Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Công Khắc
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Oanh2
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1200 / 6
Cập nhật: 2015-11-25 19:09:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
oay tròn chiếc đĩa trong tay, nhìn bọt nước bắn lên tung tóe, Thịnh Mẫn không khỏi có chút chán ngán thất vọng. Mới qua một buổi chiều đầu tiên mà cậu đã cảm thấy sức cùng lực kiệt..
Trước kia tuy phải chăm sóc Khuê Hiền từng ly từng tí, nhưng ít ra có thể thông qua ánh mắt hoặc động tác để đoán ra cảm xúc cùng suy nghĩ của hắn, sau đó chậm rãi tìm biện pháp đối phó. Giờ đây, mắt Khuê Hiền đã mất đi ánh sáng. Đứng trước một Khuê Hiền giấu toàn bộ tâm tư của mình như thế này, cậu thực sự không biết phải làm gì tiếp theo..
- Ầm!.
Tiếng vang thật lớn kéo Thịnh Mẫn quay trở về hiện tại, cậu vội vàng vứt bát đĩa xuống bồn rửa, hấp tấp chạy đến phòng khách đã thấy Khuê Hiền ngã lăn quay dưới đất..
Hóa ra lúc nãy dọn dẹp xong, cậu quên chưa cất thùng nước đi. Sàn nhà bây giờ vương vãi đầy nước bẩn, mà Khuê Hiền thực chật vật vùng vẫy trong đống nước đó..
- Không phải tôi đã bảo cậu ngồi tại chỗ sao, cậu xem...bẩn hết cả rồi... – Thịnh Mẫn vừa dìu Khuê Hiền đứng lên vừa mở miệng quở trách. Quần của hắn từ phần mông trở xuống đẫm nước, thậm chí áo ngoài cũng ướt một mảng..
- Cậu muốn gì cứ nói để tôi lấy hộ, mắt cậu đã như thế sao tự làm được?.
- Tôi muốn...đi vệ sinh....
Chờ Thịnh Mẫn nguôi nguôi, Khuê Hiền mới dám rụt rè cất tiếng, trầm ngâm cúi đầu xuống..
Biết hắn đang ủy khuất, cậu chẳng thể nào tiếp tục la mắng nữa. Hai người cùng yên lặng đứng đó. Lúc sau như nhớ ra, Thịnh Mẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, dắt đến buồng vệ sinh..
- Bồn cầu ngay ở phía trước, cậu có thể tự mình đi không?.
Khuê Hiền không nói lời nào, khẽ đẩy Thịnh Mẫn ra, hai tay đưa lên cởi khóa quần..
Tuy từng vô số lần thân mật tiếp xúc, nhưng đối mặt với tình cảnh này, Thịnh Mẫn vẫn phải quay mặt đi vì ngượng. Chờ Khuê Hiền giải quyết xong, cậu mới xoay người hỏi:.
- Tắm rửa luôn nhé!.
Nam nhân không nói gì, đầu hơi nghiêng, tựa hồ đang cố nghe ngóng động tĩnh phía sau..
Có lẽ là đồng ý đi. Thịnh Mẫn phát hiện bản thân đã bắt đầu thích ứng với phương thức biểu đạt của Khuê Hiền..
- Tôi đi mở nước, cậu chờ một lát!.
Thịnh Mẫn ghé vào bồn tắm điều chỉnh nhiệt độ cho phù hợp. Đối với những việc tối thiểu như thế này cậu nghĩ rằng không cần phải hỏi ý kiến Khuê Hiền nữa cho đỡ tốn thời gian..
Nam nhân trước mặt vốn đang bất động, giờ nghe tiếng nước róc rách chảy liền chầm chậm cởi dần quần áo trên người. Bởi y phục đã ướt đẫm, quần dính hẳn vào trên đùi khiến việc cởi bỏ thật sự khó khăn..
- Ngồi xuống! – Thịnh Mẫn đẩy Khuê Hiền xuống mặt bồn cầu. Cậu không thèm nhìn thái độ của hắn, chỉ tận lực dùng sức cởi chiếc quần âu vướng víu kia..
