Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ái Khán Thiên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 140
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 671 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:28:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 116: Nói Ra…
iằng co cả ngày, buổi tối ở lại chỗ Bạch Bân, Đinh Hạo muốn gọi điện cho bà Đinh lại không dám bấm số, cuối cùng vẫn là Bạch Bân gọi điện thoại cho mẹ Đinh, gián tiếp uyển chuyển hỏi thăm một chút tình báo.
Đinh Viễn Biên dạo một vòng trong trấn không tìm được Đinh Hạo, đã về đến nhà. Mẹ Đinh dường như không biết bọn họ gây chuyện gì ở nhà Lý Thịnh, hỏi Bạch Bân trong điện thoại: “Hạo Hạo lại làm gì chọc ba nó rồi? Hai người cãi nhau gây chuyện lớn quá… Nếu con tìm được Hạo Hạo thì khuyên nó ăn nhiều cơm một chút, mai thời tiết thay đổi, nhớ mặc thêm áo, cả hai người bọn họ đều mắc tật xấu này, tức lên liền không quan tâm gì cả.”
Bạch Bân đáp ứng từng câu một, anh đã nghe được đại khái từ phía mẹ Đinh. Đinh Viễn Biên tức giận đánh Lý Thịnh Đông một trận rồi về, đại khái là sợ gây ảnh hưởng xấu, không hề nói cho người ngoài, ngay cả mẹ Đinh còn không biết, có lẽ bên nhà bà Đinh cũng không có chuyện gì.
Đinh Hạo lúc này mới yên lòng, có thời gian chuẩn bị giảm xóc vẫn tốt hơn.
Vết thương Đinh Hạo bị đánh một gậy trên lưng ngày hôm sau liền thâm tím rõ rệt. Đêm qua Bạch Bân chỉ kịp bóp chút rượu thuốc cho cậu, lúc này vết bầm tím đáng sợ lộ rõ, dưới màu rượu thuốc càng thêm nổi bật. Sức khỏe Đinh Hạo không tồi, không biết ôm tâm lý gì, không hề tích cực với việc đến bệnh viện khám vết thương: “Không sao đâu, thật ra không đau lắm, hai ngày nữa là tốt rồi.”
Bạch Bân không thèm để ý, trực tiếp cõng thẳng cậu xuống tầng. Đinh Hạo muốn nhảy xuống tự đi, bị anh nhéo mông một cái: “Hạo Hạo, có phải em cảm thấy đã bị đánh rồi, nếu gặp lại ba thì tâm lý sẽ thoải mái hơn?”
Đinh Hạo ghé vào lưng anh bất động, cúi đầu ôm cổ anh không nói lời nào.
Bạch Bân không chờ câu trả lời của Đinh Hạo, trong lòng đã đoán được không sai biệt lắm, anh và Đinh Hạo thật sự hiểu nhau rất rõ, có tâm tư cẩn thận và vân vân đều không thể dối trá được: “Anh biết em nghĩ như thế nào, nhưng em đã bị đánh như vậy, ba em chỉ cảm thấy em và Lý Thịnh Đông cùng đáng tội, em xem lúc ba em đánh Lý Thịnh Đông có đau lòng sao…”
Đinh Hạo nằm trên lưng Bạch Bân run lên, đầu dụi dụi về phía trước: “Bạch Bân, anh là nói… em còn phải bị đánh thêm nữa?”
Bạch Bân xốc cậu lên, khiến Đinh Hạo tựa vào lưng anh càng thoải mái hơn, nghe thanh âm đau lòng của cậu liền nở nụ cười: “Đứa ngốc, có anh ở đây, sẽ không để em bị đánh nữa.”
Trong lòng Đinh Hạo có chút mất tự nhiên nhưng lại vô cùng ngọt ngào, ôm cổ Bạch Bân không nói gì.
