Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Ái Khán Thiên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 140
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 671 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:28:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77: Bày Tỏ Thành Công…
inh Hạo cựa quậy chọn một tư thế thoải mái, ngẩng đầu lên nói chuyện cùng Bạch Bân, ngữ khí tức giận bất bình: “Đừng hỏi nữa, tổng cộng chỉ có ba câu, tôi cũng chẳng biết hắn phát điên cái gì!”
Tay Bạch Bân vẫn đặt trên lưng cậu, cúi đầu: “Ba câu gì?”
Đinh Hạo đếm trên đầu ngón tay cho anh tính: “Câu đầu tiên, hắn khá lo lắng hỏi tôi, nói là ‘nếu không cẩn thận thích con trai thì làm sao bây giờ?’ Tôi tưởng hắn tám chín phần mười là nhìn ra Đinh Húc là nam, liền an ủi nói không có gì, cùng lắm là thành, hai người con trai vẫn có thể cùng một chỗ. Sau đó hắn lại hỏi câu thứ hai, có chút nóng nảy, nói ‘con trai cùng con trai ở chung không tốt đúng không?’ Tôi nghĩ ý của hắn là xem thường Đinh Húc, giống như người kia là nam thì không thích nữa, tôi liền mắng hắn có phải đàn ông không, có cái gì đâu…”
Bạch Bân nhớ lại, lúc anh từ xe trở về có nghe Đinh Hạo hét lên một câu như vậy, tiếp theo đã bị Lý Thịnh Đông dìm trong nước. Bạch Bân ôm Đinh Hạo, nắm tay cậu thật chặt, lông mày nhíu chặt. Cho tới bây giờ anh chưa từng để Đinh Hạo chịu ủy khuất lớn như vậy, Lý Thịnh Đông lần này quá đáng rồi.
Đinh Hạo vẫn đang thành thành thật thật đếm câu thứ ba: “Cuối cùng hắn hỏi tôi ‘một chút cũng không có cảm giác tội lỗi sao?’ Anh biết không, tôi vẫn luôn áy náy vì lúc bắt đầu không nói cho Lý Thịnh Đông biết Đinh Húc là nam, liền mềm mỏng với hắn, nói chuyện chậm rãi, nhưng vẫn chưa nói thêm được gì, hai người đã đánh nhau…” Đinh Hạo vươn tay ôm cổ Bạch Bân, ngẩng đầu lên hỏi anh: “Này, Bạch Bân, anh nói Lý Thịnh Đông thật ra không phải muốn hỏi chuyện Đinh Húc đúng không? Hắn kỳ thật hỏi chính là… Tôi đi?”
Bạch Bân gật gật đầu, Đinh Hạo lần này thực sự là suy nghĩ nhiều, Lý Thịnh Đông đúng là không muốn nói về Đinh Húc, hoàn toàn là do thấy hai người bọn họ không thích hợp.
Đinh Hạo nhất thời thay đổi biểu tình nghiến răng nghiến lợi: “Vương bát đản Lý Thịnh Đông! Ông đây thích ai hắn quản được sao?! Sớm biết rằng không phải hỏi chuyện Đinh Húc kia, đánh chết tôi cũng không thèm giải thích với hắn! Hừ!!”
Bạch Bân chớp chớp mắt, nắm lấy cằm Đinh Hạo buộc cậu nhìn, trong ánh mắt tràn đầy ý cười: “Hạo Hạo, lặp lại lần nữa đi.”
Đinh Hạo trừng mắt: “Vương bát đản…”
Bạch Bân nắm cằm cậu không cho cựa quậy: “Không phải câu này.”
“…” Đứa nhỏ nghiêng đầu đi không nói. Bạch Bân nhìn cậu đỏ mặt, ý cười trong mắt càng ngày càng rõ ràng, nhịn không được hôn lên mặt cậu một ngụm: “Nói thêm câu nữa đi, anh thích nghe.”
