No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
iện thoại của Tracy Crosswhite rung lên rì rì khi cô vừa xả hết đạn trong khẩu Glock 40, sáu phát ở cự ly mười bốn mét chỉ trong vòng chưa đầy mười giây. Cô nhét súng vào bao, tháo chụp tai và kiểm tra xem ai gọi tới. Ba học viên bắn súng há hốc miệng nhìn tấm bia. Sáu phát như một găm thẳng giữa hồng tâm.
“Tôi phải nghe máy.” Cô nói, bước đi và bắt máy. “Hãy nói là anh gọi vì nhớ tôi đi!”
“Cô cứ như thỏi nam châm hút lũ sát nhân ấy.” Tiếng Trung sĩ Billy Williams vang lên.
Dạo này có vẻ đúng là thế thật. Hình như cứ mỗi lần tới ca trực của Tracy và cộng sự Kinsington Rowe thì lại có người bị giết.
Billy nói tổng đài vừa nhận được điện thoại báo rằng có một vụ nổ súng tại một ngôi nhà ở Greenwood vào lúc năm giờ ba mươi chín phút. Tracy nhìn đồng hồ. Hai mươi mốt phút trước. Cô từng tìm mua nhà ở Greenwood, một khu dân cư toàn dân trung lưu ở vùng ngoại ô phía bắc trung tâm Seattle.
“Nhà riêng. Một người chết.” Billy nói.
“Mâu thuẫn gia đình ư?”
“Có vẻ thế. Pháp y và CSI đang tới.”
“Anh gọi Kins chưa?”
“Chưa. Nhưng Faz và Del đều đã lên đường.”
Vic Fazzio và Delmo Castigliano là hai thành viên khác thuộc đội A của ban Tội phạm Bạo lực. Theo hướng đó, họ cũng là đội phụ trợ cho một vụ án giết người, nghĩa là họ sẽ tham gia hỗ trợ những việc lặt vặt nếu có. Phần lớn các vụ lục đục gia đình đều dễ ăn như một đường bóng ngon. Hoặc vợ bắn chồng, không thì chồng bắn vợ.
Tracy rút ngắn buổi dạy bắn và chui vào chiếc Ford F-150 đời 1973 của cô. Chiều lưu thông hướng về phía bắc của đường 1-5 chẳng lúc nào là không đông nghẹt, tối thứ Năm lại càng khủng khiếp. Cô mất gần bốn mươi lăm phút cho đoạn đường chừng hai mươi sáu cây số tính từ trường bắn.
Khi cô tới hiện trường, đèn hiệu trên xe của những đơn vị tuần tra tới từ phân khu Bắc đang rọi sáng căn nhà một tầng ốp gỗ. Xe của Pháp y và CSI đậu sát lề đường cùng một chiếc xe cứu thương. Rất nhiều phóng viên cũng đã xuất hiện cùng với xe riêng của họ. Nổ súng trong khu dân cư trung lưu nơi phần đông người da trắng sinh sống luôn là loại tin tức giật gân. May thay, không có chiếc trực thăng nào vè vè trên đầu, có thể vì đang có một đám mây lớn báo hiệu tuyết sắp rơi, ngăn cản việc quay phim từ trên không. Tuy vậy, thời tiết giá lạnh không ngăn nổi những người hàng xóm. Họ tràn ra vỉa hè và đường đi, hòa vào đám ký giả đang đứng lố nhố sau dải băng sọc vàng đen quây quanh hiện trường.
Tracy không nhìn thấy chiếc BMW màu xanh nước biển của Kins, dù anh sống ở Seattle, gần Greenwood hơn so với trường bắn đúng mười lăm phút lái xe.
“Đây, đây, cả băng đảng ở đây hết rồi.” Tracy vừa ngân nga vừa hạ cửa sổ để xuất trình thẻ cho viên cảnh sát đang điều phối giao thông.
“Xin mời nhập tiệc!” Anh ta cho cô vào.