Khuê Hiền từng bước từng bước thuận theo, tay trái đặt trên lưng cậu để giữ thăng bằng, hai chân hơi co lên so với mặt đất. Tại lúc trên người chỉ còn độc một cái quần lót, hắn liền giơ tay ngăn động tác của cậu..
- Tôi tự làm được!.
Không thể hiểu nổi suy nghĩ của người này, thôi đành mặc kệ hắn vậy..
Mấy ngày tiếp theo cứ trôi qua bình thản như thế, hết ăn cơm rồi lại tắm rửa. Buổi tối Khuê Hiền rất ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ Thịnh Mẫn xem ti vi. Đến khoảng chín giờ, Thịnh Mẫn mang cốc sữa đến ép hắn phải uống bằng được..
- Uống xong chỗ này mới được đi ngủ!.
-.....
- Đêm ngủ nhớ đem lò sưởi điện tắt đi, để nó chạy suốt làm không khí khô quá không tốt đâu. Điều khiển ngay dưới gối cậu đấy!.
Thịnh Mẫn vừa giúp hắn đắp chăn vừa dịu giọng dặn dò..
Đang định rời đi, chợt góc áo bị kéo lấy, thanh âm của nam nhân ẩn chứa sự mong chờ không thể che giấu:.
- Ngày mai mấy giờ anh ra ngoài?
o O o
Hôm sau, Thịnh Mẫn dậy thật sớm, trời còn chưa sáng đã bận rộn chuẩn bị trong bếp. Tối qua Khuê Hiền cứ nằng nặc bắt cậu phải dẫn hắn ra ngoài, đã thế lại còn thực nghe lời, quả là ngoan đến không ngờ..
Dù sao thỉnh thoảng phải thay đổi không khí một chút, chẳng nói đâu xa, ngay cả chính cậu cũng muốn đi tản bộ cho đỡ ngột ngạt..
Bữa sáng có trứng chiên và cháo thịt nạc, đều là những thứ Khuê Hiền thích ăn. Tuy tâm đã nguội lạnh nhưng mọi việc quá khứ cậu đều nhớ rõ mồn một. Trước kia hắn đối với cậu đủ loại tra tấn cùng hiểu lầm, bản thân cũng si mê hắn đến thất điên bát đảo. Giờ đây kí ức chỉ như một lớp màn mỏng, cố gắng gợi lại sẽ khiến lòng thêm đau xót..
Đi lên lầu gõ cửa phòng Khuê Hiền, đợi hai giây mà chưa có ai trả lời, cậu liền đẩy cửa bước vào. Trong phòng, hắn đã ngồi ngay ngắn bên giường, tóc tai lộn xộn, mắt tựa hồ bị sương mù giăng kín, một bộ dáng chưa tỉnh ngủ mơ mơ hồ hồ..
- Dậy sớm như vậy chắc không quen hả? – Thịnh Mẫn mang áo phao to đùng lấy xuống, đoạn mặc thêm áo len cho hắn – Mau khoác cả áo này vào, buổi sáng lạnh lắm!.
Khuê Hiền theo thanh âm của cậu chuẩn xác mặc quần áo thật chỉnh tề. Thịnh Mẫn cúi người xuống giúp hắn đi tất rồi dẫn hắn đến buồng vệ sinh rửa mặt. Trong lúc Khuê Hiền đánh răng, Thịnh Mẫn sẽ đứng một bên, cẩn thận đánh giá hắn trong gương. Hôm thì bình luận về kiểu tóc, hôm thì bình luận về cân nặng của hắn..
- Tóc dài ra nhiều rồi, có muốn đi cắt lại không?.
Khuê Hiền im lặng..
Vệ sinh cá nhân xong, cậu lại tiếp tục đưa hắn tới phòng ăn. Tuy miệng nói muốn để hắn tự lập trong sinh hoạt thường nhật, nhưng Thịnh Mẫn vẫn quá mức chu đáo, luôn sợ hắn khó khăn mà làm hộ..
Ăn hết bữa sáng, cậu choàng thêm khăn quàng, đội thêm mũ len mới cho phép Khuê Hiền ra khỏi nhà..