Mặt Đinh Hạo nóng bừng, lấy trán cụng đầu Bạch Bân, hùng hổ: “Thích cái gì chứ! Tôi mới không…” Nói còn chưa nói xong đã bị Bạch Bân chặn miệng, đầu lưỡi bị cắn, liếm rồi mút, Bạch Bân thay cậu nói ra câu kia: “Anh thích em.”
Rõ ràng đã sớm biết, nhưng lúc nghe Bạch Bân nói ra tim vẫn đập vô cùng nhanh, thực hoảng hốt, bên tai lại thanh âm câu nói đó của Bạch Bân không ngừng lặp đi lặp lại, ngay cả hơi thở của anh cũng ngày càng thân mật, cả bàn tay đang mò vào trong quần áo cậu cũng không có khí lực ngăn cản.
“Hạo Hạo, anh thích em.”
Người kia vẫn chưa nói xong, một câu so với một câu càng thêm thật lòng, một câu so với một câu càng động tâm. Đinh Hạo nghe, bỗng nhiên không đành lòng cự tuyệt. Cậu đợi nhiều năm như vậy, chờ chính là những lời này đi? Thật lâu trước kia đã từng thề qua, đến lúc Bạch Bân nói ra những lời này, nhất định sẽ khiến anh hạnh phúc, không phải sao?
Đinh Hạo hít sâu một hơi, vươn tay ôm lấy cổ Bạch Bân, miệng chủ động đón nhận anh: “Em cũng vậy, em thích anh nhất, Bạch Bân!” Lời này nói ra vô cùng vang dội, ngược lại dường như giống hô khẩu hiệu, nói xong cũng không cảm thấy thẹn thùng lắm, Đinh Hạo nhịn không được lại hô một lần. Bạch Bân khúc khích bật cười: “Vậy chúng ta hiện tại xem như là bày tỏ thành công?”
Đinh Hạo gật gật đầu: “Đúng vậy, thành công, về sau nhớ đổi mật mã sổ tiết kiệm của anh thành sinh nhật em, nhé.”
Bạch Bân cắn lên mũi cậu một cái, trong mắt toàn bộ là cưng chiều cùng hài lòng: “Được, trở về liền sửa.” Bất quá, hiện tại anh muốn nhận một chút lợi tức.
Bạch Bân cẩn thận vòng qua miệng vết thương trên mông Đinh Hạo, vuốt ve nơi chưa bị thương. Đinh Hạo bị anh tấn công trở tay không kịp, nhưng phía sau không thích hợp đẩy anh ra, nghĩ nghĩ, vẫn là giả chết để người nọ sờ soạng lên xuống. Dù sao hình dạng này của cậu bây giờ Bạch Bân cũng không làm được cái gì, không bằng cứ để anh cao hứng. Hơn nữa câu nói kia của Bạch Bân thật sự làm rung động lòng người, thích và vân vân, quả nhiên chỉ có nghe người mình muốn nghe nói ra mới có cảm giác.
Cũng không phải bởi vì những lời ‘anh thích em’ này mà cao hứng, mà vì chúng ta đều có tâm tình yêu mến giống nhau, nên đến khi cho nhau câu trả lời khẳng định thuyết phục, mới có thể cao hứng như vậy đi?
Chính là một câu đơn giản như vậy, nói ra, lại có cảm giác như đã xác lập quan hệ nào đó, hôn môi cũng có chút bất đồng, cho dù là đụng chạm đơn giản nhất cũng đặc biệt ngọt ngào.
Lần này Bạch Bân hôn thật cẩn thận, giống như là sợ làm bị thương miệng Đinh Hạo, cẩn thận chạm đến, thử thăm dò làm sâu sắc thêm nụ hôn. Ngay cả bàn tay đang đặt trong quần áo Đinh Hạo cũng càng ngày càng nóng dần, động tác rất nhỏ, nhưng một chút lại một chút không ngừng vuốt ve thân thể cậu.