Tracy đỗ xe cạnh xe của CSI. Có tiếng trò chuyện lạo xạo vang lên từ radio cảnh sát. Cô không đếm nổi có bao nhiêu cảnh sát mặc đồng phục hay thường phục đứng trên bãi cỏ lẫn với đám điều tra viên hiện trường trong trang phục quần túi hộp màu đen và áo có in dòng chữ CSI sau lưng. Pháp y vẫn đang ở bên trong để kiểm tra thi thể. Chừng nào pháp y chưa xong việc thì không ai được hành động gì.
Tracy chào một nữ cảnh sát đang cầm tấm kẹp tờ biên bản theo dõi hiện trường.
“Chị phụ trách sở thú này à, Tracy?” Nữ cảnh sát hỏi.
Tracy từng dạy bắn súng cho nhiều sĩ quan cảnh sát nữ, nhưng cô không nhận ra người này. Gần đây cô cũng có chút tiếng tăm nhờ bắt giữ được một tên giết người hàng loạt mang biệt danh Cao Bồi. Chiến tích ấy mang lại cho cô chiếc Huy chương Quả cảm thứ hai trong sự nghiệp và khiến cô trở nên khá nổi tiếng, nhất là trong giới sĩ quan cảnh sát nữ trẻ tuổi.
“Theo những gì họ bảo tôi thì đúng là thế.” Cô nguệch ngoạc điền tên và giờ đến lên tờ biên bản.
“Cô là người đầu tiên có mặt tại hiện trường à?”
Cô cảnh sát đưa mắt nhìn cánh cửa nhà sơn màu đỏ cờ. “Không. Anh ấy đang ở trong nhà cùng ông trung sĩ của đội chị.”
Tracy ngắm nghía ngôi nhà. Nó có vẻ được chăm sóc cẩn thận, mới sơn lại, và nếu gặp đúng cơn sốt đất thì chắc phải có giá trên năm trăm ngàn đô la. Thảm cỏ thơm mùi cỏ mới trồng, ánh đèn từ sân vườn và hàng hiên chiếu sáng lớp vỏ cây mục mới rải dưới gốc những khóm hồng rực rỡ và những bụi đỗ quyên được sắp đặt rất khéo. Ly dị, Tracy nghĩ. Họ đang tu sửa nhà cửa để rao bán. Xác chết nằm trong kia chẳng đem lại lợi lộc gì cho giá cả hết.
Cô bước lên bậc tam cấp và khom người chui qua dải băng đỏ cách ly hiện trường vụ án căng ngang lối vào. Bên trong căn phòng khách nom đơn giản nhưng được chăm chút tốt, Billy Williams đang nói chuyện với một viên cảnh sát mặc đồng phục. Một món đồ điêu khắc hình nón nằm lăn lóc trên những tấm ván lót sàn bằng tre sẫm màu chạy giữa hai cây cột hình vuông dựng lên để ngăn phòng khách với khu vực phòng ăn và gian bếp mở. Tường có vẻ mới sơn, tông màu lam nhạt và lục sẫm, cứ như bốc thẳng ra từ tạp chí nội thất.
Nhân viên y tế đang chăm sóc một người đàn bà da ngăm ngồi trên chiếc sofa bằng da màu xanh thẫm. Mặt bà ta nhăn lại, tay chỉ vào sườn. Đầu bà ta quấn băng, phía mặt bên trái sưng vù, khóe miệng có một vết rách nhỏ. Tracy đoán bà ta ngoài bốn mươi tuổi. Bên cạnh bà ta là một cậu trai trẻ đang vật lộn với tuổi dậy thì – đầu tóc bù xù, hai cánh tay nghều ngoào thò ra khỏi chiếc áo thun quá chật, đôi chân khẳng khiu như hai que tăm cắm vào chiếc quần soóc túi hộp lùng bùng. Cậu ta đang cúi đầu, nhìn đăm đăm xuống sàn nhà, nhưng Tracy vẫn thấy được phía mặt bên trái của cậu ta có một vết đỏ bầm. Cả cậu ta và người đàn bà kia đều đi chân trần.
“Đó là Angela Collins và Connor, con trai bà ta.” Billy hạ thấp giọng. Trông ông giống hệt diễn viên Samuel L. Jackson, từ chỏm râu con con nằm ngay dưới môi dưới cho tới cái mũ bê rê len mà ông ưa thích, nhưng cái này có kẻ sọc ca rô. “Ông chồng đã ly thân của bà ta đang ở phòng ngủ phía sau, với một viên đạn găm trên lưng.”