Bạch Bân nếu đã nói vậy, tức đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt, nhưng trước đó còn phải công khai với ông Bạch đã, việc này có vẻ dễ hơn, anh đã nhiều lần vô ý hữu ý để lộ chút tiếng gió với ông Bạch, trong lòng ông chắc sớm đã có chuẩn bị. Có vài lần, Bạch Bân thậm chí còn cảm thấy ông Bạch ngầm đồng ý bọn họ ở cùng một chỗ.
Đưa Đinh Hạo đến bệnh viện xem xét vết thương trên lưng, kết quả kiểm tra của bác sĩ là không nặng lắm, giống như Đinh Hạo dự đoán, chỉ là vết thương ngoài da nhìn hơi đáng sợ, điều dưỡng vài ngày là khỏi.
Bác sĩ khám còn hỏi: “Các cậu sao lại bị như thế này? Bạo lực gia đình hay bị thầy giáo đánh ở trường học?”
Đinh Hạo tận dụng cơ hội chụp X quang nửa thân trên luôn, lắc lắc đầu nhìn tấm phim chụp ra, chỗ miệng vết thương được bôi thuốc lên nhìn đặc biệt rõ, nghe bác sĩ hỏi chỉ ậm ừ trả lời, cười ha ha nói lảng: “Không phải, bây giờ thầy giáo ở đâu dám đánh học sinh chứ, hận không thể học từ nhà trẻ quyền cá nhân ấy chứ!”
Bác sĩ cũng cười cười không nói lời nào, kê cho Đinh Hạo mấy hộp thuốc mỡ cùng vài viên thuốc giảm đau. Bạch Bân đứng cạnh hỏi tỉ mỉ những điều cần chú ý, vết thương của Đinh Hạo không bị rách da, nhưng không được dính nước, vài ngày tới chỉ có thể lau người.
Bạch Bân phụ trách chuyện này, thời tiết đang nóng dần, đôi khi lúc mình tắm thấy đứa nhỏ đáng thương, liền để khăn mặt vào ngăn tủ lạnh một lát cho cậu hạ nhiệt độ. Căn hộ của bọn anh ở trấn trên mới chỉ bài trí đơn giản, vẫn chưa trang bị điều hòa, một chiếc quạt nhỏ thổi thổi miễn cưỡng qua được vài ngày.
Bạch Bân vì chuyện của Bạch Kiệt và Lisa mà nghỉ thêm vài ngày, anh bàn bạc với ông Bạch xử lý xong vụ này. Bạch Kiệt ở nước ngoài vẫn còn chương trình học, chỉ ở nhà vài ngày rồi lại phải về. Lisa tới đây chủ yếu vẫn đang tìm trường học, ý của ông Bạch là để Bạch Kiệt lo liệu việc này, Bạch Kiệt đáp ứng, tự mình vất vả tìm trường cho Lisa.
Lisa vô cùng cảm động, theo dì Ngô học nấu chè cổ vũ Bạch Kiệt. Ông Bạch đôi khi có ghé qua, cũng ngồi xuống ăn vài chén, tay nghề Lisa có thể coi là tạm chấp nhận được, ông rất vui mừng. Chuyện Bạch Kiệt xem như đã gần xong, ngay sau đó chuyện của Bạch Bân lại khiến ông Bạch phải nhíu mày.
Trong khoảng thời gian này Bạch Bân ở trong nhà, một ngày hai mươi bốn giờ hận không thể trói Đinh Hạo bên người mang theo khắp mọi chốn, thứ nhất là vì Đinh Hạo quả thật bị thương hành động bất tiện, thứ hai là rõ ràng làm ra cho ông Bạch xem.
Lisa mắt sáng ngời trong suốt nhìn theo, vẫn nóng lòng muốn thử nói gì đó với Đinh Hạo, cô cảm thấy hai người cần tạo lập cảm tình, đều là đồng đội. Đồng tính luyến ái công khai ở nước ngoài nhiều hơn trong nước, nhưng đa phần vẫn không nhận được sự ủng hộ của người nhà, Bạch Bân và Đinh Hạo trong mắt cô bé chính là đôi tình nhân đau khổ phấn đấu vì tình yêu. Tinh thần chủ nghĩa nhân đạo của Lisa phát huy tác dụng, cô cảm thấy tất cả những người phấn đấu vì tình yêu của mình đều vô cùng dễ thương.
