Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Công Khắc
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Oanh2
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1200 / 6
Cập nhật: 2015-11-25 19:09:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ọn dẹp sạch sẽ bàn ăn xong, ngoài cửa sổ tuyết rơi ngày càng nhiều, toàn bộ đường phố ngập trắng tuyết, bầu trời đen kịt bất giác trở nên sặc sỡ hơn..
- Mấy giờ rồi? – Hách Tể dịu dàng hỏi..
- Mười một giờ!.
- Hình như đêm nay có bão tuyết! – Nghiêng người nhìn ra ngoài, hắn lặng lẽ quan sát sắc mặt Thịnh Mẫn..
Hai người nhìn nhau một lúc lâu. Thời gian như ngừng trôi, không gian xung quanh tĩnh lặng lạ thường..
- Cậu đừng trở về. Đêm nay ngủ lại đây đi!.
Hách Tể vui sướng nhảy nhót khi nghe Thịnh Mẫn nói xong. Lần đầu tiên cậu thấy hắn vui vẻ đến vậy. Đôi mắt một mí, đồng tử đen láy sinh động của hắn dường như đang lấp lánh..
- Vậy...tôi ngủ phòng khách nhé! – Hách Tể rụt rè đề nghị..
- Phòng khách không có lò sưởi đâu - Cậu khẽ chạm vào tay hắn, nhẹ nhàng đem mười ngón đan sát vào nhau – Hay là ngủ chung với tôi cũng được!.
Bưng sữa đến phòng Khuê Hiền, sớm đã quen với bóng tối, cậu không mở đèn, một mạch đi tới bên giường hắn, đem cốc đặt trên tủ đầu giường..
- Uống sữa xong hãy ngủ!.
Đợi thật lâu mà không có tiếng trả lời, Thịnh Mẫn hắng giọng gọi tiếp..
- Khuê Hiền, nhân lúc sữa còn nóng mau uống đi, để nguội không tốt đâu!.
Cậu trầm mặc đứng đó một lát. Biết rõ hắn không ngủ nhưng chẳng muốn vạch trần, Thịnh Mẫn chán nản quay trở về phòng mình. Hách Tể bây giờ đã tắm xong, đang ngoan ngoãn ngồi trên giường như chú cún nhỏ..
- Ngủ đi, tôi tắt đèn nhé! – Phòng bỗng dưng tối om, cậu vén một góc chăn, lẳng lặng nằm lên giường..
Nhanh như chớp, giường đột ngột trũng xuống, người cậu bị đè lên, làn môi mềm bị tước đoạt không thương tiếc. Hơi thở Hách Tể xông vào khoang mũi, bá đạo giành lấy từng chút không khí trong miệng cậu..
Chẳng hề có ý kháng cự, hết thảy đều thuận theo nước chảy thành sông, Thịnh Mẫn chậm rãi ôm lấy cổ Hách Tể, đáp lại nụ hôn của hắn..
Nam nhân đối diện toàn thân run lên vì kích động, tình cảm nồng nhiệt thoáng chốc tràn ra như nước vỡ bờ, hắn run rẩy thì thầm bên tai cậu:.
- Thịnh Mẫn...Thịnh Mẫn....
Thịnh Mẫn không nói gì, tay nhẹ nhàng chui vào trong áo ngủ của hắn vuốt ve làn da rắn chắc, khí tức của Hách Tể ngày càng rối loạn hơn..
- Đợi một chút....Cửa...Tôi quên không khóa – Cậu lúc này mới nhớ tới việc rất quan trọng kia, bối rối chực đẩy Hách Tể ra..
Không để ý tới sự kháng cự yếu ớt đó, Hách Tể mải miết hôn lên khuôn ngực trắng ngần, dùng đầu lưỡi liếm láp, tận tình chăm sóc hai điểm nho nhỏ màu phớt hồng. Bàn tay cũng không yên phận mà ngày càng trượt xuống dưới..
- Khoan đã...đợi tôi...ư.... - Thịnh Mẫn giãy dụa mạnh hơn, cậu bực mình đánh vào gáy hắn, Hách Tể bị đau đành phải buông ra..
Thịnh Mẫn sau khi an tâm khóa cửa liền quay về giường. Vừa đặt lưng nằm xuống, Hách Tể lại nóng lòng tấn công từ phía sau. Cậu cố đè nén không phát ra tiếng nhưng vẫn chẳng thể kìm nổi mà khẽ rên lên..
Khoảnh khắc Hách Tể tiến vào cơ thể, Thịnh Mẫn chân chân thực thực cảm nhận đau đớn cùng lúc với khoái cảm. Trong cơn hoảng hốt, cậu tựa như đang nức nở khóc, thần trí không rõ bay biến đến nơi đâu. Hách Tể thấy thế liền vội vàng lau đi vệt nước trên mặt, không ngừng nói xin lỗi..
Những va chạm ngày một dữ dội hơn, từng khúc mắc lần lượt bị phá vỡ. Cậu cảm giác như thân thể đang đong đưa cầu hoan này không phải là mình, mà là một người khác. Một người muốn trốn tránh hiện thực tàn khốc, một người đang lợi dụng tình cảm của nam nhân đã từng giang tay ra giúp mình. Chưa bao giờ cậu thấy bản thân hèn hạ như lúc này, chỉ bởi muốn tìm một chốn nương thân cho tâm hồn mà quay lưng lại với tất cả xúc cảm..
Trước mắt tựa hồ có vô số điểm sáng, muốn chạy đến bắt lấy chúng nhưng trong giây lát lại quay trở về với bóng tối vô hạn..