Anh thật sự càng ngày càng thích loại cảm giác này, xong một nụ hôn, ánh mắt Bạch Bân vẫn vô cùng lưu luyến, nhìn Đinh Hạo không chớp mắt, kề sát trán cậu cọ rồi lại cọ, không muốn rời đi.
“Bạch Bân, anh nhắm mắt lại.” Đinh Hạo hít một hơi, đẩy anh xuống rồi đè lên, kề sát vào người Bạch Bân, chậm rãi hôn rồi cọ, từ trên mặt, rồi dần dần xuống giữa hai chân Bạch Bân, một bên tháo đai lưng anh, một bên hung dữ kêu: “Nhắm mắt lại, không được nhìn!”
Đèn trong phòng đã sớm tắt, chỉ có một chút ánh sáng ngoài cửa sổ rọi vào, nhưng vẫn như trước tối không nhìn rõ mặt người. Trong phòng mơ hồ nghe được thanh âm vải dệt ma sát, xột xoạt, một bên lo lắng bị người phát hiện, một bên lại ẩn ẩn chờ mong điều gì đó, loại cảm giác này khiến tim người đập nhanh thêm vài phần.
Lúc được Đinh Hạo ngậm lấy, nuốt vào, cảm giác nóng cháy như vậy quá mãnh liệt, khiến Bạch Bân nhịn không được hơi chống tay ngồi dậy. Anh lưu luyến xoa xoa đầu Đinh Hạo, đứa nhỏ này vẫn đang thực cố gắng phun ra nuốt vào, khoang miệng nóng ẩm, đầu lưỡi mềm mại mà linh hoạt, mỗi lần nuốt miệng đều co lại gắt gao, cho dù ngay cả răng nanh ngẫu nhiên không cẩn thận đụng tới cũng khiến Bạch Bân cảm thấy vô cùng thoải mái. Anh cố gắng tập trung tinh lực hưởng thụ khoảnh khắc này.
Bụng Bạch Bân chợt căng thẳng, anh chỉ biết Đinh Hạo đang ngậm lấy chính mình, đã nhịn không được muốn phun trào, càng miễn bàn đến cái loại cảm giác thoải mái sung sướng đến tận tâm khảm như vậy. Cảm giác tay Đinh Hạo đã không an phận tiến đến hỗ trợ, vuốt ve thắt lưng Bạch Bân rồi vòng lên cơ bụng. Đôi tay kia như có ma lực, chỉ đơn giản sờ soạng đã khiến Bạch Bân xao động, bụng nhảy lên vài cái, nhịn không được, hít một hơi thật sâu, thoáng ghìm đầu Đinh Hạo xuống: “Lại nghịch ngợm à, cái này còn… Chưa đủ cho em bận rộn sao?”
Thanh âm Bạch Bân có chút khàn khàn, nhưng ngữ điệu vẫn ôn hòa như bình thường, chỉ là động tác như muốn bắt nạt người, thúc miệng Đinh Hạo đến co rúm lại, nhịn không được lại hít sâu một hơi: “Hạo Hạo, đừng cắn, ngậm nó rồi từ từ liếm… Ưm, đúng, cứ như vậy…”
Bạch Bân cảm thấy mình sắp bị hòa tan trong cổ họng của Đinh Hạo, nơi vừa nóng ẩm vừa thoải mái như vây, khiến ánh mắt Bạch Bân lại tối sầm thêm một chút, thắt lưng thúc theo động tác Đinh Hạo chậm rãi phập phồng, thực hiện trừu sáp biên độ nhỏ, động tác chậm rãi, nhưng lại mười phần hưởng thụ.
“Thật thoải mái, Hạo Hạo thật lợi hại… Đầu lưỡi cử động thêm một chút, đúng, để phía trước…”
Đinh Hạo nghe theo lời anh nói, đầu lưỡi liếm mút tại đỉnh, mỗi lần xâm nhập đi vào đều mút mạnh đỉnh một cái, kích thích nảy lửa như vậy khiến Bạch Bân nhịn không được, động tác bắt đầu có chút thô lỗ. Đinh Hạo bị anh thúc đến tận yết hầu, nước mắt cũng ứa ra, trong miệng bị nhét đầy nói không nên lời, chỉ có thể rầu rĩ phát ra thanh âm kháng nghị: “Ưm!!”