Tracy đưa mắt nhìn căn phòng ở cuối một hành lang hẹp. Vài nhân viên pháp y đang lượn lờ quanh đó. Một đôi giày tây màu đen và chiếc quần âu thò ra tới bắp đùi. Phần còn lại của thi thể bị khuất sau bức tường và khung cửa.
Tracy hất hàm về phía Angela Collins. “Bà ta nói gì?”
“Nói đã bắn ông ta.” Bill ra dấu về phía viên cảnh sát.
Tracy nhìn viên cảnh sát. “Bà ta thú nhận ư?”
“Với tôi và đồng nghiệp của tôi.” Anh ta nói. “Rồi bà ta yêu cầu được im lặng và ngồi xuống. Luật sư của bà ta đang tới.”
“Bà ta gọi luật sư à?” Tracy hỏi.
“Hẳn là vậy.” Viên cảnh sát nói. “Tôi nghe thấy bà ta nói với nhân viên y tế. Bà ta nói ông chồng đã đánh bà ta bằng thứ đó.” Anh ta chỉ vào khối hình nón trên sàn nhà.
“Nhưng bà ta có nói rõ ràng chính bà ta đã bắn chồng mình không?”
“Chắc chắn là có. Với tôi và đồng nghiệp của tôi.”
“Và anh thông báo quyền im lặng cho bà ta?”
“Bà ta đã ký lên tấm thẻ.”
“Khẩu súng đâu?” Tracy hỏi.
Viên cảnh sát chỉ về cuối hành lang. “Trên giường. Một khẩu Colt 38 ly.”
“Anh không tịch thu sao?”
“Không cần thiết. Bà ta cứ ngồi đó mở sẵn cửa đợi chúng tôi tới.”
“Thằng bé nói gì?” Tracy hỏi.
“Không hé một lời.”
Kins chui qua dây chắn và bước tới, khẽ thở dốc. “Chào!”
“Cậu biến đâu thế?” Bill đưa mắt nhìn bộ vest và chiếc áo sơ mi dự tiệc của Kins, thiếu mỗi cà vạt nữa là đủ bộ.
“Xin lỗi. Không nghe thấy điện thoại kêu. Chúng ta có gì thế?”
“Một vụ ngon ăn như một đường bóng đẹp.” Tracy đáp.
“Vậy thì tốt.” Kins nói.
Thuật lại mọi chuyện với Kins xong, Bill nói: “Tôi sẽ điều Faz và Del làm việc với hàng xóm, để xem có ai nhìn hay nghe thấy gì vào tối nay hay trước đó không. Hãy đảm bảo là chúng ta sẽ lấy dấu tay trên thứ đó.” Ông chỉ vào khối pha lê trên sàn.
“Thưa điều tra viên?” Đứng sau dải băng đỏ, nữ cảnh sát đã đón Tracy trên lối vào nói vọng vào. “Ngoài vỉa hè có một người đàn ông xưng là luật sư của người phụ nữ kia. Ông ấy yêu cầu được nói chuyện với bà ta.”
“Để tôi lo!” Tracy nói. Cô chui qua sợi dây để ra ngoài hiên nhưng rồi dừng bước khi nhìn thấy luật sư Atticus Berkshire đang đứng trên vỉa hè. “Chết tiệt!”
Nhiều cảnh sát và công tố viên quận King từng có những trải nghiệm chẳng mấy dễ chịu khi đụng độ Atticus Berkshire. Đó là những người chưa biết tiếng ông ta. Một luật sư bào chữa tai tiếng đầy mình, lúc nào không đấu tranh gỡ tội cho thân chủ thì lại kiện Sở Cảnh sát về tội cư xử thô bạo và xâm phạm quyền công dân của thân chủ ông ta. Ông ta từng đập thẳng vài phán quyết quan trọng và gây ầm ĩ dư luận vào mặt cả thành phố. Giới cảnh sát Seattle vẫn rỉ tai nhau một truyền thuyết là mẹ Berkshire đã đặt tên ông ta theo tên vị luật sư trong truyện Giết con chim nhại, vì thế đã mặc định ông ta sẽ trở thành luật sư bào chữa tội phạm, đúng như cái cách các bậc phụ huynh đặt tên con là Bão khiến con mình trở thành chuyên gia dự báo thời tiết.
