Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Công Khắc
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Oanh2
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1200 / 6
Cập nhật: 2015-11-25 19:09:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
hịnh Mẫn chọn đồ khoảng nửa tiếng liền mang ra quầy thanh toán. Khuê Hiền vẫn ngồi trên băng ghế cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì..
Cậu ngồi xuống cạnh hắn, nhẹ nhàng hỏi:.
- Nhàm chán sao?.
Khuê Hiền lắc đầu, chiếc mũ len cũng ngọ nguậy theo, trông thật dễ thương..
- Cởi mũ nhé, trong này không lạnh lắm mà!.
Hắn một mực im lặng, mặc cho Thịnh Mẫn muốn làm gì thì làm..
- Tóc cũng nên cắt đi một chút, để thế này chọc vào mặt khó chịu lắm! – Cậu hất mấy lọn tóc lòa xòa trước trán Khuê Hiền thì thầm nói..
Sáng chủ nhật cứ thế qua đi thật dễ chịu. Có lẽ bởi hôm nay Khuê Hiền rất ngoan, Thịnh Mẫn cũng cảm thấy khoan khoái hơn bình thường..
Đến giờ cơm trưa, Thịnh Mẫn mượn lò vi ba của dì Trần hâm nóng thức ăn:.
- Đói bụng chưa? Đều nóng hổi cả đấy, nhanh ăn đi! – Cậu chậm rãi gắp từng món vào hộp cơm của hắn..
Chần chờ một lát, Khuê Hiền lẳng lặng cầm thìa lên, nhưng tay chỉ chăm chăm gảy hạt cơm chứ không ăn miếng nào..
- Sao thế?.
- Tôi chưa muốn ăn! – Hắn buông thìa đáp..
- Tất cả chỗ này đều là những đồ mà hôm qua cậu đề nghị a! – Thịnh Mẫn đưa từng món lên bên mũi để hắn ngửi cho thật kĩ..
Nam nhân đối diện cau mày, nghiêng mặt phụng phịu:.
- Không đói bụng mà!.
- Vậy được rồi, tôi cứ thu lại trước đã, khi nào cậu đói sẽ lôi ra sau – Chịu thua sự cứng đầu của người trước mặt, cậu đành phải làm theo lời hắn..
Ăn trưa xong xuôi, Thịnh Mẫn dắt Khuê Hiền ra công viên. Lúc ở nhà Khuê Hiền đều ngủ giờ này. Nhưng hiện tại ở đây chẳng có chỗ nào để ngả lưng. Nhìn thấy hắn ngồi thẳng trên ghế đá, mắt nhìn về phía xa xăm, cậu bỗng cảm giác thực chua xót. Hắn đã gầy hơn trước nhiều lắm, chỉ mỗi dáng vẻ lãnh ngạo ấy là không hề thay đổi..
Ngày hôm nay đi ra ngoài đáng lẽ phải được thoải mái tự tại. Thế nhưng người đi đường cứ luôn chú ý tới hắn rồi hỏi cậu biết bao vấn đề. Khi nhận ra ánh mắt hắn không được tốt, người ta sẽ chặc lưỡi tiếc rẻ, nói vài lời an ủi thừa thãi. Điều này khiến cậu gần như phát điên. Vậy nên, mặc cho những người tiếp theo có tò mò đến đâu, Thịnh Mẫn cũng chẳng hề hé răng, ấy thế mà những câu hỏi ác ý vẫn vang lên:.
"Ánh mắt người này không tốt sao?".
"Anh chàng ấy mù rồi à?".
Cậu chán ghét những kẻ nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.....
Tại thời khắc thấy hắn phải chịu đựng sự bàn tán của người qua đường, trong tim cậu có gì đó nhói lên, tựa như sông cuộn biển gào, hóa thành một loại xúc động muốn giấu Khuê Hiền ra đằng sau, dùng thân thể nhỏ bé của mình để che chở cho hắn..
- Hắn rất bình thường, chỉ là mắt nhìn không được, hắn cũng không muốn như vậy....các người dựa vào cái gì xem thường hắn! – Thịnh Mẫn quát vào mặt kẻ thứ n hỏi cậu về Khuê Hiền..
Cậu mạnh mẽ kéo hắn vào trong xe, dậm chân ga chạy thẳng. Trên đường về nhà cậu không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc mình vừa làm cái gì, đầu óc hiện giờ rối như mớ bòng bong..
Đến tận khi đặt hắn ngồi yên vị trên ghế sô pha, Thịnh Mẫn mới thở phào nhẹ nhõm..
- Anh đang làm gì thế? – Giọng Khuê Hiền dường như khàn hẳn đi..
Thịnh Mẫn đờ đẫn đứng đó, nhìn chằm chằm nam nhân đối diện. Thật lâu sau, cậu mới loạng choạng đổ sụp xuống, vùi mặt vào trong cánh tay..
"Mình đã làm cái gì thế này? Rốt cuộc mình đã nghĩ gì mà lại làm như vậy???".
