There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Tác giả: Công Khắc
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Oanh2
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1200 / 6
Cập nhật: 2015-11-25 19:09:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
hìn qua Hách Tể gầy thế thôi chứ hắn nặng gần chết, Thịnh Mẫn dùng cả tay lẫn chân mới khiêng được hắn về nhà. Đồng hồ đã điểm bảy giờ, cậu không thể bỏ mặc con ma men này tại đây, vì vậy liền gọi điện thoại cho Khuê Hiền nhắn mình sẽ về trễ..
Chờ một lúc lâu mà vẫn chưa có ai nghe máy, Thịnh Mẫn sốt ruột gọi đi gọi lại, nhưng lần nào kết quả cũng giống nhau..
"Có lẽ hắn còn đang ngủ!" – Tự an ủi bản thân như thế, Thịnh Mẫn quyết định giải quyết kẻ đổ đốn trước mặt rồi tính sau..
Thấm ướt khăn lau mặt cho Hách Tể, pha trà giải rượu ép hắn uống. Tuy đã say khướt nhưng Hách Tể tương đối lành tính, không khóc nháo hay nói năng loạn xạ, chỉ ngoan ngoãn nằm trên ghế sô pha, thỉnh thoảng lẩm bẩm vài câu không rõ nghĩa..
- Ngủ trên ghế sẽ nhiễm lạnh đấy! – Thịnh Mẫn thở dài, cúi xuống định dìu hắn về phòng..
Hắn chẳng những không hợp tác, lưng còn cố rụt hướng vào trong, đầu cọ cọ vào tay cậu như đang làm nũng..
- Hách Tể à, ngoan nào, về phòng ngủ đi! – Cậu cố dùng hết sức, tay đưa ra nắm lấy bả vai người đối diện nâng lên..
Bị đẩy liên tục về phía trước, nam nhân thần trí mơ hồ ngồi dậy, nhìn chằm chằm Thịnh Mẫn..
- Mau về phòng ngủ, tôi còn phải về nhà nữa! – Thịnh Mẫn không kiên nhẫn thúc giục, giọng điệu nóng lòng thấy rõ..
Trong khoang mũi bỗng nhiên truyền đến mùi rượu nồng nặc, đôi môi bị gặm cắn đến sưng đỏ. Cậu nhất thời chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, cố mở to hai mắt liền không thể tin xúc cảm xa lạ này lại đến từ kẻ trước mặt..
Đợi đến lúc Thịnh Mẫn phản ứng kịp, Hách Tể đã nới lỏng khoảng cách giữa hai người, mắt hắn tựa hồ bị sương mù bao phủ, mê hoặc nhìn cậu..
- Cậu....
Không chờ Thịnh Mẫn chất vấn, Hách Tể tiếp tục đột kích lần thứ hai. Lần này không chỉ dừng lại ở lướt qua, mà là thô lỗ dùng đầu lưỡi cạy mở khớp hàm, điên cuồng va chạm dây dưa, dường như muốn nuốt hết thóa dịch trong miệng cậu mới chịu dừng..
Thịnh Mẫn nghiêng đầu giãy dụa, nhưng người kia thực kiên trì, hai tay hắn gắt gao nắm lấy gáy, khiến cậu không thể nhúc nhích..
- Tôi thích cậu! – Giữa những nụ hôn nóng bỏng, lời tỏ tình khe khẽ vang lên, tựa tiếng sấm giữa trời quang mây tạnh..
- Cho tới nay...luôn luôn thích...không ngừng dõi theo cậu... – Nam nhân dịu dàng hôn xuống cần cổ thanh mảnh, chậm rãi nói..
Thịnh Mẫn đứng chết trân tại chỗ. Hơi thở Hách Tể mang theo ấm áp di dời từ cổ lên đằng sau tai..
- Theo tôi cùng một chỗ đi...Tuy rằng...điều kiện tôi không bằng Khuê Hiền, nhưng tôi sẽ không bao giờ khi dễ cậu, sẽ đối xử với cậu thật tốt....
- Cậu say rồi! – Thịnh Mẫn ngốc lăng đứng đó, mặc cho hắn ôm hôn, thân nhiệt nóng bỏng tiếp xúc nhắc nhở cậu chuyện gì đang xảy ra..
Cổ áo gần như bị xé rách, những dấu hôn in chi chít trên bờ vai trắng mịn, Hách Tể vẫn không ngừng mút lên làm chúng càng thêm ửng đỏ..