Bạch Kiệt thấy bạn gái mình muốn tâm tình với Hạo Hạo, lôi kéo Lisa tránh phía sau cầu thang không cho cô bé ra ngoài quấy rầy anh mình và Đinh Hạo. Đôi mắt xanh thẳm của Lisa hiện ra biểu tình hoang mang, Bạch Kiệt dùng câu trả lời ngắn gọn nhất làm hài lòng cô: “Khụ, người động phòng (Đông Phương) thích hàm súc.”
Lisa lập tức bày ra biểu tình đã hiểu rõ, đứng xa xa yên lặng chúc phúc cho hai người: “Hy vọng bọn họ có thể giống như chúng ta, cùng hạnh phúc.”
Bạch Kiệt cúi đầu cười yếu ớt, nhẹ nhàng hôn lên trán cô bé. Cậu thích một Lisa nhiệt tình sáng sủa như vậy, cũng thích cô như vậy tinh khiết và ngay thẳng.
Đinh Hạo ở bên cạnh Bạch Bân vài ngày, Đinh Viễn Biên vẫn chưa gọi điện cho cậu. Đinh Hạo không tiện về nhà xem, cuối cùng trực tiếp theo Bạch Bân xuất phát về trường học.
Ông Bạch một đường tiễn đưa, nhìn bọn cậu không hé răng, thái độ không thể nói rõ là tốt hay xấu, nhưng tầm mắt đặt trên người Bạch Bân lâu hơn hẳn ngày thường. Hôm qua ông nói chuyện với Bạch Bân trong phòng sách cả nửa buổi, Bạch Bân nói chuyện không khác với ngày thường cho lắm, nhưng ông có thể nghe ra được phần cường điệu và kiên trì anh thể hiện.
Nghĩ vậy, ông Bạch nhịn không được quay đầu nhìn lại Đinh Hạo. Đinh Hạo có thể coi là ông nhìn mà lớn lên, về diện mạo về tài năng chính là đứa nhỏ tốt khó có được, chỉ đáng tiếc là một thằng nhóc… Nhưng nói đi cũng nói lại, nếu không phải là con trai, Bạch Bân sao có thể thân thiết với nó từ nhỏ được, mười mấy năm làm bạn không phải là giả, ông Bạch đối với chuyện của hai người sớm đã có tính toán, nhưng Bạch Bân không đề cập đến, ông chỉ coi là hai đứa nhỏ này tuổi còn trẻ ngu ngốc một lần, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại, Bạch Bân dường như không muốn tiếp tục giả bộ hồ đồ với ông nữa.
Tiễn Bạch Bân và Đinh Hạo, ông Bạch nhìn theo bóng dáng chiếc xe chở hai người rời đi, nhịn không được thở dài: “Đáng tiếc là một đứa con trai…”
Lisa bĩu môi, vừa muốn tranh luận đã bị Bạch Kiệt nhéo tay, Bạch Kiệt nhìn cô lắc lắc đầu. Bạch Kiệt biết Lisa muốn nói cái gì, lúc trước cậu đã hơi hơi cảm nhận được anh và Đinh Hạo có chút khác biệt, lúc hỏi qua Bạch Bân cũng nhận được đáp án xác thực. Nhưng đáp án này tốt nhất không nên nói với ông Bạch, cậu sợ ông nghe xong lời thẳng thừng bị kích thích, ngược lại phản hiệu quả, chuyện của anh cậu và Đinh Hạo tốt nhất vẫn nên dùng phương pháp nước ấm nấu ếch, chậm rãi thẩm thấu mới được.
Bạch Bân thật ra không có áp lực quá lớn với việc này, việc anh có thể làm đều đã làm, tình huống tệ nhất đã tính qua, dù cho xảy ra giả thiết gì cũng sẽ không ủy khuất Đinh Hạo, nếu đã như vậy, thật sự không còn lo lắng lắm.
