Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Yến Quỳnh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3991 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần VIII -
rời làm mưa. Trời còn làm mưa. Trời vẫn làm mưa. Đất trời đang làm mưa. Những cơn mưa thoắt đến rồi thoắt tan nhanh. Cũng có những cơn mưa, bóng mây kéo dài se buồn.
Mưa tươi mát như tình yêu tươi mát của Nam Phố. Anh chàng tích cực đến nhà của Huyên Giao. Cũng con nhỏ Khuê Mẫn chỉ đây. Không hẹn hò, không báo trước. May mắn gặp Huyên Giao ở nhà, trò chuyện vẩn vơ. Mắt nhìn đăm đắm.
Huyên Giao như một con thuyền chông chênh trên mặt sóng. Bao giờ thuyền sẽ sang sông? Lòng cô rối như mớ bòng bong. Nam Phố đã yêu nhưng Huyên Giao lại hướng về người khác. Nhưng có được gì đâu. Lòng dằn vặt, xốn xang. Tâm hồn Huyên Giao không còn phẳng lặng như mặt nước hồ thu nữa rồi. Thư Hiên đã làm cho Huyên Giao điêu đứng. Cô có là gì của anh đâu. Thư Hiên đã hứa hôn với Hà Nghi rồi mà. Huyên Giao biết rất rõ điều đó. Tại sao cô không quyết liệt với Thư Hiên? Lẽ ra cô phải hạn chế tiếp xúc với Thư Hiên. Huyên Giao phải biết rõ mối quan hệ giữa hai người chỉ đơn giản là mối quan hệ giữa người và người. Tại sao cô không nhận lời Nam Phố? Tại sao? Thư Hiên đã đính hôn, đã có người phụ nữ bên đời anh rồi. Tại sao anh làm cho Huyên Giao đảo điên? Huyên Giao lẩng lơ như còn trong mộng ảo và chẳng biết phải làm gì.
Chiều nay trời giả vờ mưa
Lâm thâm vài hạt lưa thưa phố phường
Đêm nay trăng giả vờ vương
Lửng lữ trên ngọn quỳnh hương sau vườn
Và người, người giả người thương
Để tôi ôm một nỗi buồn rụng rơi.....
Bài hát vang lên, buồn hiu hắt. Tâm sự của ai, sao giống tâm sự buồn hiu hắt của Huyên Giao?!
Chiều chủ nhật, một buổi chiều bình thường. Huyên Giao có khách. Nam Phố ghé nữa, cô biết nói gì đây? Nhưng không phải Nam Phố. Thoáng thấy Hà Nghi, cô rất đỗi ngạc nhiên:
- Ô kìa! Chị Hà Nghi! Chị tìm em à?
Huyên Giao ngơ ngẩn hỏi và lòng đầy phân vân. Không hiểu Hà Nghi tìm cô có việc gì.
Hà Nghi nở nụ cười thật đẹp:
- Chị ghé chơi và luôn tiện rủ Huyên Giao đến anh Thư Hiên.
Sao lại rủ Huyên Giao đến Thư Hiên mà Hà Nghi không đi một mình? Đến một mình mới thoải mái chứ, rủ cô theo làm gì? Ôi, thử thách gì chăng? Chỉ có trời mới biết.
Huyên Giao ngồi đối diện Hà Nghi, ngắm nhìn khuôn mặt hiền hậu khả ái của Hà Ngh. Người phụ nữ đẹp tuyệt mà Huyên Giao đã gặp lần đầu tiên trong một tình huống khác thường, mà cô ngỡ là vợ của Thư Hiên. Rồi lại mới bắt đầu đính hôn.
- Hôm nay chị có bán hàng không?
- Có bán và chiều nay nghỉ sớm. Về nhà cũng buồn.
- Chị vẫn còn ở nhà chị Nguyệt Nghi hả?
- Chị vẫn ở đấy.
- Lâu nay cậu mợ chị có nói gì không?