Áo sơ mi bị trễ quá xương quai xanh, tuy trong nhà có hệ thống sưởi ấm nhưng Thịnh Mẫn vẫn không nhịn được rùng mình. Một giây sau, nhũ thủ trước ngực bị liếm nhẹ khiến cả người cậu đều cứng ngắc..
Tay lúc này mới thoát khỏi cảm giác tê dại, Thịnh Mẫn mạnh mẽ đẩy Hách Tể ra, tránh né những nụ hôn liên tiếp từ hắn..
- Buông tôi ra....
- Thịnh Mẫn, tôi yêu cậu! – Hách Tể nức nở bày tỏ nỗi lòng chất chứa bấy lâu..
Toàn bộ xúc cảm bài xích đều bị tiêu thất, thân thể tựa như được lửa thiêu rụi. Cậu bỗng dưng muốn thoát khỏi hết thảy áp lực cùng trói buộc, chỉ cần yên tâm dựa vào người này là tốt rồi..
Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, Thịnh Mẫn nhẹ nhàng đưa tay ra sau cổ Hách Tể ôm sát, mặt chôn vào hõm vai hắn. Cứ như vậy hoàn toàn quên người kia, cả tâm trí và thân thể này, hãy mau mau quên lãng Khuê Hiền đi..
Rời nhà Hách Tể lúc tám giờ, cước bộ cậu trở nên dồn dập vội vàng hơn. Những nụ hôn của hắn làm cậu mê muội cả đầu óc, tên ngu ngốc kia sau khi làm loạn chán chê liền cứ thế ngủ thiếp đi. Cầu mong hắn ngày mai tỉnh lại không nhớ về sự việc phát sinh tối hôm nay..
Thịnh Mẫn hiểu rằng, nếu Hách Tể nhận thức được hắn ta đã làm gì trong khi say rượu, mối quan hệ giữa cậu và hắn chắc chắn sẽ không được như xưa nữa..
Mưa bụi tung bay khắp các con phố, tựa hồ còn xen lẫn vài hạt tuyết, quất vào mặt cậu rát bỏng. Đi qua siêu thị mua hai phần cơm hộp cùng một ít màn thầu, Khuê Hiền nhất định đã đói bụng lắm..
Về đến nhà, dùng chìa khóa mở cửa, căn nhà hoàn toàn chìm trong bóng tối. Cậu vội vàng bật đèn tuýp lên, liếc mắt một cái liền thấy Khuê Hiền đang trầm mặc ngồi trên ghế sô pha, bộ dáng giống như pho tượng cổ dính đầy bụi..
Tìm không ra lời giải thích, Thịnh Mẫn đành giả bộ như không có chuyện gì:.
- Tôi đã về!.
Người kia không nói câu nào, thậm chí cả ngẩng đầu cũng lười làm..
- Có việc bận nên về hơi muộn một chút, cậu đói bụng rồi hả?.
Khuê Hiền lặng lẽ đứng lên, Thịnh Mẫn đưa tay đỡ liền bị hắn đẩy ra..
- Ngày mai tôi sẽ về sớm mà!.
Cậu cố gắng thỏa hiệp nhằm xoa dịu hắn, nhưng Khuê Hiền hình như vẫn còn giận dỗi. Hắn ta thẫn thờ đứng giữa phòng một lúc, đôi mắt vô hồn nhìn chăm chăm về phía cậu, cô độc tựa con thú nhỏ bị bỏ rơi..
Vài phút sau, hắn chậm rãi tiến đến phòng ngủ, nằm chết dí trên giường không buồn động đậy..
Ngoài trời mưa ngày càng to hơn, giọt mưa nặng nề rơi lộp bộp xuống tấm kính cửa sổ. Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, Khuê Hiền đang quay mặt vào tường, không rõ là đang ngủ hay đang hờn dỗi..
- Khuê Hiền???.
Thịnh Mẫn khẽ kêu tên hắn nhưng đợi hai giây vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Tiếp tục gọi thêm mấy lần nữa, cậu chán nản bước đến ngồi xuống sàn nhà..
Cậu cứ ngồi im như thế một lúc lâu, sau đó đứng dậy mở đèn ngủ đầu giường, chăm chú nhìn gương mặt hắn. Gương mặt Khuê Hiền đã mất đi vẻ anh khí phong độ trước kia, giờ đây hắn gầy đến nỗi có thể thấy những góc cạnh trên đó một cách rõ ràng. Làn da hơi tái, mi mắt nhắm hờ, lông mi cong dài. Dù trong hoàn cảnh nào, Thịnh Mẫn mỗi khi ngắm người này đều không kìm được mà động tâm..