Thịnh Mẫn sau ngày hôm đó luôn ở nhà cùng Khuê Hiền, ngơ ngơ ngẩn ngẩn như kẻ mất hồn. Người kia sớm phát hiện được tình trạng bất thường này của cậu. Vào bữa cơm chiều, hắn cố gắng gợi chuyện:.
- Cửa hàng của anh không đi kiểm tra vẫn ổn chứ?.
Thịnh Mẫn ngạc nhiên, cậu tự hỏi vì sao hắn biết mình có cửa hàng riêng, chỉ có thể hàm hồ đáp:.
- Ừ!.
- Tôi nghĩ anh nên đến đó một chút!.
- Cái gì?.
- Anh quay lại với cửa hàng đi, tôi một mình ở nhà cũng được mà! – Hắn không nhanh không chậm thuyết phục cậu..
Đầu tiên Thịnh Mẫn cho rằng hắn đang hờn dỗi, nhưng ngẫm lại mấy ngày nay Khuê Hiền chẳng hề có biểu hiện khác lạ. Hai người lại càng không có chuyện mâu thuẫn..
Như vậy, hắn là đang nghiêm túc sao?.
- Cậu...thực sự có thể tự lo được chứ? – Thịnh Mẫn áy náy..
- Anh buổi sáng chuẩn bị cơm trưa cho tôi, đến giờ ăn tôi sẽ tự hâm nóng..
Nếu hắn có thể chắc chắn như vậy, Thịnh Mẫn tiếp tục dông dài từ chối sẽ làm cho đôi bên thêm khó chịu. Cẩn thận suy nghĩ thấy việc này cũng tốt, cứ ở nhà mãi chỉ tổ khiến cho hắn ỷ lại..
- Nếu đã vậy...cũng được!.
Sáng hôm sau, Thịnh Mẫn dậy thật sớm chuẩn bị cơm trưa cho Khuê Hiền, đặt ngay ngắn mọi thứ trên chiếc bàn nhỏ gần đó. Đồ ăn vặt, giấy lau...cũng được để bên cạnh, tránh cho hắn phải di chuyển nhiều..
- Khi nào đói cứ lấy đồ trên bàn đi hâm nóng ở lò vi ba nha! – Thịnh Mẫn cẩn thận dặn dò..
- Đúng rồi! – Đột nhiên như nhớ ra điều gì, cậu xoay người bước vào phòng ngủ..
- Nếu chán quá thì nghe nhạc đi, bên trong có ít bài hát này!.
Khuê Hiền khẽ gật đầu, nhận lấy máy MP3 nắm chặt trong tay..
- Tôi đi đây!.
- Ừm, nhớ về sớm!.
Đeo khăn quàng cổ cùng đi găng tay xong, Thịnh Mẫn vẫn lưu luyến nhìn về phía ghế sô pha, cảm giác bản thân chẳng thể nào an tâm đối với người trước mặt..
- A, còn nữa.... – Cậu sốt sắng lấy điện thoại di động mới toanh nhét vào tay Khuê Hiền -...Có chuyện gì phải gọi cho tôi biết chưa, tôi sẽ về ngay lập tức!.
- Biết rồi!
o O o
Những tưởng ra ngoài cửa hàng làm việc sẽ thoải mái hơn, vậy mà cậu cứ rục rịch không yên suốt buổi sáng, đến tính tiền cho khách cũng bị nhầm..
Giờ cơm trưa, Thịnh Mẫn gọi điện thoại về nhà, tiếng chuông vang lên khá lâu mới thấy Khuê Hiền nhấc máy..
- Ăn cơm xong chưa?.
Đầu dây bên kia phi thường im lặng, ngay cả tiếng ti vi cũng chẳng có, chắc là hắn đang ngủ..
- Tôi ăn hết rồi! – Thanh âm ngái ngủ lờ mờ cất lên..
- Cậu đang ngủ à?.
- Ừm....
- Thế ngủ tiếp đi, tôi cúp máy đây!.
Khuê Hiền ậm ừ một lúc rồi dập máy..
Thịnh Mẫn sau khi biết người kia vẫn an lành ở nhà lòng liền dịu lại. Việc buôn bán cũng thuận lợi và ít sai sót hơn..
Mãi đến năm rưỡi chiều cũng chẳng hề có cuộc gọi nào từ nhà đến, cậu vội vàng sửa soạn đóng cửa quán. Đang thu xếp mớ hàng hóa hỗn độn, chợt di động vang lên. Thịnh Mẫn tưởng Khuê Hiền gọi liền nhanh chóng nghe máy..
Vừa định nói chuyện, tiếng người truyền tới từ đầu dây bên kia làm cậu ngây ngẩn cả người:.
- Xin chào, có phải Thịnh Mẫn đó không?.
Cậu lúng túng đáp:.
- Phải, là tôi đây!.
Bầu không khí ngượng ngùng bao trùm lấy hai người. Trầm mặc một lúc lâu, Tiếu Đường hắng giọng mở đầu trước:.