Bạch Bân nhỏ giọng vỗ về cậu, động tác vẫn không hòa hoãn lại. Đinh Hạo bị mấy cú thúc của anh làm nghẹn, quả thật là phải chịu khổ sở, hơn nữa dùng miệng dùng lưỡi hầu hạ nửa ngày, mệt đến cứng ngắc. Đinh Hạo nảy ý xấu vươn tay đến cầm hai quả cầu nhỏ xoa nắn___
Kết quả chính là còn thảm hại hơn, Bạch bân bị cậu sờ đến khống chế không được sức mạnh, hướng sâu trong đâm lại thúc, Đinh Hạo bị vài lần đâm đến tận yết hầu. Vật thô to của Bạch Bân tiến tiến xuất xuất, ma sát miệng cậu đến sưng lên, cuối cùng chạm đến tận sâu trong cổ họng rồi phun ra nhiệt dịch!
Cậu nhỏ của Bạch Bân yên tĩnh mềm xuống, từ từ lui ra khỏi miệng Đinh Hạo. Đinh Hạo lúc này mới có thể khụ ra chất lỏng còn thừa trong miệng, thanh âm ủy khuất: “Bạch Bân, sao anh không nhẹ tay một chút hả!” Từ trước đến nay cậu chỉ được người khác dùng miệng làm cho, việc hầu hạ người khác này là lần đầu tiên, ăn thứ này lại càng là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay đấy!
Bạch Bân ôm cậu vào trong ngực. Đinh Hạo còn chưa kịp đẩy ra đã bị anh hôn lên miệng, miệng lưỡi dây dưa, một cái hôn cực đủ triền miên khiến một tia oán giận nhỏ nhoi của cậu đều tan thành mây khói. Đinh Hạo đặt tay trước ngực Bạch Bân, cảm thấy tim đập so với bình thường nhanh hơn không ít. Cậu nuốt nuốt nước miếng, lại hỏi ra một câu khác: “Bạch Bân anh không phải bị khiết phích sao, cũng không ngại bẩn…”
Bạch Bân hôn lên khóe môi cậu: “Không bẩn, Hạo Hạo thế nào cũng sạch sẽ.”
Đinh Hạo cũng không chịu thiệt, lập tức liếc trắng mắt coi thường, chọc chọc bả vai anh: “Này! Ai nói em ô uế, rõ ràng là em ăn xong nơi gì đó đó của anh…”
Bạch Bân nghe cậu nói chỉ cảm thấy khóe môi nhịn không đượcmuốn cong lên, kề sát vào hôn lỗ tai, hai má, cuối cùng dừng lại trên môi cậu, giống như chỉ có vậy mới có thể biểu đạt ra tình cảm vui sướng đêm nay của anh.
Đinh Hạo nhìn Bạch Bân cười đến khóe mắt cong cong, cảm thấy người nọ được hầu hạ thực thoải mái, có lẽ, tính khiết phích của Bạch Bân là nhằm vào người ngoài trừ hai người bọn họ đi? Đinh Hạo nghĩ nghĩ, cùng cười, tùy ý anh cao hứng hôn lại hôn.
“Đợi chút nữa nhớ phải giúp em rửa mặt đấy.”
“Được.”
“Vậy giờ anh cõng em qua đó đi?”
“Được.”
“Nội sắp về rồi, anh đừng đùa nữa!”
“Được.”
“Được cái đầu nhà anh! Bạch Bân! Anh có để yên không hả!! Đừng hôn nữa!!”
Trọng Sinh Chi Tra Thụ Trọng Sinh Chi Tra Thụ - Ái Khán Thiên