Huyên Giao cảm thấy lạ lùng. Rõ ràng cô quan tâm đến Hà Nghi nhưng sao cô hỏi ngớ ngẩn quá. Đôi mắt Hà Nghi thoáng buồn:
- Chị không có về đằng ấy, nên không biết thế nào.
Hai người trò chuyện khá lâu, rồi đi đến nhà Thư Hiên. Dì Thân ra mở cổng và cho biết hai cha con Thư Hiên đã đi bơi rồi. Dì đon đả mời:
- Hai cô vào nhà chơi đợi cậu ấy về.
Huyên Giao mau miệng:
- Vâng ạ. Dì để tụi cháu tự nhiên.
Dì Thân nhìn Hà Nghi, giọng thân mật:
- Sao lâu quá không thấy cô Hà Nghi ghé chơi? Không khéo Trâm Oanh quên mất cô Hà Nghi rồi đó.
Hà Nghi mỉm cười nửa đùa nửa thật:
- Trâm Oanh quên cô Hà Nghi thì còn có cô Huyên Giao nè.
Huyên Giao bối rối chẳng biết Hà Nghi có ý gì. Hà Nghi lại tiếp:
- Có cô Huyên Giao dạy học, chắc lúc này Trâm Oanh siêng học lắm nhỉ?
Huyên Giao trả lời:
- Con bé siêng nhất là học vẽ.
Hà Nghi chép miệng trầm trồ:
- Có đứa con như Trâm Oanh thích thật, phải không Huyên Giao?
Huyên Giao gật đầu. Cô không biết Hà Nghi nói vậy với ý gì. Huyên Giao nhìn Hà Nghi như cố đọc những gì đang diễn ra trong đầu óc Hà Nghi. Nhưng cô chẳng hiểu gì. Hà Nghi thản nhiên mở máy ra nghe nhạc như chính cô là nữ chủ nhân của ngôi nhà vậy. Mà cũng đúng thôi, Hà Nghi sẽ là chủ nhà. Bài hát vang lên trong máy
Chiều nay trời giả vờ mưa
Lâm thâm vài hạt lưa thua phố phường
Đêm nay trăng giả vờ vương
Lửng lữ trên ngọn quỳnh hương sau vườn
Và người, người giả người thương
Để tôi ôm một nỗi buồn rụng rơi.....
Đó là tâm sự của Huyên Giao chứ không phải của Hà Nghi. Hà Nghi đã đính hôn, hạnh phúc trong tầm tay, hạnh phúc đang chờ cô. Hà Nghi có buồn đâu?!
Tiếng hát vừa dứt, Huyên Giao lại nghe tiếng trẻ con cười giòn giã:
- Ba thua con rồi đó, con nói thế nào cũng có mà. Hhihihii...
- Con chỉ đoán mò.
- Con nói thật đấy.
Huyên Giao chăm chú lắng nghe đoạn đối thoại. Chợt cửa mở, Thư Hiên và Trâm Oanh lao vào nhà. Anh không cần bấm chuông. Giọng Thư Hiên sang sảng:
- Ha ha! Hai cô ở đây! Hay thật!
Trâm Oanh thích chí vỗ tay reo:
- Ba thấy chưa? Con nói đúng phóc.
Hà Nghi đứng dậy tắt máy hát rồi âu yếm xoa đầu Trâm Oanh:
- Chào Trâm Oanh. Con còn nhớ cô không?
Trâm Oanh tươi cười đáp lại:
- Cô làm như con hay quên lắm vậy, cô Hà Nghi ạ!
Thư Hiên đi bơi về có khác, trông anh thật trẻ trung, tươi tắn. Anh liếc nhìn Huyên Giao đằm thắm rồi quay qua Hà Nghi, vui vẻ nói:
- Cô Hà Nghi cứ tưởng con tôi là trẻ nít rồi không biết nhớ đến người thân thuộc à?