Nếu người nhà anh tìm đến Đinh Hạo, xuống tay từ bên này cũng sẽ không có thu hoạch quá lớn, Đinh Hạo rất chắc chắn tình cảm của mình, Bạch Bân vẫn luôn yên tâm về chuyện này.
Tâm trạng Bạch Bân trầm tĩnh lại, càng thêm coi trọng quá trình dưỡng thương của Đinh Hạo, một chút cũng không kém hồi ở nhà. Đinh Hạo ngồi trong toalét quá năm phút đồng hồ sẽ gõ cửa: “Hạo Hạo, có cần giúp không?”
Đinh Hạo ngồi bên trong có cảm giác bị người nhìn thấy xuyên thấu qua cánh cửa, vô cùng buồn bực: “…Giúp cái gì? Anh đưa giấy vệ sinh cho em à?!”
Ngoài cửa không còn động tĩnh, lát sau, một cuộn giấy được đưa vào qua khe hở.
Đinh Hạo nhìn cuộn giấy, khóe miệng co giật.
Bạch Bân chăm sóc đến mức độ như vậy, vết thương của Đinh Hạo không nhanh khỏi thì thật không còn thiên lý. Ông trời quả thật vẫn mở mắt, vết sưng lấy tốc độ mắt thường có thể nhận ra được dần dần tan hết, chuyện đầu tiên khi thức dậy mỗi ngày của Bạch Bân chính là xốc chăn lên nhìn xem vết thương của Đinh Hạo đã đỡ chưa.
Trên lưng Đinh Hạo có bôi thuốc nên không mặc áo, cứ như vậy cởi trần ghé vào người Bạch Bân, đại khái cảm thấy có chút lạnh, ôm chặt lấy anh lui lui vào lòng ngực. Bạch Bân vươn tay nhẹ nhàng chạm lên lưng cậu, trên mảng lớn trắng nõn mềm mại phía sau lưng hiện giờ chỉ còn lại một vết đỏ bình thường, đã sớm hết sưng, tiếp tục vuốt ve miệng vết thương, không thấy đứa nhỏ này có phản ứng gì, xem ra thật sự không còn đau nữa.
Bạch Bân cử động rất nhẹ, nhưng thắt lưng Đinh Hạo vô cùng mẫn cảm, anh vừa chạm vào liền nhịn không được giật giật. Bạch Bân ngừng tay, mới sáng sớm, Đinh Hạo loay hoay trong lòng anh thật đúng là dễ dàng châm lửa. Hơn nữa trong khoảng thời gian đứa nhỏ này bị thương, anh lại vội vàng chuyện của Bạch Kiệt và Lisa, còn cùng ông Bạch bàn điều kiện phân tích thiệt hơn, lại nghĩ biện pháp với Đinh Viễn Biên bên kia, cuối cùng còn không quên sau lưng tra xét Lý Thịnh Đông, tìm cách khiển trách một phen, nhiều chuyện bận rộn, lâu lắm rồi chưa thân thiết với Đinh Hạo.
Hiện giờ đã không bận nữa, vết thương trên lưng Đinh Hạo cũng tốt hơn phân nửa, Bạch Bân có chút hoài niệm những lần ‘vận động’ trước kia.
Đinh Hạo vẫn đang ngủ, nhắm mắt, lồng ngực nhỏ bé phập phồng. Đinh Hạo hiện tại đã cao hơn một chút, khoảng chừng đến cằm anh, cứ như vậy đè nặng lên ngực lúc ngủ, lại cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào.
Bạch Bân vuốt ve vành tai cậu, cảm xúc nhẵn nhụi dưới tay thật thoải mái, nhéo vài cái liền thấy đứa nhỏ giật giật, quyết đoán nâng cậu lên, để cậu khóa ngồi trên người.
Chạm đến chỗ mẫn cảm, bàn tay Bạch Bân cũng đặt trên cái mông tròn mẩy vuốt ve, dần dần nổi lên hưng trí.
Trọng Sinh Chi Tra Thụ Trọng Sinh Chi Tra Thụ - Ái Khán Thiên