Berkshire cất tiếng khi Tracy còn chưa đi được nửa đường. “Điều tra viên Crosswhite, tôi muốn nói chuyện với con gái tôi.”
Thông tin ấy khiến Tracy khựng lại. “Việc đó sẽ không thể diễn ra ngay được, thưa luật sư. Ông biết điều đó mà.”
“Tôi đã bảo con bé không được nói gì.”
Tracy ngửa hai bàn tay lên trời. “Phần lớn là bà ta nghe theo lời luật sư.”
“Cô nói phần lớn nghĩa là sao?”
“Bà ta khai đã bắn ông chồng. Sau đó bà ta yêu cầu quyền được im lặng.”
“Điều đó không được thừa nhận.”
“Chuyện đó hãy để quan tòa quyết định.” Tracy không nghĩ có vị quan tòa nào lại bỏ qua một lời thú nhận trong cơn kích động như thế, nhưng hãy dành trận chiến ấy cho các vị luật sư giải quyết.
“Thế còn Connor?”
“Cậu nhóc hả? Cậu ta cũng chẳng hé răng.”
“Ý tôi là tôi có thể gặp nó không?”
“Chỉ sau khi chúng tôi đã nói chuyện với cậu ấy.” Cô đáp.
Trên tòa, khi khoác lên người bộ vest Ý đắt tiền và đôi giày mọi lủng lẳng hai quả tua cùng với thái độ hách dịch, Berkshire trông dễ ghét hơn nhiều. Chiến thuật vừa vô đạo đức vừa đểu giả của ông ta bào mòn các ủy viên công tố và quan tòa, nhưng chính những bài diễn thuyết huênh hoang về bất công và định kiến mới mang lại tai tiếng cho ông ta. Chúng đem lại hiệu quả nhiều hơn mức cần thiết, nhưng Berkshire được quyền huênh hoang mớ lý lẽ nhảm nhí của ông ta với những cư dân Seattle phóng khoáng. Thế nhưng tối nay, trong bộ đồ jean, tóc tai không còn được chải chuốt hoàn hảo tới từng cọng, con gái và cháu ngoại dính líu vào một vụ án, trông ông ta có vẻ mong manh hơn hẳn. Tracy gần như thấy thương hại ông ta.
“Tôi cũng đã bảo nó không nói chuyện với cô.”
Cảm giác thương hại tức thì bay biến. “Vậy thì cuộc trao đổi sẽ ngắn gọn thôi.”
Berkshire nhăn mặt, biểu cảm ấy chẳng mấy khi xuất hiện mỗi khi ông ta bào chữa.
“Cô sẽ làm gì nếu đó là con gái và cháu ngoại của cô?”
“Ông sẽ làm gì nếu đó là vụ điều tra của ông và ông là một điều tra viên chuyên về các vụ án mạng?”
Berkshire gật đầu.
“Tôi nghĩ con gái và con rể ông đã ly dị?”
“Đang làm thủ tục.”
“Và mọi việc đang xấu đi?”
“Tôi sẽ không trả lời câu hỏi đó.”
“Đêm nay sẽ là một đêm dài. Có lẽ ông sẽ muốn quay về đợi ở nhà.”
“Tôi sẽ đợi ngay ở đây.”
Tracy để lại Berkshire đứng trên lối đi. Một công tố viên cấp cao thuộc Chương trình Tội phạm Tối Nguy hiểm – MDOP – đang trên đường tới. Ông ta, hay bà ta, có thể xử lý Berkshire.
Trong nhà, Kins đang đi từ phòng ngủ ra phòng khách. “Cô nói chuyện với luật sư đấy à?”
“Atticus Berkshire.” Cô đáp.
“Khốn thật!”
“Còn tệ hơn thế nữa cơ. Angela Collins là con gái ông ta.”
“Không.” Kins và Billy đồng thanh nói.
“Tôi nghĩ đường bóng của chúng ta vừa đổi hướng mất rồi.
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống