When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Trần
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Dinh Hoang Minh
Upload bìa: Dinh Hoang Minh
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1534 / 56
Cập nhật: 2017-04-17 10:34:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Số Mệnh Vô Minh
rong giếng nhốt ma khí ở cung Đại Thượng Thanh, chôn vùi Lục Kiều Kiều, Jack và Đặng Nghiêu.
Sau khi ám toán Đặng Nghiêu và Lục Kiều Kiều từ phía sau, khiến họ ngã vào trong giếng, Mục Thác còn dùng nội công Mật tông bít chặt miệng giếnglại, hòng báo mối thù Lục Kiều Kiều giết anh mình.
Ba người bọn Lục Kiều Kiều ngã vào trong giếng, chỉ cảm thấy bên trong có một mùi chua mốc khó chịu xộc lên mũi, không thể hô hấp bình thường. Ba người cứ thế rơi thẳngmười mấy thước xuống đáy giếng phủ đầy cành lá khô, nhưng cái giếng này không hềbằng phẳng, mà là một mặt dốc lớn, ba người ngã dúi dụi vào nhau rồi lập tức bắn ra tiếptục lăn xuống dưới.
Lúc này, trên miệng giếng vang lên một tiếng nổ lớn, vô số gạch ngói xà nhà gãy rơi xuống đầu họ như thác lũ, may thay, chính dòng lũ những thứ đổ nát này lại mang đếncho họ một luồng không khí mới.
Thì ra vào thời Tống, sau khi cái giếng này bị mở ra khiến cho thiên hạ đại loạn, Trương Thiên Sư thời đó đã dùng bùa sát niêm phong kín lại, đến nay được hơn tám trămnăm. Trong giếng vốn dĩ có vô số cành khô và rác rưởi, bị bít kín nhiều năm cộng với makhí tích tụ, đã hình thành nên khí mỏ nồng độ cực cao. Lúc nãy, Lục Kiều Kiều dùng thầnhỏa của Thiên Sư đạo khu trừ tà khí trong giếng, đồng thời cũng nhen lên khí mỏ trongđó. Nơi này là đất Thiên Ngục, bên dưới có vô số hang động, khí mỏ bị đốt sẽ lập tức gâynổ liên hoàn dưới lòng đất, khi vụ nổ xảy ra, không khí bùng lên dữ dội, rồi lại lập tức colại mạnh mẽ, hút vào không khí tươi mới từ bất cứ đường ra nào có thể. Thêm nữa, MụcThác cố ý đánh sập miệng giếng, lại càng khiến không khí được hút vào mãnh liệt dịthường.
Bọn Lục Kiều Kiều rơi xuống đáy giếng rồi lại tiếp tục trượt xuống, dọc đường tối đen như mực, họ chỉ thấy mặt đất rất dốc, đà trượt không thể dừng lại được, bốn phía đều rấtchật hẹp, khiến họ bị va đập đau điếng. Áo giáp trên người Jack và Lục Kiều Kiều cũng bịcọ xát cho rách rưới tả tơi. Đặng Nghiêu vừa gắng hết sức giữ cho bản thân không bị mấttrọng tâm trước địa hình dốc, vừa kêu lớn hỏi Lục Kiều Kiều đang ở đâu.
Tiếng kêu thảm của Lục Kiều Kiều và tiếng hồi đáp của Jack làm Đặng Nghiêu rất yên tâm, vì hai người họ đều ở phía trên đầu y, y không còn phải e ngại điều gì nữa, lập tứcmiệng niệm mật chú tay bát kiếm quyết chỉ thẳng xuống dưới, một đạo hỏa lôi đỏ rựcphóng ra theo hướng trượt xuống của ba người.
Quầng sáng đỏ bắn vào khoảng không dưới chân họ, men theo quỹ đạo bay ra của quầng sáng, họ trông thấy mình đang trượt xuống một hang động dốc dài và khúc khuỷu,con đường phía trước càng lúc càng hẹp. Quầng sáng đỏ bay một lúc lâu, ở nơi nó chạmphải khối đá rồi tan đi, họ thấy điểm tận cùng của hang dốc, một khe đá rất hẹp về phíadưới.
Khe đá tận cùng này xem ra chỉ có thể cho hai người lọt qua, vả lại bốn phía xung quanh toàn vách đá đỏ au, bề mặt đá không sắc nhọn nhưng cũng không phải là trơnnhẵn. Đặng Nghiêu trượt xuống đầu tiên, hai chân y choãi ra đạp vào hai bên vách, chốngngười vào giữa khe đá, sau đó dang hai cánh tay ra chuẩn bị đón bắt Lục Kiều Kiều vàJack. Quả nhiên Đặng Nghiêu mỗi tay bắt được một người, nhưng xung lực mạnh mẽ cũngép y xuống chỗ thấp nhất trong khe dá.
Cùng với tiếng kêu thảm “ai cha” của Đặng Nghiêu, ba người đều đáp đất an toàn. Họ kẹt bên trong khe đá chật hẹp, Lục Kiều Kiều chúc đầu xuống đất, còn Jack thì vẫn giữ tưthế đứng bình thường, hai người bị vách đá hai bên ép cho dính chặt vào nhau, Jack đang nâng eo Lục Kiều Kiều để cô không truợt thêm xuống dưới. Hai chân Jack giẫm lên đầu và vai Đặng Nghiêu, còn Đặng Nghiêu thì bị kẹp ở chỗ thấp nhất bên dưới khe đá.
Jack là người đầu tiên cất tiếng: “Đặng đại ca, thật xin lỗi, tôi giẫm lên đầu anh rồi.“
Lục Kiều Kiều bị chèn ép đến nỗi méo mó cả mặt mày lại hét lên: “Đừng nhúc nhích! Đầu gối của anh thúc vào mũi em rồi đấy!“
Đặng Nghiêu nói: “Không sao, cũng đâu phải cố ý... nghỉ một chốc đã, lát rồi nghĩ cách ra khỏi đây...“
Lục Kiều Kiều bị ngã một phen thừa sống thiếu chết, giờ vẫn chưa hết hoảng hồn, cô nghe thấy Đặng Nghiêu ở bên dưới mình, bèn ngẩng đầu nói với y: “Đặng đại ca... phù...lại phiền huynh cứu chúng tôi lần nữa rồi, huynh... đã cứu chúng tôi rất nhiều lần, thậtđúng là quý nhân...“
“Đã quen thân vậy rồi, đừng khách khí...” Đặng Nghiêu chầm chậm nhúc nhích thân mình, rút hai tay ra, vừa nói với Lục Kiều Kiều: “Đúng như cô tính toán, đạo quán bêntrên kia đúng là không ra được... nhưng giờ chúng ta như thế này, có được tính là đã xôngra rồi hay không?“
Xương cốt khắp người Lục Kiều Kiều đều đau ê ẩm, giờ đầu chúc xuống đất chân chổng lên trời, lại không thể xoay người trong khe đá, tinh thần đang cực kỳ sa sút, cô thởhồng hộc, rầu rĩ nói: “Chúng ta đã rời khỏi cung Đại Thượng Thanh đâu... chẳng qua chỉ làbị vây khốn ở mười tám tầng địa ngục sâu nhất bên dưới điện Phục Ma mà thôi...“
Lúc này Jack chợt lên tiếng: “Anh nhớ ra một chuyện, đám ngồi tù ở miền Tây thịnh hành nhất là đào hàm dưới gầm giường để vượt ngục... vì trên tường bao toàn binh lính,không thể ra từ phía ấy được, chỉ có dưới đất là không ai canh gác...“
Đặng Nghiêu nghe anh nói vậy, cũng có được chút gợi ý: “Có lý lắm, lao ngục không có cửa thoát, nơi yếu nhất đương nhiên không phải cửa, mà là chính bản thân lao ngụcấy.“
Nhưng Lục Kiều Kiều thì khóc rống lên: “Hai người có phải bị va đập cho ngu đi rồi không! Đám tù tội ấy chỉ đào đất thôi, chứ nếu là một gian nhà ngục bốn phía đều làtường đá, nhét người vào giữa khe đá, thì ai thoát ra được?“
Jack chợt thấy trên đầu lạnh buốt, ra là một giọt nước nhỏ xuống đầu, anh liền ngẩng đầu quan sát, xung quanh không có tia sáng nào, càng không nói đến chuyện nhìn rõđược tình hình phía trên, nhưng dù tình huống có tệ hại thế nào chăng nữa, thì tìm hiểuhoàn cảnh xung quanh vẫn là quan trọng nhất. Anh lắc lắc chân Lục Kiều Kiều nói: “KiềuKiều, trong phong thủy nói nơi này là địa hình gì vậy?“
“Á!” Cú lác của Jack làm Lục Kiều Kiều kêu ré lên, cô hét lớn: “Chân em đau quá!“
Jack vội lần sờ cả hai chân cô một lượt, phát hiện chiếc quàn bông của Lục Kiều Kiều rách toạc một lỗ lớn ở đầu gối, thò tay vào trong thấy ẩm ướt, có thể là máu chảy, vả lạivừa chạm vào chỗ đó, Lục Kiều Kiều liền kêu đau dữ dội, Jack nói với cô:
“Kiều Kiều, đầu gối em có thể bị gãy xương rồi...“
Đầu gối Lục Kiều Kiều đúng là không chịu nổi đụng chạm, vừa chạm vào đã đau thấu xương, mồ hôi túa ra đầm đìa khắp người. Cô thở hồng hộc hỏi Jack: “Chân em vẫn cònđấy chứ?“
“Còn, còn cả hai chân...“
Nghe thấy vậy, Lục Kiều Kiều mới yên tâm trợn mắt lên: “Hôm qua lúc cầu hôn em anh có nói, dù em bệnh tật hay khỏe mạnh, có chân hay không có chân, anh cũng khôngbỏ em đấy nhé.“
Jack đau lòng ôm chân Lục Kiều Kiều nói: “Đúng vậy, anh đã nói, nếu chân em mà gãy, anh sẽ cõng em cả đời.“
Lục Kiều Kiều đoán chắc mình sẽ chết ở đây, nhung nghe Jack nói thế, trong lòng vẫn rất sung sướng, cô cúi đầu hỏi: “Vừa nãy anh nói phong thủy cái gì thế?“
Đặng Nghiêu tiếp lời cô: “Jack hỏi địa hình chỗ này trong phong thủy gọi là gì.“
Lục Kiều Kiều nói: “Chỗ này... chỗ này là đất Thiên Ngục, đá trên núi toàn là màu đỏ, các khối đá trên mặt đất và dưới lòng đất đều có rất nhiều hang động, phương hướng cáchang động này lại khác nhau, vì vậy khí lưu và long khí dưới lòng đất cực kỳ hỗn loạn,cũng luôn ấn chứa những thứ cổ quái, tựa như luồng ma khí lúc nãy chính là thiên hạ độcnhất vô nhị... địa hình này đa phần đều gặp phải chiến loạn binh hỏa, nói chung là thiênhạ đánh trận gì thì người ở đây cũng đều dính dáng vào hết.“
Jack nghe nói tới đây, liền mò được trong người cái bật lửa, bật lên xem thương thế của Lục Kiều Kiều, rồi giơ lên cao quá đầu quan sát tình hình xung quanh.