Khuê Hiền từ khi đi du học Mỹ về, vẻ mặt luôn luôn lãnh đạm, tính tình tùy hứng, động một chút là nhíu mày. Có trời mới biết cậu đã phải làm thế nào để theo kịp sự thay đổi thất thường của hắn..
Nhẹ nhàng vươn tay ra vuốt ve gò má, người đối diện vẫn đang trầm trầm ngủ, chẳng hề hay biết có một kẻ đang si ngốc nhìn mình..
"Khuê Hiền...nếu tôi đón nhận tình cảm của Hách Tể, liệu cậu có dành cho tôi dù chỉ là một cái liếc mắt...".
Từ đấy trở đi, mọi việc vẫn diễn ra như cũ, Thịnh Mẫn đến cửa hàng, Khuê Hiền một mình ở nhà. Lúc đầu Khuê Hiền còn làm mình làm mẩy, cố tình không nói chuyện với cậu. Nhưng liên tiếp vài ngày sau Thịnh Mẫn đều về nhà trước sáu giờ, thái độ hắn vì thế cũng dịu đi ít nhiều..
Cuối tuần Hách Tể đến phụ giúp thu ngân khiến cậu đỡ vất vả hơn. Hai người tuy không ai nhắc đến chuyện xảy ra tối hôm đó, nhưng theo những gì Hách Tể biểu hiện, chẳng những hắn nhớ rõ mồn một từng việc, mà còn cố tình bám dính lấy cậu như kẹo cao su..
Nhờ sự mặt dày quyết liệt của Hách Tể, tình thế xấu hổ giữa cả hai đã tan thành mây khói. Thịnh Mẫn thầm nghĩ, để yêu một người đâu phải chuyện khó khăn, chỉ là bản thân vẫn còn chấp niệm khôn nguôi mà thôi..
Vừa nghĩ đến đây, việc đối mặt với Khuê Hiền trở nên đỡ nặng nề hơn rất nhiều. Khuê Hiền từ trước đến nay chưa bao giờ thuộc về cậu. Lúc chưa có Tiếu Đường, tình cảm giữa cậu và hắn vốn đã mong manh tựa sợi chỉ. Mà đến khi Tiếu Đường xuất hiện, tình cảm ấy lại càng rạn nứt, đổ vỡ tan tành không còn tăm hơi. Cho dù có cố gắng bao nhiêu, kết quả cũng chỉ là thất bại thảm hại..
"Chi bằng nên buông tay trước khi quá muộn..."
o O o
Buổi tối cùng Hách Tể về nhà ăn cơm, Thịnh Mẫn rẽ qua siêu thị mua món cua Khuê Hiền thích nhất để làm bữa. Hách Tể vì chuyện này mà khó chịu suốt cả quãng đường, nhưng hắn hiểu thói quen chăm sóc người kia của Thịnh Mẫn không phải một sớm một chiều là có thể vứt bỏ ngay..
Do thời gian chọn cua rất lâu, lại phải tìm mua loại rượu nho ngon một chút nên về nhà hơi trễ. Mở cửa phòng khách, trong phòng tối đen một mảng. Khuê Hiền theo thường lệ ngồi lầm lì trên ghế sô pha, dường như muốn hòa tan thân thể cùng sự tĩnh mịch vô biên ấy..
- Tôi đã về, hôm nay có món cua rất tươi đó nha!.
Nam nhân đối diện trầm mặc..
- Chưng lên một chút là ăn được...Rất nhanh thôi, cậu chờ nhé! – Buộc tạp dề vào thắt lưng, Thịnh Mẫn hướng Khuê Hiền cười..
- Ừm! – Tầm mắt hơi chuyển động về phía giọng nói cất lên, tựa như vô thức, hắn luôn biết Thịnh Mẫn ở chỗ nào để mong ngóng..
- Cái thời tiết quái quỷ này, tuyết rơi dày đặc quá! – Tiếng giầy lộp cộp từ cửa đi vào, Hách Tể chậm rãi bước như sợ sàn nhà trơn trượt..
Thịnh Mẫn đi ra khỏi bếp ân cần hỏi:.
- Tìm được chỗ đậu xe chưa?.
