sau, vừa đi sau vừa lải nhải với Bạch bí thư: “… Lần trước Lisa người ta tới con không về xem, ừm, được thôi, bây giờ người ta có cháu trai của con con đã về rồi! Ba đã nói với con rồi, muốn cái này phải mất cái kia!”
Bạch bí thư rõ ràng tiều tụy đi không ít, không có tinh thần như vừa nãy đi vào, xoa nhẹ mi tâm cãi ông Bạch: “Ba, sự tình không thể nói như vậy, cái này căn bản là hai chuyện khác nhau…”
Ông Bạch trừng mắt: “Bậy bạ! Đều giống nhau, tự con không quản tốt mấy đứa nhỏ, một đám khỏe mạnh lớn lên đã không dễ dàng, lại đều có tiền đồ, con còn muốn thêm cái gì nữa!”
Bạch bí thư cúi đầu còn kháng nghị: “… Lúc trước ba đã nói sẽ thay chúng con chiếu cố tốt.”
Ông Bạch đập một gậy lên đầu gối anh: “Con còn dám nghi sang ta nữa, hả?”
Bạch bí thư trúng một gậy không dám nói gì nữa, đi xuống tầng để mấy đứa nhỏ nhìn thấy cũng không tốt. Anh đi theo ông Bạch xuống phòng khách ngồi xuống, nhưng vẫn không chịu nhìn Bạch Bân và Đinh Hạo ngồi đối diện, mặt nhăn nhó không chịu thả lỏng.
Trương Quyên cũng bị động tĩnh trong phòng khách kéo ra, nhìn mấy người đều có sắc mặt không tốt, vội vàng cởi tạp dề của mình đưa cho Lisa, dỗ cô vào phòng bếp: “Dì Ngô gọi con qua đó nếm thử canh xem thế nào, con vào bếp trước đi, nhé.”
Lisa vô cùng cao hứng mình có thể giúp được gì đó, lập tức đi vào phòng bếp. Trương Quyên đã ngồi xuống cạnh Bạch bí thư, nhìn sắc mặt ông Bạch cẩn thận dò hỏi: “Ba, có chuyện gì vậy?”
Ông Bạch không nói lời nào, Trương Quyên lại đi kéo tay áo Bạch bí thư. Bạch bí thư nói mơ hồ không rõ, ngôn ngữ không biểu đạt ra ý chính của ông Bạch, hoặc là nói anh vẫn chưa muốn thừa nhận những điều ông Bạch nói ra: “Đúng vậy, là chuyện Lisa, ba nói Kiệt Kiệt còn nhỏ nuôi không tốt, có thể đưa cho Bạch Bân nuôi…”
Ông Bạch ngồi kia nghe Bạch bí thư hiếm khi lòng vòng, lập tức sửa lại cho đúng: “Không phải ba nói cướp con của Bạch Kiệt và Lisa, Bạch Bân đi nhận nuôi một đứa cũng được.”
Trương Quyên sửng sốt, cô không hiểu đây là có ý gì, nhưng đều có liên quan tới Bạch Bân, liền nhìn qua. Bạch Bân dường như đã sớm nói chuyện với ông Bạch, không chút ngạc nhiên đón lời: “Con không có đứa nhỏ của mình, nên nội mới có tính toán như vậy.”
Mặt Trương Quyên trắng bệch, không thể tin được nhìn đứa con cả, cuối cùng vẫn cẩn thận uyển chuyển hỏi thăm: “Bạch Bân, con… có phải thân thể con không tốt lắm không?”
Hai người ngồi trên ghế salon đối diện cô đồng loạt mở miệng:
“Không phải!”
“Đúng vậy!!”
Bạch Bân quay đầu lại liếc nhìn Đinh Hạo, sắc mặt cổ quái: “Cơ thể anh tốt lắm, em cũng biết mà?”
Mặt Đinh Hạo đằng phát đỏ bừng.
Trọng Sinh Chi Tra Thụ Trọng Sinh Chi Tra Thụ - Ái Khán Thiên