Đầu gối Lục Kiều Kiều bị xây xước sưng vù lên một mảng lớn, chác là gãy xương; trên đầu anh là một hang động hẹp vươn sâu vào bóng tối, vách động ẩm ướt, có đọng vài giọtnước, trên vách đá còn một số rãnh nước hình thành lâu năm, nhưng trong khe đá nơi họđang đứng lại không hề có nước đọng.
Jack hỏi Lục Kiều Kiều: “Vừa nãy em nói đất Thiên Ngục có rất nhiều hang động à?“
“ừ.“
“Hai người có nghe thấy tiếng gì không?” Được Jack nhắc nhở, Lục Kiều Kiều và Đặng Nghiêu chăm chú láng nghe, quả nhiên nghe thấy có tiếng nước chảy rất nhẹ, rất xa xôi.Jack lại nhắc Lục Kiều Kiều và Đặng Nghiêu: “Vách động này có nước thấm ra, nhưng chỗchúng ta đứng lại không có nước đọng, chứng tỏ rằng nước có đường thoát, hai người xemliệu ở gần đây có hang động khác hoặc sông ngầm hay không?“
Đặng Nghiêu dứt khoát nói luôn: “Mặc xác gần đây có hang động hay sông ngầm hay không, chúng ta cũng không thể ở đây chờ chết được, hai người bịt tai vào, tôi chuẩn bịcho nổ đây...“
Y vừa nói xong liền giơ hai tay kết ẩn niệm chú, sau đó hai bàn tay giao nhau trước ngực, tay trái áp lên vách đá bên phải, tay phải áp lên vách đá bên trái, miệng quát lớnmột tiếng “Phá!” dồn tụ công lực mạnh nhất đời, phát ra Ngũ lôi đồng loạt đánh vào váchđá quanh người.
Sức mạnh sấm sét đánh vào khối đá ở hai bên Đặng Nghiêu, cùng với tiếng nổ ì ầm điếc tai, khối đá dưới bàn tay y bị đánh toác ra hai khe nứt kéo dài đến tận trung tâm, đávụn bắn tung tóe trên hai cánh tay, ống tay áo của y cũng bị sấm sét chấn động nát bươm,cánh tay to khỏe gân guốc bị đá vụn rạch toác ra những vết máu thịt bầy nhầy. Bên trongkhối đá truyền ra tiếng nứt răng rác, Đặng Nghiêu bắt đầu cảm thấy nền đá dưới chân lơilỏng, không bao lâu sau, âm thanh nứt nẻ của đá tảng từ xa lan dàn đến dưới chân họĐặng, rồi bên dưới hẫng một cái, ba người lại rơi xuống lần nữa cùng với vô số khối đálớn.
Trong mắt Đặng Nghiêu xuất hiện một mảng sáng trắng, y đã ở trong bóng tối quá lâu, mắt bị lóa không mở ra được, thứ y trông thấy chỉ có bóng tối mịt mù. Trong lúc rơixuống, y lờ mờ trông thấy trong bóng tối phía trên đỉnh đầu, Jack đang ôm ngược LụcKiều Kiều, bên cạnh hai người họ là vô số những tảng đá lớn, tất cả đều đang ở trên đầu y,đổ ập xuống phía y. Tình hình vô cùng nguy cấp, nhưng hoàn cảnh lại không cho y quánhiều thời gian suy nghĩ, lúc Đặng Nghiêu nhìn rõ tình huống bên trên, lại chợt cảm thấymình mẩy lạnh toát, người đã rơi xuống nước.
Đặng Nghiêu chìm xuống rồi lại ngẩng đầu lên, thấy bốn phía là nước trong như ngọc bích, Jack và Lục Kiều Kiều cũng rơi xuống nước, y vươn tay ra kéo Lục Kiều Kiều rồi dồnhết sức bơi về phía trước. Y biết những tảng đá lớn màu đỏ sẽ rơi xuống ngay bây giờ, mỗitảng đều có thể đập chết người, dù bơi về hướng nào cũng an toàn hơn là ở yên một chỗdưới cơn mưa đá oanh kích.
Vô số tảng đá lớn rơi xuống nước tạo nên chấn động mạnh mẽ và những tiếng àm ầm vang dội, nước xung quanh cuộn lên ập về phía ba người đang lặn ra phía ngoài, chốcchốc lại có một tảng đá lớn rơi xuống bên cạnh họ làm cuộn lên bọt khí cùng những xoáynước cuồn cuộn, Đặng Nghiêu và Jack kéo theo Lục Kiều Kiều bất chấp tất cả lặn mộtmạch ra khỏi phạm vi đá rơi.
Mắt cả bọn bắt đầu thích ứng với môi trường, đã có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh, ba người trồi lên khỏi mặt nước mới phát hiện ra mình đã nổi lên giữa dòng sông Lô Khêbên dưới chân núi Long Hổ. Hai bờ sông Lô Khê là vách đá đỏ dựng đứng, khe nứt tronglòng núi bên dưới giếng phong ấn đã đưa bọn họ đến chân một vách đá, lại có ĐặngNghiêu trí dũng song toàn đánh vỡ nham thạch dưới chân, khiến cả bọn rơi xuống dòngnước mà thoát ra ngoài.
Lục Kiều Kiều vừa nổi lên mặt nước liền ho sặc ho sụa, Jack và Đặng Nghiêu thì mừng rỡ đập tay ăn mừng, hai người kéo Lục Kiều Kiều bơi lên bờ, Đặng Nghiêu bảo Jack: “ở lạichăm sóc cho Lục Kiều Kiều, tìm quần áo khô cho cô ấy mặc vào, tôi phải đi phủ Thiên Sưngay, ca ca của cô ấy nhất định sẽ đến đó, nếu vậy thì Long Nhi và Tôn Tồn Chân chết làcái chắc.“
Lục Kiều Kiều lại run cầm cập nói: “Tôi tôi tôi tôi tôi cũng muốn đi phủ Thiên Thiên Thiên Sư, tôi tôi tôi tôi tôi tôi muốn biết Long Nhi lấy được Trảm long quyết chưa chưachưa...“
Cô vừa nói vừa toan đứng lên, nhưng cảm giác đau nhói ở đầu gối tức thì khiến cô ngã vào lòng Jack, Jack lập tức xoay người vòng tay cõng Lục Kiều Kiều lên lưng, nói vớiĐặng Nghiêu: “Đặng đại ca, chúng ta cùng đi.“
Phủ Thiên Sư vốn chỉ cách cung Đại Thượng Thanh nửa canh giờ đi bộ, giờ họ rơi từ miệng giếng xuống khe đá trong lòng núi, rồi lại trượt xuống sông Lô Khê, coi như đã điđường tắt xuống núi. An Thanh Nguyên và người nhà Hotta xuất phát không lâu, bọn LụcKiều Kiều cũng đuổi theo về phía phủ Thiên Sư. Bọn họ nhanh chóng chạy tới trấnThượng Thanh, đến trước cửa phủ, thấy bên ngoài cánh cổng cao lớn của tòa phủ đệ cómột hàng ngựa, vừa nhìn đã biết là của đám người An Thanh Nguyên. Kim Lập Đức đangnhàn tản ngồi dưới chân ngựa, vừa trông thấy bọn Đặng Nghiêu chạy tới, y liền bước lênđón: “Lão Tiêu, nghe Quốc sư nói huynh phản rồi à? Sao lại thế, đã xảy ra chuyện gì vậy?“
Đặng Nghiêu vừa thấy Kim Lập Đức cũng tỏ ra rất quan tâm: “Phản hay không phản khó nói lắm, giờ không giải thích rạch ròi được, lúc nào rảnh rỗi nói sau nhé. Sao huynhlại ở đây, tình hình thế nào rồi? Quốc sư đâu?“
“Quốc sư và mấy người Nhật Bản đạp cửa xông vào, vừa nãy đánh một trận long trời lở đất trong ấy, giờ lại không thấy có động tĩnh gì nữa...“
Đặng Nghiêu ngơ ngác không hiểu, y ngạc nhiên hỏi: “Bên trong đánh đến long trời lở đất, công phu của huynh cao cường như vậy lại ngồi ở đây làm gì?“
“Phì, vừa nãy lúc mới tới đây tôi ngã từ trên ngựa xuống, bị thương gân cốt ở chân đau muốn chết đi sống lại, đành phải ở đây trông ngựa cho bọn họ...“
Đặng Nghiêu đưa mắt nhìn Kim Lập Đức vẻ dò xét, vị đại nội phong thủy sư này gầy nhỏ nhưng mặt mũi hồng hào, chạy được nhảy được, vừa nhìn đã biết là giở trò để trốntránh công vụ, hồi tưởng lại, trước đây lão yêu tinh này cũng đã nhiều lần như vậy. Y vỗmạnh lên vai Kim Lập Đức, nói với giọng đầy ấn ý: “Bảo trọng, việc gì nên làm thì cứ làmthôi, huynh đệ vào trong đây.“
Ba người bọn Lục Kiều Kiều chạy một mạch vào phủ Thiên Sư, đi qua vô số cổng chào và thần điện, cuối cùng đi qua điện Ngọc Hoàng tới chỗ điện Hồ Tiên. Dọc đường, chỉ thấykhắp nơi bừa bãi, một vài nữ nhân đang chăm sóc cho các đạo sĩ bị thương, dưới đất cònmấy thi thể người áo đen, quả nhiên đúng như lời Kim Lập Đức nói, không thấy đánhnhau nữa.
Lục Kiều Kiều sớm đã đọc thuộc mật quyết tìm sách mà cha cô truyền cho, cô cũng như An Long Nhi, nhanh chóng dựa theo mật quyết tìm đến phía trước điện Giáp Tý,Đặng Nghiêu vung chưởng đánh bay cửa lớn đại điện, họ trông thấy ở ngay phía trước cómột miệng hang rộng chừng một trượng, thông thẳng xuống lòng đất tối tăm. Vừa thấycảnh tượng này, Lục Kiều Kiều liền biết An Long Nhi đã thuận lợi phá giải được mật quyếttiến vào địa cung. Đặng Nghiêu đề nghị nhảy xuống, nhưng Lục Kiều Kiều lại sống chếtkhông chịu, vừa mới thoát chết trong một cái giếng, giờ lại bảo cô nhảy xuống một cái giếng không biết bên dưới có gì, Lục Kiều Kiều thực sự không thể chấp nhận nổi cuộc sống kiểu ấy. Vì vậy, bọn họ liền quay ra ngoài tỉ mỉ tìm kiếm lần nữa, chẳng mấy chốc đãphát hiện cửa ngầm đi xuống mê cung dưới lòng đất phía sau điện Hồ Tiên.
Đi qua cửa ngầm xuống cầu thang đá kéo dài, rồi qua một cánh cửa lật, họ tiến vào một gian đại sảnh trên sàn vẽ hình bát quái, bên trên bát quái có đồ hình bộ pháp TamNương canh bộ mà Lục Kiều Kiều rất quen thuộc, trong đại sảnh chỉ có thi thể một ngườiáo đen và hai đạo sĩ, có thể đoán được nơi này từng xảy ra một trận ác đấu. Bốn phíaxung quanh đại sảnh toàn là tường gạch đỏ, trên một mặt tường có lỗ thủng to như cáisọt, Lục Kiều Kiều vừa nhìn liền biết ngay đây là lỗ được khoét từ phía bên kia ra, vì trênsàn đã có đồ hình bộ pháp Tam Nương canh bộ, nếu đây là đường đi vào, thì người đi từgian phòng này sẽ không cần phải đục tường mà đi như thế. Cái lỗ trên tường chỉ chứngtỏ có người từng xông từ bên trong ra ngoài theo lối này, và rất có thể người đó chính làAn Long Nhi và Tôn Tồn Chân từ điện Giáp Tý đi vào.
Đột nhiên, bên ngoài gian đại sảnh thấp thoáng vẳng lại tiếng kêu thảm thiết, khiến ba người hết sức căng thẳng. Lục Kiều Kiều bấm đốt ngón tay tính toán, biết được trongphòng còn có phòng, phía bên kia bức tường, có kẻ đang sát nhân. Phủ Thiên Sư lúc nàyvẫn chưa kết thúc ác chiến, bên ngoài kia vẫn còn buộc ngựa của An Thanh Nguyên vàbốn người Nhật Bản, chứng tỏ bọn An Thanh Nguyên đang ở trong phủ Thiên Sư và chưacó được Long Quyết, bọn Lục Kiều Kiều cũng sẽ lập tức phải đối mặt với một cuộc chémgiết.
Jack cõng Lục Kiều Kiều trên lưng, nhặt cây câu liêm có gắn sợi xích sát dài sáu thước bên cạnh xác người áo đen dưới đất lên, anh quấn chặt một đầu dây xích vào cổ tay mình,đưa câu liêm cho Lục Kiều Kiều. Hai người họ đã không cần phải dùng lời để giải thích gìvới nhau nữa, Lục Kiều Kiều biết Jack sẽ cõng cô xông thẳng vào trong, Jack chính là ngựacủa cô, dây xích này chính là cương ngựa, chỉ cần cô không buông câu liêm, Jack cũngtuyệt đối không buông sợi dây xích nối liền giữa hai người.
Lục Kiều Kiều ở trên lưng Jack đón lấy câu liêm, không nói không rằng quấn luôn đoạn xích nối với cán câu liêm vào cổ tay phải của mình, tay cầm câu liêm, khẽ hôn lên cổJack từ phía sau, rồi thì thầm bên tai anh: “Đi thôi, kể cả em có chết, sợi xích này cũng sẽquấn trên tay em.“
Đặng Nghiêu nhặt thanh trường kiếm bên cạnh xác chết một đạo sĩ, theo chỉ dẫn của Lục Kiều Kiều, ba người tìm được cửa vào mê cung trên tường một cách chuẩn xác, rồilặng lẽ tiến vào bên trong.
Đặng Nghiêu một tay cầm đuốc, một tay cầm trường kiếm bảo vệ bên cạnh Lục Kiều Kiều, chàm chậm lần mò tiến lên theo lộ tuyến của bộ pháp Tam Nương. Các gian phòngbên trong đều giống hệt nhau, họ lẳng lặng ghi nhớ những gian phòng từng đi qua, chămchú lắng nghe âm thanh từ các phòng khác. Không biết tại các phòng xung quanh họkhông có người, hay là vách tường cách âm hiệu quả mà dọc đường chỉ thấy tối đen nhưmực và tĩnh lặng rợn người.
Tuyến đường họ đi hoàn toàn phù họp với tuyến đường phá giải mê cung, mỗi gian phòng trên tuyến đường này đều trống huơ trống hoác, cũng không thấy có dấu vết đánhnhau. Ba người đang nghi hoặc, thì đã đến một gian phòng chính giữa đặt một cái lồng sátlớn. Cửa lồng mở to, trên tường có bốn giá cắm đuốc, nhưng chỉ có hai cây đuốc, bọn LụcKiều Kiều đưa mắt nhìn nhau, đều ngầm hiểu nơi này chính là nơi An Long Nhi và TônTồn Chân bắt đầu tiến vào mê cung.
Lục Kiều Kiều hạ giọng nói với Đặng Nghiêu: “Đặng đại ca, chúng ta phải tìm Long Nhi, nhưng nếu như lúc này nó lại đi ra thì chúng ta không kịp chặn nó, hay là huynh đếnchỗ lối ra bên ngoài sảnh đợi nó, lúc chúng tôi ra cũng có người tiếp ứng.“
Nhưng Đặng Nghiêu lại nói: “Cô đang bị thương, Jack cõng cô cũng không tiện vận động, hai người ra ngoài trước đi, để tôi tìm Long Nhi được rồi.“
“Tôi không mệt, Lục Kiều Kiều nhẹ lắm, khà khà.” Jack trông có vẻ rất thoải mái, nhưng anh lại nghe thấy Lục Kiều Kiều nói vậy cũng được, để cho Đặng Nghiêu tìm người,còn bọn họ ra ngoài chờ, liền cõng Lục Kiều Kiều theo đường cũ trở ra. Đặng Nghiêu thìđấy một cánh cửa lật khác, rời khỏi tuyến đường theo bộ pháp Tam Nương canh bộ, tùycơ tìm kiếm trong mê cung.
Lục Kiều Kiều và Jack lùi lại hai gian phòng, đẩy cánh cửa lật tiếp theo, trong phòng liền vang lên tiếng rít gió vù vù, còn kèm theo cả tiếng ọc ọc phát ra từ trong cổ họng. LụcKiều Kiều thầm run lên, bàn tay rịn mồ hôi. Âm thanh này cô đã từng nghe, trong Kỳ mônảo trận bên bờ sông Cán Giang, khi thanh Tụ lý đao trong tay thọc vào cổ họng một ngườibịt mặt, cổ họng kẻ ấy phun máu thành vòi cũng phát ra âm thanh hệt như vậy. Lúc đó,âm thanh này còn phát ra ở ngay bên tai cô, rõ ràng đến độ khiến người ta lạnh người.
Jack không đi vào ngay mà dùng chân chặn cửa, để Lục Kiều Kiều thò đuốc vào soi bên trong, họ trông thấy một mảng máu lớn phun trên tường, một đạo sĩ nét mặt bìnhtĩnh đang dựa vào góc tường co giật, cổ họng bị cắt một vết sâu, máu không ngừng tuôn rakhỏi bàn tay đang bịt chặt vết thương của anh ta.
Nhát đao này vừa nhanh vừa sâu, lại còn rất mới, hẳn người xuất đao vẫn còn ở trong phòng, lúc này không thể cứu đạo sĩ được, mạo hiểm xông vào, thanh đao ấy rất có thể sẽchém về phía họ. Lục Kiều Kiều đưa mắt nhìn đạo sĩ, đang định giơ đuốc nhìn lên thì trênkhông chợt vang lên tiếng xích sắt loảng xoảng cùng tiếng rít gió gấp gáp, một thanh câuliêm gán dây xích từ một góc tràn nhà nhanh chóng quét xuống đầu cô.
Lục Kiều Kiều hét lớn một tiếng “lùi”, giơ câu liêm lên vung một cái trước mặt, đánh bật thanh câu liêm của đối phương khỏi đường bay ban đầu, nhưng thanh câu liêm của côcũng bị chẩn động tuột khỏi tay. Jack vừa nghe hiệu lệnh rút lui, nửa bước chân đã đặtvào phòng lập tức rút về, tiện thể còn nhấc chân đá cửa lật đóng lại.
Lục Kiều Kiều giật sợi xích như kéo cương ngựa, Jack lách ngang nấp sang bên cạnh cánh cửa; cô rung rung sợi xích buộc ở cổ tay, giật thanh câu liêm trở về cầm chặt lấy, giơcao quá đầu, bàn tay cô hơi run run, chỉ cần khe cửa có chút động tĩnh gì, cô sẽ lập tứcchém thẳng xuống.
Cánh cửa lật lặng lẽ hé ra một chút, một quả cầu nhỏ bốc khói ném vào căn phòng Lục Kiều Kiều và Jack đứng, Lục Kiều Kiều đang căng thẳng cực độ, vừa thấy có động tĩnh,tức khắc dùng hết sức chém xuống, ánh bạc lóe lên nhưng chỉ chém vào khoảng không,còn cô vì dùng sức quá mạnh mà suýt ngã khỏi lưng Jack. Lục Kiều Kiều thấy chém trượt,lại có quả cầu khói bay vào phòng, không biết lát nữa quả cầu này sẽ có biến hóa gì, liềntức tối quát lớn: “Dừng! Đạp cửa!” đoạn kéo Jack tới trước cánh cửa lật, Jack và Lục KiềuKiều đã tâm ý tương thông, anh biết cầu khói bay vào trước, bước tiếp theo nhất định đốiphương sẽ xông vào, lúc này không đạp cửa thì còn đợi tới bao giờ nữa?
Đạp mạnh vào cánh cửa đang hé ra, phía bên kia quả nhiên đập phải một người, chỉ nghe một tiếng rú “á” thảm thiết, cánh cửa bật ngược trở về, khép lại trên tường. Jack nói:“Ha ha, đập vỡ mũi rồi!” đoạn tung chân đá thêm cú nữa rồi lách sang một bên.
Ọuả cầu tỏa khói mù mịt, kèm theo mùi khó ngửi xộc lên mũi, khói nhanh chóng tỏa lan khắp xung quanh. Jack lập tức ho khù khụ, Lục Kiều Kiều nhân lúc mình chưa bị sặckhói, ném cây đuốc trong tay trái sang phía bên kia cửa lật, tay bắt kiếm quyết miệngniệm chú ngữ, tỉ mỉ vạch trên không trung một đạo Thanh phong phù của Thiên Sư đạo,sau đó chỉ ngón tay về phía cánh cửa. Trong phòng tức khắc cuộn lên một cơn gió, thổihết khói về phía gian phòng có tên ninja. Bên phòng bên kia lập tức có người dập tắt đuốc,nhưng lại không ngờ khói sẽ cuộn sang phía phòng mình, tiếng ho vang lên ngay tắp lự.Lục Kiều Kiều đẩy một cái lên vai Jack toan xông qua, nhưng anh lại “suỵt” một tiếng,dùng tay nâng câu liêm của Lục Kiều Kiều lên, đứng bên cạnh cánh cửa lật.
Trước cửa quả có động tĩnh, một luồng gió mạnh lướt qua, Lục Kiều Kiều hét lớn “Chém!” câu liêm từ trên chém xả xuống. Tay cô có cảm giác chém trúng người, người đóhự lên một tiếng, rồi lăn vào bức tường phía bên kia, nhưng lưỡi câu liêm chém xuốngquá mạnh nên đã cắm vào người đối phương không thể rút ra, khiến Lục Kiều Kiều vàJack cũng bị kéo ngã lăn ra đất.
Lục Kiều Kiều ngồi dưới đất trông thấy một người khác ở trong phòng đang vung đao chém về phía vị trí họ vừa đứng lúc nãy. Thì ra đối phương có hai tên ninja xông sangphòng bên này, nhưng vì tốc độ quá nhanh, người bị cô chém trúng lại là tên theo phíasau. Lục Kiều Kiều vừa ho sặc sụa, hai tay vừa ra sức lay động thanh câu liêm cắm trênngười đối phương, toan rút nó ra. Jack thì tranh thủ bóng tối, kéo sợi xích sắt, lăn ra xakhỏi Lục Kiều Kiều mấy bước, cổ tay rung một cái cuộn dây xích thành một vòng, quăngvào tên ninja còn lại đang ho sù sụ.
Tên ninja này đã biết đồng bọn bị giết, đâu dễ gì bị dây xích quăng trúng, hắn men theo góc tường, lùi mấy bước phóng lên trần, tránh khỏi sợi xích, rồi lập tức từ bên trênbổ tới chỗ Lục Kiều Kiều.
Mặc dù trong mê cung tối om, lại không có đuốc, nhưng tên ninja này biết, nơi đồng bọn mình chết cũng nhất định là nơi kẻ địch đang hiện diện, vả lại, Lục Kiều Kiều đang hosặc sụa, chỉ dựa vào thính giác cũng có thể nhận biết được vị trí của cô.
Thời gian quá ngắn, thanh câu liêm của Lục Kiều Kiều vẫn chưa rút về được, đã nghe trên không trung có tiếng gió rít, tay cô quấn trên xích sắt không thể rút ra, đương nhiêncũng không thể tránh né đòn tấn công của đối phương, cô lập tức giơ tay còn lại rút Tụ lýđao thuận thế vung ra. Jack cũng biết cú ném của mình bị trượt, đối thủ đang từ trên caobổ xuống chỗ Lục Kiều Kiều, anh lập tức bật dậy khỏi sàn nhà, dang rộng hai tay nhào vềphía tên ninja.
Tên ninja đang ở trên không bị Jack ôm chân kéo xuống đất, hai tay hán chống xuống sàn nhà, lật người bắt chéo hai chân kẹp cổ Jack, đang định kéo anh lại bên cạnh để chémgiết, thì chợt phát hiện đầu mình bị Lục Kiều Kiều ôm chặt, đồng thời trên cổ mắt lạnh,một luồng khí mắt rượi từ cổ họng ùa vào khoang ngực, hóa ra cổ họng đã bị thanh Tụ lýđao cắt lìa.
Jack thấy hai tên ninja đã bị giết, lập tức cõng Lục Kiều Kiều toàn thân đầm đìa máu lên lưng, để cô cầm bật lửa, tiếp tục chạy về phía trước. Họ theo đường cũ đi qua mấygian phòng nữa, dọc đường trông thấy xác các đạo sĩ la liệt, đang định đẩy một cánh cửara, chợt thấp thoáng nghe thấy bên kia tường có tiếng binh khí va chạm nhau, rồi cửa lậtbị người ta đẩy ra, Lục Kiều Kiều vội vàng tắt lửa, vung câu liêm chém về phía cánh cửamở ở độ cao ngang đầu người.
Cùng với một tiếng “Đừng chém! Là tôi đây!” Cánh tay vung đao của Lục Kiều Kiều bị một bàn tay tóm lấy, Jack và Lục Kiều Kiều cũng mừng rỡ reo lên: “Tôn Tồn Chân?“
Tôn Tồn Chân lách người vào phòng, lập tức kể ván tát cho Lục Kiều Kiều nghe tình hình từ lúc y tiến vào mê cung, thì ra Tôn Tồn Chân muốn tìm An Long Nhi, nên đã dẫnluôn cả mười mấy tên ninja và một đám đạo sĩ cùng vào mê cung, giờ nơi này đã biếnthành một địa ngục máu tanh tối như mực, trong mỗi căn phòng bất cứ giây phút nào đềucó thể xảy ra tàn sát.
Tôn Tồn Chân nói: “Để tôi bảo vệ hai người ra sảnh bên ngoài, sau đó quay lại tìm Long Nhi, nếu gặp Đặng Nghiêu tôi cũng sẽ gọi ông ta luôn.” Ba người bàn bạc xong xuôivội vàng dựa theo tuyến đường của bộ pháp Tam Nương canh bộ lùi ra sảnh phía ngoài.
Vừa bước vào một gian phòng khác, Tôn Tồn Chân đã đưa tay ấn Jack dừng lại, còn suỵt một tiếng ra hiệu cho hai người đừng nói chuyện. Trong bóng tối, Jack và Lục KiềuKiều không thấy gì cũng không nghe có bất cứ âm thanh nào, nhất thời không hiểu họTôn đang làm gì, đành đứng yên bất động, hết sức đề phòng.
Đột nhiên có tiếng tường vỡ àm àm cùng tiếng thét thê thảm, sau đó Tôn Tồn Chân lại kéo Jack đi qua một cánh cửa khác.
Jack và Lục Kiều Kiều không nhìn thấy gì, chỉ nghe mà rởn tóc gáy, Lục Kiều Kiều khẽ hỏi Tôn Tồn Chân: “Này, vừa nãy huynh làm gì thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?“
Tôn Tồn Chân không trả lời, lại “suỵt” thêm một tiếng nữa, Lục Kiều Kiều lập tức ngậm miệng, lẳng lặng cầm bật lửa trên tay.
Ọuả nhiên trong bóng tối lại có tiếng àm ầm, đồng thời cạnh tường phát ra tiếng kêu thảm, Lục Kiều Kiều liền bật lửa, trong khoảnh khắc tia lửa lóe lên, bọn họ trông thấy TônTồn Chân rút thanh Tề mi côn đầu bọc kim loại từ trên tường về, đang nghiêng ngườiphát lực đâm về phía một bức tường khác, đầu côn nhuốm đầy máu tươi còn đang bắn tung tóe. Trong mắt họ, Tôn Tồn Chân đã biến thành một hình ảnh động lòng người.
Bốn phía trở lại tối om như mực, đúng như dự đoán, lại một tràng tiếng ầm ầm và tiếng rú thảm, đầu óc Lục Kiều Kiều trống rỗng, lòng đau nhói lên. Cô thấy mũi mình caycay, đánh lửa sáng lên, nhìn Tôn Tồn Chân rút thanh Tề mi côn lại đứng trước mặt mìnhvà Jack. Cô run run giọng hỏi y: “Huynh có thể nhìn thấy những người đứng ở sát tường đó à?' Tôn Tồn Chân gật gật đầu.
“Sau khi mở thiên nhãn đều như vậy à?“
Tôn Tồn Chân không trả lời câu hỏi của Lục Kiều Kiều, dùng côn làm trụ xoay lưng lại với cô và Jack, hơi cúi thấp đầu, từ bờ vai y, Lục Kiều Kiều nhìn thấy vẻ yếu ớt và bithương.
“Huynh xoay người lại cũng có thể nhìn thấy chúng tôi đúng không?“
Lục Kiều Kiều thấp giọng lẩm bẩm: “Đêm qua huynh có thể thấy chúng tôi trong phòng...“
Bóng lưng Tôn Tồn Chân khe khẽ run rẩy, ba người trầm mặc một lúc, Tôn Tồn Chân không nói không rằng đi sang phía một bức tường khác, vung côn đâm vào mặt tường.
Tường đổ, tiếng rú thảm thiết. Tôn Tồn Chân đánh hai đường côn giao nhau thành hình chữ thập, đục một lỗ lớn trên tường, tung mình nhảy vào một gian phòng khác, chânđạp lên xác chết vừa ngã xuống, thanh Tề mi côn đâm về phía một tên ninja cầm trườngđao khác.
Trường côn rút ra, tên ninja còn chưa ngã xuống, Tôn Tồn Chân đã gầm lên giận dữ khiến người ta rúng động tâm can, múa cây côn trên đỉnh đầu thành một vầng sáng lạnhlẽo như vầng nguyệt, dưới ánh sáng của chiếc bật lửa, hàn quang tựa như một lưỡi đaođầy máu chém xả xuống đầu tên ninja kia.
Cùng với tiếng va đập như xương gãy, tên ninja văng ra đập người vào tường rồi trượt xuống đất, đầu bị đập nát thành những mảnh nhỏ dính trên tường, chầm chậmchảy xuống.
Toàn thân Lục Kiều Kiều run lên bần bật, cô không ngờ trên đời này lại có thứ năng lực nhìn xuyên tường như thế, cũng không ngờ trường côn của Tôn Tồn Chân đã biếnthành đao; cô vẫn đang cố gắng hồi tưởng lại phản ứng của Tôn Tồn Chân buổi sáng saukhi Jack qua đêm ở phòng mình.
Y có đố kỵ không? Y có thương tâm không? Nhưng Lục Kiều Kiều biết, y đang kiềm chế, và vẫn đi theo mình, không hề đổi thay.
Tiếng hét và cách thức giết người tàn bạo của Tôn Tồn Chân khiến Jack hoảng sợ lùi lại hai bước, qua những lời đối đáp của y với Lục Kiều Kiều, anh đại khái cũng đoán biếtđược tâm trạng họ Tôn lúc này. Nhưng anh chẳng phải cũng yêu cùng một người với yhay sao? Cho dù rất tiếc cho y, nhưng anh có thể làm gì đây?
Tôn Tồn Chân không kéo Jack đi về phía trước nữa, y lẳng lặng xông thẳng tới, lần lượt vung côn đánh sập những bức tường trước mặt. Gặp phải phòng nào có ninja, ykhông đợi chờ hay âm thầm cách vách giết người nữa, mà xông thẳng tới trước đánh phủđầu, điên cuồng trút hết bực bội và phẫn nộ vào thanh Tề mi côn.
Ba người giẫm lên một con đường máu, nhanh chóng trở lại gian đại sảnh có khảm hình Bát quái đồ trên sàn nhà, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn khác với những gì họtrông thấy lúc tiến vào.
Sau khi phá vỡ tường gạch, đà lao của Tôn Tồn Chân không hề giảm đi, y xông thẳng tới bức tường đối diện, rồi dừng phắt lại sát tường, trường côn vung ngược quét về phíamột người áo xám cầm đao, đầu côn bị đối phương vung đao chặn lấy làm bắn ra một đóahoa lửa chói mắt cùng tiếng sắt thép rốn rang, người áo xám cũng thuận thế lùi về saulàm giảm bớt lực đạo. Hắn chính là thủ lĩnh của quân đoàn ninja Yamashita Hagakure.
Lục Kiều Kiều và Jack từ trong lỗ trên tường chui ra mới nhìn thấy, An Long Nhi đang bị năm tên ninja ép vào một góc tường vây công, vì vậy Tôn Tồn Chân vừa xông ra sảnhngoài đã lập tức vung côn lên giải vây cho nó.
An Long Nhi đã bị năm tên ninja chém cho bị thương khắp người, mặt mũi sưng vù, khóe miệng rỉ máu. Nó cầm Lôi thích trên tay, ánh mắt cuồng bạo khổ chiến, bất kể tránhné tới đâu, trước mặt cũng mọc ra ngay một tên ninja chém tới. Nó thấy Lục Kiều Kiều vàTôn Tồn Chân xuất hiện, nhưng không hề rút khỏi vòng chiến đấu, mà ngược lại còn gầmlên hăng hái, dốc toàn lực phản công bọn ninja.
Tôn Tồn Chân vừa xông ra liền tập kích Yamashita Hagakure từ phía sau, vốn muốn giải vây cho An Long Nhi, nhưng câu đầu tiên An Long Nhi thốt lên lại không phải là chàohỏi Lục Kiều Kiều và họ Tôn, mà là hét bảo Tôn Tồn Chân: “Tránh ra, để tôi giết hắn!“
Lời vừa dứt, nó dùng Lôi thích hất văng câu liêm của những tên ninja khác, vung gậy bổ về phía Yamashita Hagakure. Tôn Tồn Chân nghe nó nói thế, lập tức lăn người đổi vịtrí với Yamashita Hagakure, lướt qua bên cạnh An Long Nhi, lao thẳng tới bốn tên ninjadùng câu liêm.
Bên kia Tôn Tồn Chân đuổi giết bọn ninja, còn bên này, An Long Nhi và Yamashita Hagakure cũng bắt đầu triển khai một trận kịch chiến lấy yếu địch mạnh.
Lục Kiều Kiều chỉ thấy An Long Nhi sử dụng kiếm chiêu nhanh nhẹn lão luyện đối kháng với Yamashita Hagakure, chiêu nào cũng lấy công đối công, hoàn toàn không quantâm gì đến sự sống chết của bản thân. Cây Lôi thích đen tuyền lấp loáng sáng bóng lên,mỗi chiêu đánh ra, đều mang theo tiếng rít sắc bén. Yamashita Hagakure là ninja đượcngười ta dùng tiền thuê, hắn chỉ bán bản lĩnh giết người, chứ không bán mạng, bởi vậy,trong tình huống một kẻ cần mạng còn một kẻ bất cần, An Long Nhi cũng miễn cưỡngđánh ngang tay được với đối thủ.
Trừ đi sự chênh lệch về chiêu thức, lực đạo và tốc độ của Lôi thích trên tay An Long Nhi cũng đủ đối kháng với một võ thuật gia, trình độ này Lục Kiều Kiều chưa từng thấyqua. Cô có nghe Tôn Tồn Chân nói An Long Nhi đã học được tâm pháp Long Quyết từTrương Thiên Sư, võ học được nâng lên hẳn một bậc như vậy, hẳn chính là biểu hiện trựctiếp của tâm pháp Long Quyết.
An Long Nhi và Yamashita Hagakure quấn lấy nhau, ngay cả Tôn Tồn Chân cũng không thể nhúng tay vào, Lục Kiều Kiều và Jack đều không phải cao thủ võ lâm, ở bêncạnh lại càng không biết ra tay thế nào, cô hét lên với An Long Nhi: “Đừng cậy mạnh! Maulùi lại, Đặng đại ca sẽ đến đây giúp chúng ta, mau lùi lại đi!“
An Long Nhi hoàn toàn không có vẻ gì là bình tĩnh lại, lửa giận trong mắt nó còn mãnh liệt hơn cả đối thủ, vừa dồn dập tẩn công Yamashita Hagakure vừa hét lớn: “LongQuyết đang ở chỗ cháu, cô Kiều bắt lấy!” Dứt lời liền tấn công liên hồi ép YamashitaHagakure lùi lại, rồi lấy Trảm long quyết ném ngược ra phía sau lưng.
Yamashita Hagakure vừa thấy Trảm long quyết ném xuống đất, hai mắt sáng bừng lên, tức khắc dồn lực vào chân bổ về phía quyển sách. An Long Nhi đợi chính giây phútnày, khi ánh mắt Yamashita Hagakure nhìn về phía Trảm long quyết dưới đất, Lôi thíchtrong tay thằng bé đã chém chếch vào đầu đối phương.