Hà Nghi nhoẻn miệng cười:
- Con anh đã bắt bẻ em, giờ đến lượt anh phải không?
Huyên Giao im lặng, bây giờ mới lên tiếng:
- Thật ra, chị Hà Nghi không nghĩ Trâm Oanh quên chị đâu. Tại dì Thân nhắc khéo chị phải năng tới lui thường xuyên hơn, nếu không Trâm Oanh quên thật đấy.
Hà Nghi vẫn lặp lại câu ban nãy:
- Trâm Oanh quên cô Hà Nghi cũng không sao. Lúc này cô bé đã có thêm cô Huyên Giao rồi!
Thư Hiên lại nhìn Huyên Giao với ánh mắt khác thường. Môi anh hé nở nụ cười bí ẩn. Còn Huyên Giao thì đỏ bừng mặt. Cô hơi chột dạ vì câu nói đầy ẩn ý của Hà Nghi.
Dì Thân mang bánh ngọt và mấy ly cà phê lên. Huyên Giao đỡ lấy khay giúp dì. Dì cười đôn hậu:
- Cậu Thư Hiên và hai cô dùng nhé. Còn cô nhóc, lại đây nào.
Dì Thân nắm tay Trâm Oanh:
- Con vô với bà Ngoại Thân, để ba tiếp chuyện với hai cô.
Trâm Oanh có vẻ hậm hực:
- Ba thua con rồi. Hồi nãy ba hứa có cô Huyên Giao đến, ba cho con ở chơi mà.
Thư Hiên vỗ về cho con bé an tâm:
- Ba hứa, ba nhớ mà. Con đi chơi với ngọai Thân rồi lát nữa trở ra đây.
Huyên Giao và Hà Nghi cũng cười, nói:
- Anh cứ để cho con bé ở đây chơi.
Thư Hiên nghiêm nét mặt:
- Không được.
Trâm Oanh tiu nghỉu theo dì Thân. Huyên Giao nhìn theo và hỏi Thư Hiên:
- Trâm Oanh nói đúng phóc gì đấy anh Thư Hiên?
Thư Hiên mỉm cười thuật lại:
- Đi bơi xong, Trâm Oanh bảo anh đưa đến nhà Huyên Giao chơi. Đến nơi thấy nhà đóng cửa, Trâm Oanh đoán là Huyên Giao đến đây nên vừa về đến nhà là con bé mừng rỡ vì có Huyên Giao.
Hà Nghi chen vô:
- Trâm Oanh mết Huyên Giao là đúng thôi. Và hôm nay Huyên Giao đến đây cũng đúng rồi.
Thư Hiên đặt hai ly cà phê sữa trước mặt Huyên Giao và Hà Nghi:
- Mời hai cô dùng, kẻo đá tan nhạt mất ngon.
Huyên Giao bưng ly lên, hớp một ngụm. Hương vị cà phê hảo hạng thơm ngon đậu nơi đầu lưỡi. Hà Nghi thân mật bẻ bánh mời Huyên Giao và Thư Hiên
- Thay mặt chủ nhà, xin mời.
Thư Hiên bỏ miếng bánh vào miệng nhai ngon lành. Còn Huyên Giao cứ đắn đo. Cô nhìn Hà Nghi thăm dò. Trời ạ! Không biết Hà Nghi có mưu mẹo gì đây? Có thể Hà Nghi đang theo dõi cô. Mấy phút lưỡng lự, Huyên Giao quyết định bẻ đôi miếng bánh, đưa cho Hà Nghi:
- Chị hãy ăn với em chứ.
Hà Nghi lắc đầu nguầy nguậy, chìa miếng bánh đang ăn dở cho Huyên Giao thấy:
- Chị cũng đang ăn nè. Huyên Giao cứ ăn đi. Phần của ai nấy hưởng.
Nói xong, Hà Nghi nhìn Huyên Giao cười ý nhị. Thư Hiên thích thú phụ họa thêm:
- Hà Nghi đã bảo "phần của ai nấy hưởng". Huyên Giao đừng chia, Hà Nghi không nhận đâu.