Hôm sau, Thịnh Mẫn mệt mỏi tỉnh dậy. Tứ chi đau nhức không tài nào cựa quậy nổi. Hậu quả của một đêm phóng túng là thế này đây..
- Tỉnh rồi hả? – Bên tai tựa hồ có thanh âm, cậu suy nghĩ một hồi mới kịp phản ứng lại. Khe khẽ mở mắt ra, khuôn mặt Hách Tể đang cúi sát xuống, dịu dàng cười..
- Mèo lười, dậy thôi! – Khóe miệng cong lên, hắn tinh nghịch dùng ngón tay vuốt dọc sống mũi cậu..
- Ngủ tiếp đi, tôi làm bữa sáng cho!.
- Làm được thật không đó? – Thịnh Mẫn bĩu môi chống khuỷu tay muốn đứng lên, lại bị người kia ấn chặt xuống..
- Chớ có xem thường tôi nha! Tôi nấu ăn khá lắm!.
Thất thần nhìn hắn cười một lát, Thịnh Mẫn đột nhiên nhớ ra điều gì liền giật mình..
- Mấy giờ rồi? Khuê Hiền đã dậy chưa?.
Thấy cậu khẩn trương như vậy, Hách Tể không giận mà chỉ cười:.
- Xem cậu vội vàng kìa...Hiện tại mới sáu giờ thôi, tôi vừa qua phòng hắn, hắn vẫn chưa tỉnh đâu!.
- Thế à? – Cậu thở phào nhẹ nhõm, gãi gãi đầu định kéo chăn lên..
Nam nhân đối diện chưa buông tha mà trèo lên người cậu cọ cọ:.
- Thân thể tốt chứ? Có còn đau không?.
- Kĩ thuật của cậu quá tồi, hiện giờ tôi đau hết cả mình mẩy rồi đây... – Thịnh Mẫn cười cười, vỗ vài cái vào má hắn..
- Thật sao? Kĩ thuật tệ mà mặt cậu sung sướng thế kia á? – Hách Tể tinh nghịch đùa cợt, tay nắm lấy chân cậu giả vờ như đang kiểm tra..
Thuận thế đá nhẹ hắn một chút, Thịnh Mẫn từ từ đứng lên, lè lưỡi trêu Hách Tể..
Mở cửa phòng, trên mặt còn chưa hết ý cười, sau một giây liền bị ngưng trệ..
Khuê Hiền đang đứng ngay phía trước cậu..
Hách Tể không hay biết chuyện này, bản thân vẫn hồn nhiên chạy đến ôm cậu mắng yêu:.
- Chết tiệt, cậu đá tôi mạnh quá nha... – Thanh âm tức khắc dừng lại. Từ hai người giằng co biến thành ba người cùng im lặng..
- Khuê Hiền...cậu tỉnh rồi...- Lát sau, Thịnh Mẫn xấu hổ phá tan sự trầm mặc, mà Hách Tể phía sau theo bản năng cũng buông hai tay xuống..
Khuê Hiền dường như gặp phải cú sốc lớn, tay run rẩy đưa ra vịn vách tường, tập tễnh đi từng bước một. Mỗi lần giẫm chân xuống nền đất, mặt hắn tựa hồ nhăn nhó, khó chịu hơn bình thường. Thịnh Mẫn liền đuổi theo, lo lắng hỏi:.
- Chân cậu sao thế?.
Câu hỏi như tan vào trong không khí, hắn đóng sầm cánh cửa nhà vệ sinh làm Thịnh Mẫn sững sờ đứng yên tại chỗ..
- Hắn lại đang hờn dỗi sao? – Hách Tể bức xúc rủa xả..
Cơn đau nhức từ cuộc triền miên tối qua lan tỏa khắp người khiến Thịnh Mẫn loạng choạng suýt ngã..
- Chắc do hắn ngủ sai tư thế nên chân bị tê. Cậu đừng quá lo lắng. Hắn đâu phải trẻ con nữa....
Hách Tể nhẹ nhàng chạy tới đỡ lấy cậu, vòng tay ấm áp bao phủ khiến cậu an tâm hơn chút ít..
Bữa sáng quả thực do Hách Tể làm hết, trứng rán, bánh bao chiên, cháo thịt nạc, còn có sữa tươi, mọi thứ đều có hương vị rất ngon. Khuê Hiền rửa mặt xong liền ra bàn ăn ngồi, vẻ mặt hắn đờ đẫn như chưa tỉnh ngủ..
- Tối nay có buổi họp lớp đấy, đi cùng tôi nhé! – Hách Tể vừa ăn vừa đưa ra lời đề nghị..
- Lớp đại học à?.
- Không, là lớp cao trung, hồi trước cậu học cùng tôi lớp đó còn gì..
Thịnh Mẫn chần chừ đáp:.
- Trước kia tôi không giao tiếp nhiều lắm nên chẳng quen ai..
- Tôi thông báo với bọn họ rằng cậu sẽ đến, bọn họ rất muốn gặp cậu mà!.
Khẽ liếc Khuê Hiền đang dùng thìa múc cháo, ngón tay thon dài tái nhợt hơi run khiến lòng Thịnh Mẫn chùng xuống..
- Vậy...buổi tối bàn sau!.
Nghĩ rằng Thịnh Mẫn sẽ đồng ý, Hách Tể thỏa mãn cười cười cúi đầu gặm tiếp bánh bao trên tay.
Triền Miên Triền Miên - Công Khắc Triền Miên