Yamashita Hagakure nghiêng người né tránh, đồng thời vung đao tạt ngang chém vào An Long Nhi. Trên bụng An Long Nhi lập tức có thêm một vết máu, nhưng nó không hềthu chiêu đỡ đao, mà dùng Lôi thích tạt ngược lên theo đường chém xuống vừa nãy,nhằm vào gáy Yamashita Hagakure. Chiêu “Trảm hồi” này vốn là chiêu thức gồm thâu cảtấn công lẫn phòng bị của phái Shintõ Munen, nhưng khi An Long Nhi đánh ra lại theocách lấy mạng đổi mạng, Yamashita Hagakure gặp phải cách đánh này quả thực khôngbiết đối phó thế nào, đành gắng gượng thu đao về vòng qua đầu tiếp chiêu.
Lục Kiều Kiều không hề muốn An Long Nhi chơi trò quyết đấu với ninja, điều cô muốn chỉ là mọi người an toàn lấy được Trảm long quyết rồi rời khỏi đây, hai tay cô liềnkết thủ ẩn, tạo thành ẩn chữ Lâm, ấn đầu tiên trong cửu Tự ăn. Đây là pháp thuật có thểphát ra lực định thân của Bất Động Minh Vương, cô không biết những bùa phép trực tiếpgiết người, nhưng ít nhất cũng có thể định thân Yamashita Hagakure lại, để An Long Nhinhanh chóng giải quyết hán.
Khi cô kết thành thủ ấn giơ lên không trung, đang định đọc chú ngữ, thì bị Yamashita Hagakure liếc mắt phát hiện ra. Từ lúc Jack cõng Lục Kiều Kiều xuất hiện, hắn đã luônchú ý đến người phụ nữ này. Với kinh nghiệm của một ninja như hắn, nữ nhân xuất hiệnở những nơi nguy hiểm xưa nay đều không phải kẻ yếu, ngược lại còn là những đối thủnguy hiểm hơn đàn ông bội phần. Hắn vừa trông thấy Lục Kiều Kiều hai tay kết ẩn, thìnhlình bỏ rơi An Long Nhi không đánh nữa, cũng không quan tâm đến Trảm long quyếtdưới đất, mà thu đao vào vỏ rồi tung người lùi về góc tường, hai tay không ngờ cũng kếtthành ấn chữ Lâm. Trong mắt An Long Nhi lúc này chỉ có đối phương tiến hay lùi, đốiphương vừa lùi tới cạnh tường, nó đương nhiên cũng hăng hái xông lên truy kích.
Lục Kiều Kiều kinh hoảng, còn chưa niệm chú ngữ đã thất thanh hét lên: “Long Nhi đừng qua đó!“
Cùng lúc ấy, cô nghe thấy Yamashita Hagakure niệm ra một tràng chú ngữ thấp trầm: “NAN, HEYO, DOU, SIA, KAY, ZIN, NIKU, JI, ZEN!” đồng thời hai tay thay đổi làm ra nhữngthủ ấn giống hệt như cửu Tự ãn.
Gần như cùng lúc với hắn, Lục Kiều Kiều cũng kết ra chín thủ ấn, gấp rút niệm chín chữ chân ngôn: “Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tại, Tiền!“
Chú ngữ khác nhau, thủ ẩn giống nhau, Lục Kiều Kiều hoàn toàn không thể tưởng tượng pháp thuật của đối phương sẽ có hiệu quả như thế nào, cô chỉ còn cách cùng lúc sửra Cửu Tự ãn với đối phương, dùng kết giới đảm bảo phe mình ở thế bất bại, mới có khảnăng mưu cầu ưu thế tiếp theo.
Từ đầu ngón tay Lục Kiều Kiều bay ra một quả cầu ánh sáng màu xanh bên trong thấp thoáng sắc đỏ, quả cầu ánh sáng nhanh chóng nở to thành một lồng sáng có ánh lửachuyển động bên trong, bao trọn khoảng không gian trước sau cô và Jack chừng haitrượng. Sau đó, Lục Kiều Kiều lại lớn tiếng gọi An Long Nhi vào kết giới.
An Long Nhi lăn tròn vào trong kết giới, ngẩng đầu lên không thấy Yamashita Hagakure đâu, nó đưa mắt nhìn quanh quất, chỉ thấy Tôn Tồn Chân đã đánh ngã bốn tênninja còn lại, đang phi thân vung côn lên đánh về phía mình.
Thì ra cửu Tự ăn này rất mạnh mẽ, nên từ lâu đã truyền đến Nhật Bản và được các tôn giáo cũng như các lưu phái võ thuật hấp thu, sau một thời gian dài phát triển ở NhậtBản, Cửu Tự ăn ở trong các môn phái khác nhau đều có công dụng khác nhau. Thủ lĩnhcủa phái ninja Koga như Yamashita Hagakure đương nhiên cũng tinh thông cửu Tự ăn,phát động Cửu Tự ăn có thể khiến tốc độ và sức mạnh của hắn tăng lên đáng kể, đồng thờicũng khiến hắn sử dụng được công phu quan trọng nhất đối với ninja, thuật ấn thân.
Sau khi Yamashita Hagakure niệm chú ẩn thân, ngoài Tôn Tồn Chân đã khai mở thiên nhãn, không ai có thể nhìn thấy sự tồn tại của hắn nữa, cũng may lúc này Tôn Tồn Chânvừa khéo giải quyết xong mấy tên ninja kia, liền trông thấy Yamashita Hagakure đang ấnhình vung đao trảm sát An Long Nhi, y lập tức ở phía sau Yamashita Hagakure vung cônlên giải cứu.
Khi đầu côn Tôn Tồn Chân lóe lên một đốm hoa lửa, An Long Nhi cuộn người lăn về phía quyển Trảm long quyết, nó nhặt lên định giao cho Lục Kiều Kiều, nhưng cô đang tậptrung toàn bộ tinh thần niệm chú kết ẩn, hai tay Jack thì vòng ra phía sau đỡ chân LụcKiều Kiều. Thấy bọn họ đều không thể rút tay ra đón lấy Trảm long quyết, An Long Nhiliền cất quyển sách vào ngực áo.
Trong đại sảnh chỉ còn một mình Tôn Tồn Chân đang lớn tiếng hò hét, nhảy lên nhảy xuống, nhưng âm thanh đinh đinh đang đang chói tai phát ra nơi đầu thanh Tề mi côncủa y, cùng với tiếng đao rít gió và sự ngăn chặn trong không khí, đều chứng tỏ rằng yđang chiến đấu với một kẻ địch đáng sợ.
Yamashita Hagakure đang liên tục va đập vào kết giới của Lục Kiều Kiều, bên rìa kết giới chốc chốc lại xuất hiện bóng dáng của hán, vì mỗi khi hán tiến vào kết giới của cô,thuật ẩn thân sẽ mất đi hiệu lực, qua đó, mọi người cũng có thể thấy sức chiến đấu củađối thủ của Tôn Tồn Chân đang không ngừng tăng lên.
Tôn Tồn Chân đột nhiên trúng đao trên vai, y tinh thông thuật Ngũ hành độn hình, trong khoảnh khắc ấy cũng biến mất khỏi mặt đất, sau đó xuất hiện trên không trungvung côn chém xuống. Chỗ cây côn quật xuống hiện ra thân hình Yamashita Hagakure,nhưng trong nháy mắt trúng côn ấy, hán lại biến đi cùng với một tiếng hự, rồi xuất hiệnsau lưng Tôn Tồn Chân.
Ánh bạc lướt qua, Tôn Tồn Chân không kịp thu côn về, sau lưng bị đâm trúng một đao rất sâu, y lại biến mất trên không, xuất hiện sau lưng Yamashita Hagakure dùng côn kẹpchặt cổ kẻ địch. Lần này, Yamashita Hagakure không tránh né được nữa, hai người đềuhiện ra chân thân ở giữa đại sảnh.
Lục Kiều Kiều và Jack chỉ biết trợn mắt há hốc miệng ra nhìn, kiểu chiến đấu xuất thần nhập hóa này, họ thực sự chưa bao giờ chứng kiến, nói gì đến chuyện nhúng taygiúp đỡ. An Long Nhi thấy Yamashita Hagakure đã hiện ra chân thân, vả lại còn bị TônTồn Chân khóa chặt, liền vung cổ tay quăng sợi dây thừng gắn phi tiêu ra, quay một vòngcạnh người rồi nhắm vào đầu Yamashita Hagakure ném tới.
Đao pháp ninja của Yamashita Hagakure có thể dùng cả đoản đao lẫn trường đao, y không gấp rút hóa giải nguy cơ trên cổ, mà vận hơi nín thở gồng lên đỡ lấy thanh trườngcôn đè xuống cổ họng, xoay lưỡi của trường đao áp sát hông mình, đâm ngược về phíasau.
Động tác của y vừa nhanh vừa bất ngờ, khi Tôn Tồn Chân cảm giác được thì lưỡi đao đã tới sát thắt lưng rồi. Thân thể y hơi vặn đi, nhưng thanh đao đã đâm xuyên qua mạngsườn, dưới tác động của cơn đau dữ dội, hai tay y liền co giật buông lỏng ra. Thanh đaođẫm máu của Yamashita Hagakure rút từ sau ra trước, chém vào mũi phi tiêu gán dâybay tới trước mặt. An Long Nhi không hề có ý định thu hồi mũi tiêu, nên mũi tiêu sát cùngthanh trường đao va vào nhau với lực đạo lớn nhất mà An Long Nhi có thể ném ra, mũitiêu lập tức bị chém làm hai nửa.
Lúc này, An Long Nhi mới hơi tỉnh táo lại, trong lòng thầm nhủ, đây đúng là một thanh đao tốt.