- Vừa tìm được xong. A, rượu nho này, cậu đoảng quá, để quên ở trong xe! – Hách Tể vui vẻ đáp, đưa hai túi trong tay cho Thịnh Mẫn, sau đó cởi áo khoác treo lên mắc áo góc nhà..
Chào hỏi Khuê Hiền nhưng thấy người này có vẻ không thiện ý, Hách Tể lè lưỡi trêu chọc rồi chui vào bếp phụ Thịnh Mẫn làm bữa..
- Cậu mặc tạp dề thật hợp! – Sau gáy truyền đến hơi thở ấm áp, Hách Tể khe khẽ thì thầm bên tai cậu..
Liếc Khuê Hiền ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa, Thịnh Mẫn lấy khuỷu tay huých huých người đang làm loạn..
- Đừng nói bừa, mau thái rau đi!.
- Tôi nói thật lòng mà! – Hách Tể bướng bỉnh bĩu môi, bàn tay không yên phận dời đến phần hông cậu, cằm đặt trên vai khẽ lắc lắc..
- Cậu mặc áo ngủ chắc còn đẹp nữa... – Hách Tể cợt nhả cọ cọ sau cổ Thịnh Mẫn, thỉnh thoảng lại hôn lên bả vai trắng nõn..
Thịnh Mẫn dùng sức đẩy hắn, trừng mắt:.
- Nói linh tinh gì đấy?.
Hách Tể không thèm nghe lời đe dọa của cậu, cánh tay gắt gao ôm cậu vào lòng, tay kia đưa lên nhè nhẹ xoay người, đặt xuống một nụ hôn trìu mến..
Thịnh Mẫn không giãy dụa được, đành phải thuận theo hôn vài cái hắn mới chịu dừng..
Hách Tể đắc ý cười ha ha..
- Được rồi, không đùa nữa, trêu cậu tiếp chắc tôi không có cơm ăn mất!.
Khuê Hiền ngồi đằng kia vẫn lặng thinh, nhìn chằm chằm màn hình ti vi tối đen, trên màn hình phản chiếu lại vẻ mặt của hắn, ánh mắt bi thương, đôi mày tuấn tú khẽ nhăn, tựa hồ trong lòng con người tưởng chừng bình tĩnh này đang dậy sóng..
Bữa cơm diễn ra coi như hòa hợp, Thịnh Mẫn gắp cái gì Khuê Hiền cũng đều ăn, cho tới khi trong bát là cả một núi nhỏ đồ ăn, hắn vẫn chẳng hề có ý kiến, chỉ lặng lẽ nấp sau bát cơm chậm rãi thưởng thức..
Giải quyết xong một phần ba bát cơm, Khuê Hiền đột nhiên đứng lên, tầm mắt tự giác chuyển đến chỗ Thịnh Mẫn ngồi, không hờn không giận thông báo đi ngủ..
- Ăn tiếp đi! Món này Thịnh Mẫn làm ngon lắm! – Hách Tể nhàn nhạt nói..
Khuê Hiền xoay người phức tạp nhìn hắn, sau đó từ từ vịn mép bàn đứng lên..
Thịnh Mẫn thấy vậy liền cẩn thận chạy ra đỡ. Bình thường Khuê Hiền sẽ gạt tay ra. Nhưng giờ khắc này hắn chẳng những không mảy may kháng cự, cánh tay còn khẽ bám vào Thịnh Mẫn như tìm một điểm tựa..
- Như vậy đã no rồi? Mấy ngày nay cậu ăn uống chán quá, đồ ăn tôi làm không hợp ý cậu sao? – Thịnh Mẫn nhỏ giọng hỏi..
Khuê Hiền cố chấp bước về phía trước, lờ đi câu hỏi của người bên cạnh. Thịnh Mẫn thấy hắn như vậy đành im lặng, đỡ hắn vào phòng, sau đó quay lại bàn ăn cùng Hách Tể..
- Tính tình hắn thường xuyên khó chịu thế hả?.
- Không phải đâu, mắt hắn không tốt, nếu là tôi, chắc tôi sẽ cáu gắt cả ngày chứ chẳng chơi!.
- Cậu đừng chiều chuộng hắn nữa! – Hách Tể bực mình đáp – Thật muốn mang cậu về sống với tôi, để mặc kệ hắn cho cái tên Tiếu Đường kia chăm sóc....
Thịnh Mẫn không nói gì thêm mà chỉ cười, tiếp tục cắm cúi ăn cơm.
Triền Miên Triền Miên - Công Khắc Triền Miên