- Thật xin lỗi đã quấy rầy anh, nhưng....
Thịnh Mẫn vẫn im lặng..
- Tôi rất lo cho Khuê Hiền, không biết cậu ấy hiện tại thế nào?.
Biết rằng Tiếu Đường hoàn toàn có quyền hỏi thăm tình hình của hắn, Thịnh Mẫn chỉ có thể lịch sự đáp lại:.
- Cậu ấy rất tốt, ăn được ngủ được, không có gì đáng lo ngại!.
Tiếu Đường nghe thấy thế liền phấn khởi hẳn lên:.
- Mắt Khuê Hiền có khá hơn không?.
- Tạm thời còn chưa có khởi sắc – Thịnh Mẫn ảm đạm trả lời, mặc dù cậu luôn đúng kỳ hạn đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra lấy thuốc, nhưng đôi mắt hắn dường như không hề có chút chuyển biến tích cực nào..
- Bác Triệu nói với tôi anh đang chiếu cố Khuê Hiền rất tốt..
-.....
- Cám ơn anh!.
- A...Không có gì!.
Thịnh Mẫn định nói "Đây là việc tôi nên làm!", nhưng lời vừa tới bên miệng đã được cậu nuốt trở vào trong..
- Tôi rất lo cho cậu ấy, nhưng anh biết đấy... – Tiếu Đường thở dài – Bá phụ bá mẫu không thích tôi cho nên....
Dù sao y cũng thực đáng thương, không thể ở bên cạnh người mình yêu lúc này để chăm sóc quan tâm. Cảm xúc đó cậu là kẻ rõ ràng hơn ai hết. Thịnh Mẫn suy nghĩ một hồi liền nhẹ giọng an ủi:.
- Cậu đừng buồn! Thực ra Triệu lão gia và Triệu phu nhân chỉ chưa thích ứng được với tai nạn này mà thôi!.
- Tôi sẽ không bỏ cuộc! – Tiếu Đường bình tĩnh khẳng định – Tuy không được cha mẹ cậu ấy đồng ý nhưng chuyện tôi yêu Khuê Hiền là vô pháp thay đổi..
Nhất thời Thịnh Mẫn không biết trả lời thế nào cho phải, cuộc nói chuyện lại rơi vào trầm mặc thêm lần nữa..
- Cảm ơn anh vì đã nghe điện thoại của tôi. – Tiếu Đường cười khẽ – Bất quá, đừng bảo Khuê Hiền tôi gọi cho anh nhé!.
Cúp điện thoại, cậu cảm thấy như vừa thoát khỏi tảng đá nặng tựa ngàn cân. Mấy ngày qua chung sống với Khuê Hiền, bản thân đã quên bẵng đi sự tồn tại của con người mang tên "Tiếu Đường" kia. Nhưng hiện giờ, sự thật trước mắt vẫn không thể không nhìn thẳng vào..
Tiếu Đường nói, cho dù bị cha mẹ hắn phản đối, tình cảm của cậu ta và hắn vẫn không đổi thay. Vụ tai nạn vừa rồi... chỉ là đòn thử thách hai người họ..
Như vậy, Khuê Hiền nhất định cũng nghĩ thế phải không? Nên thời gian qua, mặc kệ cậu có chăm sóc đến đâu, hắn cũng luôn u sầu hờ hững..
Buồn bực đóng cửa hàng, Thịnh Mẫn lái xe chạy loanh quanh các con phố. Đầu óc cậu hiện giờ đang rối bời. Tuy trong thâm tâm vẫn lo Khuê Hiền ở nhà một mình gặp chuyện bất trắc, nhưng Thịnh Mẫn không muốn đối mặt hắn lúc này..
Đến tận bảy giờ, khi sắc trời đã tối mịt mùng, cậu mới quay xe trở về. Vừa đi được khoảng năm trăm mét, đột nhiên cậu nhận được điện thoại từ Hách Tể. Hình như hắn đang ở quán bar, tiếng người ầm ĩ trộn lẫn với tiếng nhạc xập xình thật chói tai..
Mất nửa phút, thanh âm Hách Tể mới lè nhè cất lên:.
- Thịnh Mẫn a, đến uống rượu với tôi đi. Hắc hắc, nơi này vui lắm đó!.
"Sao hắn lại say xỉn tới mức độ này chứ?".
- Tôi phải về nhà nấu cơm, cậu đang ở đâu thế? – Thịnh Mẫn bối rối đáp..
Hách Tể tiếp tục huyên thuyên những câu chữ không rõ, lát sau có người tiếp điện thoại áy náy nói:.
- Cậu là bạn của Hách tể hả? Ngại quá, hắn uống rượu say mèm rồi. Có thể phiền cậu đến đón hắn về được không?.
Cái tên này thật biết cách chọn thời điểm để đổ đốn mà. Thịnh Mẫn nôn nóng quay đầu xe, chạy thẳng đến quán bar mà người kia vừa chỉ dẫn.
Triền Miên Triền Miên - Công Khắc Triền Miên