Có điều, thanh đao tốt ấy sau khi đâm bị thương Tôn Tồn Chân, liền bổ tới chỗ kết giới, An Long Nhi rút dao găm ở thắt lưng ra, cũng gầm lên phóng về phía YamashitaHagakure. Đây đã là đợt xung sát cuối cùng, An Long Nhi gần như tay không tẩc sắt lao rangoài kết giới, mặt đối mặt với tên ninja mạnh nhất, ngoại trừ cái chết, bản thân nó cũngkhông nghĩ ra sẽ có kết quả bất ngờ nào khác. Nhưng có thể chết trước mặt Lục Kiều Kiều,An Long Nhi tuyệt đối không lùi bước. Đúng như dự đoán, trường đao của YamashitaHagakure chém xuống đầu An Long Nhi, nhưng hắn chợt nhận ra đà lao lên của mình bịmột luồng sức mạnh khổng lồ cản lại, thanh đao không thể thu về, chém sượt qua mặt AnLong Nhi, còn bản thân hán thì bị một luồng sức mạnh từ hướng khác đẩy văng lêntường...
An Long Nhi trúng đao trên mặt, không kịp ghìm lại, đâm sầm vào một người. Nó ngã phịch xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Đặng Nghiêu đang đứng tấn vững vàng ở vịtrí ban nãy của Yamashita Hagakure, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế của chiêu Bát Cựcquyền tên “Lý môn trừu đỉnh” vừa đánh bay Yamashita Hagakure, trông rất có phong độcủa một cao thủ, ánh mắt đanh thép nhìn chầm chầm về phía tên ninja đến từ Nhật Bản.
Thì ra sau khi tìm kiếm khắp mê cung, giết chết mấy tên ninja mà vẫn chưa tìm được An Long Nhi, Đặng Nghiêu liền theo đường cũ trở lại gian sảnh phía trước, vừa khéo trôngthấy An Long Nhi và Yamashita Hagakure liều mạng xông vào nhau, y bèn lập tức xuấtchiêu giải cứu cho thằng bé.
Sau khi bị đánh văng lên tường, Yamashita Hagakure liền ngồi chồm hỗm trên bề mặt bức tường thẳng đứng tựa như trên tường có lực hút, ánh mắt như mắt sói đảo mộtvòng qua toàn bộ những người có mặt trong đại sảnh, đoạn lại thu đao vào vỏ, hai taylồng vào nhau kết thành kiếm chỉ, vạch ngang vạch dọc trước mặt tạo thành một chữ“tỉnh” lớn ), sau đó rút đao sau lưng ra vung mạnh, toàn bộ đại sảnh lập tức biến thànhlôi trận, mặt đất nổ tưng bừng, tiếng sấm vang động khắp trời.
Lục Kiều Kiều quát lớn: “Mọi người mau lui vào trong kết giới!“
Gần như cùng lúc Yamashita Hagakure phát bạo lôi, kết giới dạng hỏa cầu của cô cũng mở rộng ra khắp gian đại sảnh với năng lượng cực lớn và tốc độ cực nhanh. Bạo lôimạnh nhất của ninja tựa như mưa rào đổ xuống chiếc dù khổng lồ đang xòe rộng, tuyrằng thanh thế kinh người, song cũng không thể nào đánh trúng người bên dưới tán dù.
Trong trận chiến trên đỉnh Phù Dung, Lục Kiều Kiều cũng từng sử dụng chiêu này, nhưng lần đó vì bản thân yếu ớt, kết giới bảo vệ bị đối phương đánh vỡ, cô và Jack cũngsuýt mất mạng. Lần này, sau khi trải qua trận chiến ở cung Đại Thượng Thanh trước đó,cô và Jack đã như nỏ mạnh hết đà, Lục Kiều Kiều sử dụng cửu Tự ăn mà không hề có lòngtin tất tháng, chỉ là quyết chí dốc toàn lực đánh liều một phen mà thôi; nhưng trong tìnhhuống nguy cấp nhất này, cô đã cảm nhận được tốc độ và trình độ thu phát kết giới củamình, cảm giác thực chất và sức mạnh của kết giới đều khác hẳn so với hồi ở đỉnh PhùDung.
Bát tự của Lục Kiều Kiều lấy “mộc” làm dụng thần, nội đơn tu luyện ra có màu xanh lục, kết giới màu xanh nhạt là loại kết giới cô luyện thành từ ý niệm bảo vệ chínhmình, còn giờ đây cô đã phát ra được kết giới giống như quả cầu lửa, chứng tỏ cô đã đạtđến cảnh giới từ mộc sinh hỏa. Lần này, Lục Kiều Kiều hết sức tự tin dùng kết giới phảnkích lại Yamashita Hagakure. Không hút thuốc phiện, lại trải qua khổ luyện sau vô số trậnchiến, Lục Kiều Kiều không còn là cô gái yếu ớt đụng vào là đổ như trước nữa, thân thể vàtâm trí cô đều đã mạnh mẽ đủ để đối kháng với bất cứ cao thủ hạng nhất nào.
Tôn Tồn Chân và An Long Nhi nhanh chóng lách người vào trong kết giới, tụ tập bên cạnh Lục Kiều Kiều, nhưng Đặng Nghiêu thì lại nhảy về phía Yamashita Hagakure đangngồi chồm hỗm trên tường đúng khoảnh khắc kết giới tỏa rộng.
Yamashita Hagakure nhìn bạo lôi do mình dùng hết công lực cả đời phát ra bị đối phương chặn lại như chặn mưa sa, quả cầu lửa đang không ngừng lớn thêm kia đánhvăng bạo lôi của hắn lên không trung, dồn ngược lại về phía hán. Hắn lạnh lùng quan sáttoàn bộ cảnh tượng ấy, trong đầu không ngừng xoay chuyển suy nghĩ đối sách. Các ninjaphái Koga hắn dẫn theo có thể đều đã chết hết, dưới đất còn năm cái xác trong số họ, phảichăng là đối thủ quá mạnh? Hay là hán chỉ huy bất lực?
Hắn thấy tất cả đối thủ đều tụ về bên cạnh thiếu nữ gãy chân mặc áo giáp kia, cô ta là ai? Tại sao lại có sức hút mạnh đến vậy? Hắn lại thấy một người đàn ông cường tráng nhưcon gấu, nhảy từ đồ hình Bát quái trên sàn lên không trung lao bổ về phía mình. Y mặc áobông chẽn bó sát người, không có hai ống tay áo, để lộ ra hai cánh tay đầy vết thương,máu me lấm tẩm, chứng tỏ đối phương cũng vừa trải qua chiến đấu giống như hắn, kẻnày nhất định là người sống sót từ một chiến trường khác chạy tới đây; y vừa xuất hiệntrong gian đại sảnh này đã dùng thực lực tuyệt đối đánh lui hắn, chỗ mạng sườn bên phảibị đối phương đánh trúng vẫn đau thấu tim, giờ y lại chủ động tấn công trong lúc hán rơivào tình thế cực kỳ bất lợi...
Ọuy tắc của ninja cho phép Yamashita Hagakure rời khỏi cuộc chiến không có cửa thắng này, nhưng tôn nghiêm của một ninja khiến hắn không thể trốn tránh thời khắcsinh tử trong đời mình. Hắn lấm nhẩm niệm một câu chú ngữ, dồn sức vào hai chân đạplên tường nhảy về phía Đặng Nghiêu, thanh đao mang theo một luồng hắc quang cùngtiếng gầm như yêu ma chém xả xuống Đặng Nghiêu từ trên không trung.
Đao này được cửu Tự ăn của phái Koga bổ trợ, nhanh đến không thể tránh né, không thể đón đỡ, Đặng Nghiêu vươn tay trái ra, mang theo sấm sét đánh vào khuỷu tay phảicủa Yamashita Hagakure, thọc thẳng vào giữa hai cánh tay đang vung đao của hắn. Haitay Yamashita Hagakure hơi rụt về, tránh được thế phá đao chuẩn xác của Đặng Nghiêu,dùng đao chém ra phá đòn lôi kích, phá chưởng thế, chém về phía vai trái của ĐặngNghiêu với khí thế không gì cản nổi.
Hai người đều tiếp chiến trên không trung, không ai có thể lách tránh hay lùi lại, tay trái Đặng Nghiêu không thể thọc vào giữa hai tay đối phương phá đao, chỉ còn cách duynhất là dùng tay tiếp đao. Trước khi lưỡi đao chém tới, y xoay cổ tay nám chặt lấy đoạnthân đao phía sau, đây là nơi dày nhất đồng thời cũng kém sắc bén nhất trên lưỡi đao,nhưng vừa chạm vào, Đặng Nghiêu đã cảm nhận được sự sắc bén có thể cát lìa tất cả.Trong đầu y lóe lên ý nghĩ, đây là một thanh bảo đao.
Đặng Nghiêu thầm hạ quyết tâm: tay có thể lìa, nhưng đối thủ nhất định phải trả giá.
Tay trái của Đặng Nghiêu đã bị đao cắt sâu tận xương, nhưng y vẫn vận hết sức lực tóm lưỡi đao kéo về phía mình, dùng mười thành công lực đánh thẳng vào lồng ngựcYamashita Hagakure đang không thể rút hai tay ra phòng thủ.
Trong tiếng sấm ì ùng lại vang lên một tiếng nổ động trời, mọi người có mặt trong đại sảnh đều không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, sự tĩnh lặng ấy khiến một khoảnh khắccũng trở nên dài đằng đẵng đáng sợ.
