A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Tác giả: Công Khắc
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Oanh2
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1200 / 6
Cập nhật: 2015-11-25 19:09:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ần này bị đuổi ra khỏi Triệu gia thật sự quá thảm. Không tiền, không quần áo, ngay cả chốn nương thân cũng không có. Đây chẳng phải chính là "hai bàn tay trắng" người ta thường nói hay sao?..
Giống như du hồn lang thang từ chỗ này qua chỗ khác, bất tri bất giác bước chân đã dừng lại trước cửa nhà Hách Tể tự bao giờ...
Đứng một lúc lâu mà vẫn chưa đủ dũng khí để nhấn chuông, cậu sẽ nói gì với Hách Tể đây? "Xin hãy cưu mang tôi!", thế có phải quá trơ trẽn không? Lần trước đã bỏ đi không một lời từ biệt như thế.....
Đang mải mê suy nghĩ, đột nhiên một thanh âm quen thuộc cất lên...
- Thịnh Mẫn? - Nam nhân đối diện kinh ngạc đến nỗi trợn to mắt nhìn cậu...
Cậu khổ sở cười, gật đầu với hắn...
- Sao cậu lại ở đây?.....
Thấy Thịnh Mẫn không nói lời nào, Hách Tể cũng chẳng hỏi thêm, hắn chậm rãi đến gần khẽ nói:..
- Vào nhà trước rồi nói sau!..
Hắn nắm lấy tay cậu thật tự nhiên. Giờ cậu mới biết hắn thực gầy, có thể cảm nhận được cả những đốt xương mảnh khảnh trên mu bàn tay. Sự ấm áp từ hắn truyền sang khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều...
- Đừng nghĩ đến người kia nữa! Nếu cậu sợ hắn tìm ra, ngày mai tôi giúp cậu đi tìm nhà! – Hách Tể thận trọng khuyên nhủ...
- Không cần đâu! – Thịnh Mẫn ủ rũ – Hắn sẽ không bao giờ tới tìm tôi!..
Cậu vừa dứt lời, bầu không khí bỗng rơi vào trầm mặc, bất quá chỉ vài phút sau liền bị Hách Tể phá vỡ...
Hắn cười một cách tinh quái, cả người ôm chầm lấy Thịnh Mẫn mà khúc khích như trẻ con. Biểu tình này...thực sự rất đáng yêu...
Cười cho đã đời, Hách Tể vui vẻ kéo Thịnh Mẫn vào nhà, phấn khởi đề nghị:..
- Giờ tôi đưa cậu đi ăn rồi mua quần áo, mặc kệ luôn tên Khuê Hiền chết tiệt ấy đi!..
Hách Tể nhìn qua tuy có chút lôi thôi, không câu nệ tiểu tiết nhưng thật ra rất biết cách quan tâm đến người khác. Tính tình hắn hoàn toàn chẳng hề tương đồng với tướng mạo kia...
Trước đây Thịnh Mẫn tưởng hắn là loại người cẩu thả, hay quên. Bây giờ cậu biết rằng mình đã nhầm. Sống lâu với hắn mới hiểu hắn rất cẩn thận và sạch sẽ. Đồ đạc trong nhà sắp xếp lúc nào cũng phải để đúng vị trí, quần áo không bao giờ vứt bừa bãi trên giường...
Càng gắn bó Thịnh Mẫn càng thích ứng với con người này hơn. Ở trước mặt hắn cậu có thể thoải mái đùa giỡn, nhiều lúc phấn khởi còn chọc cho hắn điên lên, sau đó chậm rãi ngồi dỗ dành lúc hắn bắt đầu làm mặt giận. Chính vì tâm tính Hách Tể khá vô tư nên hai người chẳng khi nào xích mích với nhau....
Cuộc sống bây giờ so với đoạn thời gian còn ở bên Khuê Hiền đúng là khác nhau một trời một vực.
o O o
Thời gian gần đây, Thịnh Mẫn đang nghĩ cách để kiếm công việc nuôi sống bản thân. Cậu thử kiểm tra các mục quảng cáo đăng trên mạng nhưng vẫn chưa tìm ra việc làm ưng ý. Chỉ với bằng tốt nghiệp cao trung và một ít kinh nghiệm dọn dẹp tài liệu trong chi nhánh, nếu muốn có một công việc ổn định thật sự rất nan giải...
Vốn cậu đã định chấp nhận các phương án tạm thời như: phát tờ rơi, hay giúp việc ở tiệm ăn nhanh..nhưng lại bị Hách Tể phản đối kịch liệt. Hắn nói đã mất công là phải tìm ra công việc có tính lâu dài. Nếu không tìm được thì thà cậu ở nhà cho hắn nuôi còn sướng hơn. Giọng điệu cứ như thể việc cậu đi làm part-time sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của hắn vậy. Thịnh Mẫn tuy cảm thấy khó hiểu nhưng vì đang chịu phận ở nhờ nên đành ngơ ngác nghe theo...
May thay, vài hôm sau, Hách Tể nói với cậu hắn có một người bạn đang muốn chuyển nhượng lại cửa hiệu trên phố. Vì thế hai người liền tập trung bàn bạc cho kế hoạch sắp tới, Hách Tể đầu tư tiền, cậu chịu trách nhiệm quản lý...
Khu phố họ buôn bán là một nơi thật sầm uất. Các cửa hàng ở đây quanh đi quẩn lại toàn những shop quần áo, trang sức. Cửa hàng Thịnh Mẫn thuê tuy hơi nhỏ và nằm trong góc tối, nhưng do lượng người qua lại khá đông, việc làm ăn cũng coi như thuận lợi...
Thịnh Mẫn lần đầu tiên được tự kinh doanh nên cảm thấy rất thỏa mãn. Ngày qua ngày, mọi việc diễn ra theo đúng lịch trình sẵn có. Buổi chiều Hách Tể sau khi tan ca sẽ thuận đường lại đây, chờ Thịnh Mẫn đóng cửa hàng rồi cùng nhau đi ăn tối. Những hôm buôn bán thuận lợi, họ sẽ mua đồ ăn ngon về để nấu một bữa thịnh soạn. Cuộc sống thế này, quả thật chẳng có gì đáng để phàn nàn...
Từ ngày cậu rời khỏi Triệu gia, Khuê Hiền không bao giờ tới gặp cậu nữa. Dường như người kia đã hoàn toàn lãng quên...hơn hai mươi năm vụng trộm yêu đương, thực chất chỉ đến vậy là cùng...
Việc này đáng lẽ phải nên ăn mừng mới đúng, hắn đã giữ lời hứa của mình, không tiếp tục gieo hy vọng cho cậu. Hết thảy kí ức cùng kỉ niệm đều hóa thành hư vô, theo lời nói bay đi chẳng còn tung tích...
Ngày cuối tuần Hách Tể được nghỉ, Thịnh Mẫn làm xong bữa sáng liền gọi hắn rời giường. Vốn muốn để hắn ngủ cho lại sức, nhưng đêm qua tên ngu ngốc kia cứ nũng nịu đòi phải đi siêu thị mua thức ăn cùng cậu bằng được...
Thịnh Mẫn vừa đấm vừa xoa, hết lay nhẹ đến dùng gối đập bình bịch vào đầu hắn, Hách Tể mới chịu mắt nhắm mắt mở mà lếch thếch tỉnh dậy...
Bởi công ty của Hách Tể dạo gần đây có đầu tư cổ phần vào một siêu thị mới mở, nên nhân viên trong công ty được phát một thẻ giảm giá hai mươi phần trăm khi mua hàng, chính vì thế Thịnh Mẫn mỗi khi mua sắm đều đến đây cho tiện...
Mua xong thức ăn cần dùng cho cả tuần, cậu và hắn đẩy xe đến quầy bán đồ dùng vệ sinh cá nhân. Đột nhiên Hách Tể "a" lên một tiếng như phát hiện điều gì. Thịnh Mẫn nghi hoặc nhìn lại, cách đó không xa, Khuê Hiền cùng Tiếu Đường sánh vai bên nhau, người kia đang chờ Tiếu Đường chọn kem đánh răng...
Đứng từ chỗ này cũng nhìn ra được vẻ mặt Khuê Hiền cực kì khó chịu. Phải biết rằng, trước đây muốn hắn dậy sớm thế này là không có khả năng...
Nhưng hiện tại, hắn chẳng những dậy thật sớm, mà còn đến cả siêu thị kiên nhẫn mua sắm...
Thịnh Mẫn không biết nên khen ngợi hắn thế nào đây? Quả thực con người lạnh lùng này đã vì tình yêu mà thay đổi đến mức ấy rồi!..
- Cậu nhìn cái gì vậy, kệ họ đi! – Hách Tể giận dỗi nói, đoạn giành xe từ tay Thịnh Mẫn tiếp tục đẩy tới trước...
Nhìn Tiếu Đường chọn kem đánh răng vị chanh bỏ vào giỏ đồ, Thịnh Mẫn thở dài thầm nghĩ:...
"Khuê Hiền thích nhất kem đánh răng vị bạc hà, trước đây cậu cũng đã từng thử đổi vị chanh cho hắn, kết quả bị hắn mắng cho tơi bời!"...
Biết không nên nhìn thêm nữa, nhưng tầm mắt cậu vẫn chẳng thể khống chế mà dõi theo hai người họ...
Bên kia Tiếu Đường đã chọn xong kem đánh răng liền đi tới gần nơi cậu đứng. Không có chỗ trốn, Thịnh Mẫn chỉ có thể vội vàng nghiêng người, làm bộ như đang lựa hàng trên kệ...
Hơi thở quen thuộc của hắn lướt qua, gợi ra trong tiềm thức cậu biết bao lưu luyến, trái tim ở tại một khắc này bỗng dưng đập loạn. Đến khi hai người họ đã đi xa, Thịnh Mẫn mới ngẩng đầu ngơ ngác trông theo...
May mà không bị phát hiện. Thịnh Mẫn chẳng rõ cảm giác mất mác này là gì? Vì sao cậu vẫn chưa chịu tỉnh ra. Hắn không bao giờ, và cũng chẳng có lý do gì để nhớ tới cậu nữa...
Không biết là cố ý hay vô tình mà hai người luôn ở khoảng cách khá gần so với bọn họ. Tiếu Đường thoạt nhìn tâm tình rất tốt, y kéo Khuê Hiền tới mọi ngóc ngách trong siêu thị. Khuê Hiền tuy chẳng hứng thú cho lắm nhưng vẫn tỏ thái độ tôn trọng y, không hề phàn nàn một câu nào...
Chốc chốc hắn lại ghé tai y nói gì đó khiến Tiếu Đường ha ha cười không ngừng. Xung quanh họ chỉ toàn là mật ngọt tình yêu, sặc sỡ đến lóa mắt...
Thịnh Mẫn chợt cảm thấy buồn nôn cực độ, xe đẩy chệch hướng làm đổ cả một chồng hàng. Hách Tể phải chìa ra tấm thẻ giảm giá thì nhân viên mới không trách cứ nữa...
Cậu và hắn sau vụ đó liền chẳng dám rề rà mà rẽ đến quầy thanh toán luôn. Khi rời đi, Thịnh Mẫn quay đầu lại ngó về hướng vừa nãy, nhưng hai người kia đã không còn thấy bóng dáng đâu.
o O o
Rất nhanh đã đến cuối năm, ngày lễ Giáng Sinh là ngày gia đình sum vầy. Khắp nơi đều tràn ngập không khí tươi vui, mọi phiền não u buồn đều được mọi người quẳng ra khỏi trí óc...
Thời điểm này là lúc các cửa hàng trên phố đông khách nhất, cửa hàng của Thịnh Mẫn cũng không phải ngoại lệ. May mắn Hách Tể có mấy ngày nghỉ để hỗ trợ cậu, nếu không Thịnh Mẫn có lẽ chẳng thể trụ nổi. Shop toàn bán đồ chơi, đồ trang trí lặt vặt – là mặt hàng dễ bị lấy trộm nhất...
Vất vả cả ngày trời cuối cùng cũng có thể trở về nhà. Khi cậu đang đóng cửa hàng, tiếng di động đột nhiên vang lên...
Vừa nghe máy xong Thịnh Mẫn liền hoảng hồn, đầu dây bên kia chính là mẹ của Khuê Hiền, nữ chủ nhân Triệu gia...
Thanh âm bà run rẩy khác thường, máu trong người cậu theo mỗi lời bà thốt ra dường như đông lại thêm một chút:..
- Thịnh Mẫn, Khuê Hiền xảy ra chuyện rồi...
Triền Miên Triền Miên - Công Khắc Triền Miên