Nam nhân bị xoay vòng vòng như gấu bông không hề tỏ thái độ khó chịu hay phản kháng, hắn bình lặng đứng tại chỗ chờ Thịnh Mẫn võ trang đầy đủ trên dưới mới dám xuất môn..
- Đi thôi! – Nắm chặt tay hắn, cậu mỉm cười dẫm lên nền tuyết trắng xóa. Trên tuyết bắt đầu in những dấu chân hai người đi cạnh nhau..
Ra đến ngoài mới phát giác thời tiết đã lạnh hơn trước rất nhiều. Gió mạnh mẽ rít gào, thổi vù vù thấu tận xương..
Trong ấn tượng của cậu, mấy mùa đông trước cũng chưa đến nỗi lạnh thế này. Hồi nhỏ nếu có tuyết rơi, cậu sẽ lôi Khuê Hiền ra vườn chơi ném tuyết, chơi đến mức trên mặt hai đứa ửng hồng, toát cả mồ hôi mới chịu dừng..
Rốt cuộc điều gì đã thay đổi sau ngần ấy năm? Là khí hậu...tâm tình...là cậu...hay chính là tôi.....
Triệu phu nhân đã gửi xe của Khuê Hiền cùng một khoản tiền lớn cho Thịnh Mẫn. Tiền đó được dùng để lo liệu cuộc sống cũng như tiền thuốc thang cho hắn. Tuy nhiên cậu luôn giữ chúng trong tài khoản của Triệu gia mà chưa dùng tới..
Khởi động xe, đem hệ thống sưởi ấm mở tối đa, nhưng xe vẫn lạnh như băng..
- Lạnh không? – Thịnh Mẫn xoay người hỏi. Nam nhân ngồi bên cạnh giờ đây chỉ lộ ra mỗi cái mặt sau đống áo quần khăn mũ to ụ khẽ lắc đầu..
- Vậy đi thôi!.
Do thời tiết đột nhiên trở lạnh, siêu thị mới tám giờ sáng đã đông nghẹt người, tốp năm tốp ba đứng dàn ra che kín cả vùng rộng. Thịnh Mẫn vừa mở cửa bước vào, dì Trần ở quầy thu ngân đã kinh ngạc hỏi thăm:.
- Mấy ngày không tới ta còn tưởng nhóc ngươi quên luôn chỗ này rồi chứ?.
Cậu nở nụ cười cầu hòa:.
- Trong nhà gần đây xảy ra chút chuyện ạ....
- Vậy bây giờ giải quyết xong chưa? – Dì Trần vốn là người cực kì nhiệt tình..
- Cũng chẳng phải chuyện lớn lắm... – Cậu cố lách qua biển người đang giành giật đồ ăn, cả siêu thị to thế mà muốn đứng yên một chỗ cũng khó..
- Ta kể cho nhóc ngươi một chuyện...Cái người bằng hữu của ngươi hôm qua đó... – Dì Trần chưa nói hết đã khúc khích cười – Hắn ta hậu đậu lắm nha...đi có vài vòng ở đây thôi mà ngã lăn quay, trông ngộ nghĩnh chết được..
Đoán chừng đang nhớ lại bộ dạng chật vật của Hách Tể ngã úp mặt xuống hôm qua, dì Trần không nhịn được cười ha hả khoái chí..
Thịnh Mẫn cười phụ họa, một tay lôi Khuê Hiền băng qua đồ đạc chất đống gần đấy, thuận lợi đặt hắn ngồi xuống chiếc ghế cạnh quầy thu ngân..
- Cậu này chính là.... – Dì Trần thắc mắc..
- Nhóc này là em họ cháu, hôm nay cháu dẫn nó đến đây tham quan!.
Dì Trần đang định tán thưởng vẻ đẹp trai của Khuê Hiền liền nhận thấy đôi mắt vô hồn của hắn. Bà khẽ chặc lưỡi tiếc rẻ rồi quay về với đám hành khách đang tíu tít đòi thanh toán trước mặt.
Triền Miên Triền Miên - Công Khắc Triền Miên