Bắt gặp ánh mắt nồng nàn của Thư Hiên hướng về mình, Huyên Giao nghe lòng nao nao. Cô ăn bánh nhỏ nhẹ, trong khi Thư Hiên nhai ngấu nghiến và chép miệng khen:
- Ngon tuyệt!
Rồi anh thân mật mời mọc:
- Hai cô ở lại dùng buổi tối với chúng tôi nhé.
Huyên Giao lên tiếng từ chối trước:
- Không được, em phải về. Để khi khác đi anh.
Hà Nghi hé môi cười, hai hàm răng trắng đều tăm tắp:
- Tụi này không khách sáo đâu, nhưng ở lại hôm nay không được anh ạ.
Thư Hiên ra vẻ dễ dãi:
- Thôi, tạm cho hai cô từ chối đó. Nhưng thỉnh thoảng hai cô phải đến đây cùng lúc như thế này nhé.
Hà Nghi tinh nghịch bảo:
- Không biết đến cùng lúc vui vẻ hay là bất tiện đây?
- Hà Nghi đừng nói vớ vẩn. Có gì đâu mà bất tiện?
Huyên Giao nghe hai người đối đáp mà đầu óc muốn nổ tung. Có cái gì khác thường giữa Hà Nghi và Thư Hiên. Huyên Giao lấy làm lạ về cách cư xử của Hà Nghi với cô và cả với Thư Hiên nữa. Khi Hà NGhi thân mật và thoải mái với cô, thì Huyên Giao thấy họ cũng thật đẹp đôi. Còn cô chỉ là người thừa thãi. Huyên Giao không sao hiểu nổi Hà Nghi. Lúc nào Hà Nghi cũng đằm thắm, thân ái với cô. Cũng như Huyên Giao không thể nào hiểu nổi Thư Hiên. Người đàn ông có lúc thật giá băng rồi có lúc thật nồng nàn. Huyên Giao lao đao vì anh. Huyên Giao không biết Thư Hiên nghĩ gì về cô. Anh có đùa cợt với Huyên Giao không? Huyên Giao đã tin anh như tin chính bản thân cô. Thư Hiên luôn ở bên cạnh cô và theo cô đi bất cứ nơi đâu. Huyên Giao giữ mãi chiếc gương soi bên mình. Huyên Giao luôn nhìn mặt sau của chiếc gương trước khi soi mình trong gương.
Giờ đây, ngồi trong gian phòng khách của Thư Hiên, có cả Hà Nghi, Huyên Giao vẫn hình dung rõ ràng khuôn mặt của Thư Hiên trong ảnh. Đôi khi Thư Hiên mỉm cười với cô nữa chứ. Gương mặt đàn ông vuông vức đầy nam tính, ánh mắt bí ẩn, nhưng Huyên Giao nhớ đã mấy lần nhếch lên chế giễu cô. Khuôn mặt của Thư Hiên giờ đây đã quá gần gũi đối với cô. Ngoài Thư Hiên ra, không ai biết được Huyên Giao có món quà độc đáo đó. Đón nhận nó, Huyên Giao như chấp nhận mọi điều. Nhưng rồi Huyên Giao không biết mọi việc sẽ kết thúc ra sao đây? Đáng lẽ Thư Hiên đừng nói với Huyên Giao điều gì cả và cũng đừng tặng quà cho cô. Và đáng lẽ Huyên Giao cũng không nên để hồn xốn xang trước những lời mật ngọt êm như ru của anh. Ôi, Huyên Giao phải dừng lại đây thôi. Ôi, tại sao Huyên Giao lại yêu một người đã đính hôn nhỉ? Huyên Giao phải dừng lại đây thôi!!!
Trao Nhau Hạnh Phúc Trao Nhau Hạnh Phúc - Yến Quỳnh