Thân thể Yamashita Hagakure như bị xé nát, hắn cảm nhận được sự giác ngộ của kẻ sắp lìa đời. Khoảnh khắc này, tất cả mọi thứ trước mắt hắn, mọi thứ mà hắn chiến đấu đểgiành được đột nhiên đều không còn quan trọng nữa; chỉ cần có thể dẫn những ninja đãsẵn lòng theo hán đến Trung Quốc vì mộng tưởng kia, mang theo lưỡi câu liêm dùng đểthu hoạch mùa màng, cùng trở về ngọn núi và thôn làng nhỏ hiền hòa ở Koga...
Mặt đất phía trước điện Giáp Tý chấn động làm dấy lên một lớp bụi mù, rồi nứt toác theo đường mai rùa và sụt xuống, chính giữa chỗ sụt ấy xuất hiện một quả cầu lửa khổnglồ, bên trong quả cầu lửa, một con thú lớn hình dạng như gấu đang dang rộng hai tayđánh bay những phiến đá rơi xuống, nhảy lên không trung, hóa thành một cơn lốc xoáy.
Đặng Nghiêu vẫn nắm thanh đao của Yamashita Hagakure, một tay máu chảy ròng ròng, một tay ôm An Long Nhi nhảy về phía điện Hồ Tiên; Jack cõng Lục Kiều Kiều, mộttay kéo cây trường côn của Tôn Tồn Chân bước ra khỏi cái hố lớn đang không ngừng sụtxuống.
Tôn Tồn Chân vừa trở lại phía trước Hồ Tiên điện, liền ngã gục xuống, trên lưng y có một vết thương dài, chỗ mạng sườn cũng có một lỗ máu xuyên thấu cơ thể. Y thở hồnghộc, nhưng vẫn lớn tiếng nói: “Mau đến điện Ngọc Hoàng, Trương Thiên Sư đang ở đó...“
Đặng Nghiêu, Lục Kiều Kiều và Jack chưa từng gặp Trương Thiên Sư, cũng không biết trong đó đã xảy ra chuyện gì, việc gấp lúc này là phải băng bó cho Tôn Tồn Chân trước đã,Jack đặt Lục Kiều Kiều xuống, rồi vội vàng giúp Đặng Nghiêu băng bó cho họ Tôn.
Tôn Tồn Chân đẩy Đặng Nghiêu ra nói: “An Thanh Nguyên và đám người Nhật Bản, còn cả Trương Thiên Sư đều ở trong điện Ngọc Hoàng, mọi người mau đến đó đi!” cả bọnvừa nghe thấy ba chữ An Thanh Nguyên, lập tức đưa mắt nhìn nhau, An Long Nhi thậmchí chẳng buồn nghĩ ngợi đã cầm Lôi thích phóng về phía đó, Đặng Nghiêu lập tức gọi giậtnó lại, dúi thanh đao của Yamashita Hagakure vào tay.
An Long Nhi cầm đao trên tay, mới phát hiện ra thanh đao rất nhẹ, cảm giác cầm trên tay rất dễ chịu; nó nhìn kỹ lưỡi đao, thấy thanh đao này hơi khác đao của bọn MiyabeRyokura sử dụng, tuy thân đao cũng dài và hẹp, nhưng lưỡi đao lại thẳng tắp không hề cóđộ cong, còn hơi ngắn hơn đao của võ sĩ nhà Hotta một chút, một vệt sáng mờ màu đenchầm chậm di chuyển trên bề mặt lưỡi đao, đoạn sau đao khắc sâu hai chữ “Vô Minh”.Xem ra, Vô Minh chính là tên của thanh đao này. Nó không có nhiều thời gian ngắm nghíabảo đao, lập tức giắt Lôi thích vào thắt lưng, cầm thanh Vô Minh đao chạy thẳng về phíađiện Ngọc Hoàng.
Đối với An Long Nhi, Trương Thiên Sư là người truyền thụ Trảm long quyết, Miyabe Ryokura dạy nó tâm pháp kiếm thuật tinh diệu, An Thanh Nguyên mặc dù không ngừngđuổi giết Lục Kiều Kiều, nhưng An Long Nhi vẫn cảm thấy An Thanh Nguyên có đạo lýcủa anh ta. Bất luận cuộc chiến của họ kết quả thế nào, thì cũng là điều An Long Nhikhông hề muốn thấy.
Nó cầm đao chạy vào điện Ngọc Hoàng, chỉ thấy một gian đại điện không bóng người, ở giữa là bức tượng Ngọc Hoàng Đại đế, bốn phía xung quanh là Tứ Đại Thiên Vương locho mưa thuận gió hòa, nhưng có một vị Thiên Vương lại thiếu mất pháp bảo cầm tay, lẽra ông ta phải cầm một cái dù lớn. Trong đại điện không hề có dấu tích của cuộc chiến, AnLong Nhi thầm nhủ, có phải Tôn Tồn Chân nhìn lầm rồi không? Chẳng lẽ Trương Thiên Sưđã mời An Thanh Nguyên và mấy người Nhật Bản kia đi uống trà rồi?
Nó nghiêng ngó nhìn quanh một vòng, vẫn không phát hiện ra điều gì, sau đó trông thấy Đặng Nghiêu chạy vào. Đặng Nghiêu vừa vào trong điện Ngọc Hoàng liền đan hai tayvào nhau, lòng bàn tay trái hướng ra ngoài, lòng bàn tay phải hướng vào trong, ngón taygiao nhau tạo thành một lỗ hình lục lăng, kết ra Thiên nhãn ấn có thể nhìn thấu các giới.Y nhìn qua Thiên nhãn ẩn đảo một vòng quanh điện Ngọc Hoàng, rồi nói với An LongNhi: “Trương Thiên Sư đã tạo ra Minh Ngục kết giới vây khốn An Thanh Nguyên và ngườiNhật Bản, giờ bọn họ đang chiến đấu, đặt tay lên vai tôi đi...“
Sau đó Đặng Nghiêu xòe hai lòng bàn tay hướng lên trời, ngón út móc vào nhau, ngón giữa chĩa lên, ngón cái và ngón vô danh chạm nhau phía sau ngón giữa, kết thành SongLôi ẩn, miệng lẩm nhấm niệm: “Uy linh hiển hóa, khuynh khắc lâm đáo.” Trong nháymắt, hai người biến mất khỏi Ngọc Hoàng điện, tiến vào không gian kết giới của TrươngThiên Sư, Minh Ngục giới.
Trước mắt hai người tối sàm, họ liền phát hiện ra mình đang ở trong một bức tường vây, Trương Bồi Nguyên đang vung cây dù Thiên Vương, khí thế như thể Kim Cương hiệnhình, áp đảo An Thanh Nguyên và các võ sĩ nhà Hotta. Các võ sĩ nhà Hotta liên tục xônglên hòng trảm sát Trương Bồi Nguyên, nhưng mỗi làn tấn công đều bị phản kích mạnh mẽgấp bội, An Thanh Nguyên vừa trông thấy Đặng Nghiêu và An Long Nhi tiến vào tườngvây, lập tức hét lớn với nó: “Long Nhi, nguy hiểm, mau rời khỏi đây!” An Long Nhi vẫnluôn có cảm giác An Thanh Nguyên rất quan tâm đến mình, giờ đây lại càng thêm luốngcuống không biết phải xử trí ra sao.
Đặng Nghiêu vừa tiến vào tường vây liền nói với Trương Bồi Nguyên: “Trương Thiên Sư, Đặng Nghiêu phái Thần Tiêu đến giúp ngài trảm yêu trừ ma đây!” Lời còn chưa dứt, yđã lao tới trước mặt An Thanh Nguyên như một mũi tên, hai bàn tay đan vào nhau, dùngchiêu Bạch hổ song phốc, mang theo lôi kình đánh tới An Thanh Nguyên.
Bên kia Miyabe Ryokura và Niwa Kumo đang dốc toàn lực ra chặn Trương Bồi Nguyên lại, Hotta Masayoshi và Hotta Masamoto từ dưới đất bò dậy, vung kiếm chémĐặng Nghiêu, cứu viện cho An Thanh Nguyên.
An Long Nhi và Hotta Masamoto từng cùng học kiếm thuật, nó cũng từng theo Hotta Masayoshi lên núi Thanh Nguyên uống rượu, nghe ông ta và An Thanh Nguyên mạn đàmđại sự thiên hạ, nó thực sự không hiểu tại sao mọi người phải liều mạng chém giết nhaunhư thế.
Nó lớn tiếng kêu lên: “Đừng đánh nữa! Đặng đại ca đừng đánh nữa! Trương Thiên Sư! An đại thúc! Miyabe Ryokura tiên sinh!” Nó dang rộng hai tay đuổi theo Đặng Nghiêu,muốn chắn giữa bọn họ, nhưng cao thủ đang đối đầu, sao có thể để một thằng nhóc ở bêncạnh quấy nhiễu, nó còn chưa kịp chạy tới chỗ An Thanh Nguyên và Đặng Nghiêu, đã bịluồng sóng khí mạnh mẽ hất văng. Hotta Masayoshi giơ kiếm chém Đặng Nghiêu, cònHotta Masamoto thì vung thanh kiếm trên tay chém xuống An Long Nhi.
An Long Nhi thấy cảnh tượng này, không khỏi kinh hãi ngẩn cả người ra, nó không ngờ người giơ kiếm lên với mình, lại chính là người bạn nhỏ cách đây không lâu vẫn cùngnhau ngày ngày lên núi luyện kiếm. Nó cũng vô thức giơ Vô Minh đao lên hất chiêu Chínhnhãn trảm của Hotta Masamoto ra, rồi như một phản xạ có điều kiện, dùng Liên hoàntrảm phản kích đối phương.
Nó đột nhiên phát hiện, chiến đấu là một thứ bản năng, là một thứ quán tính sinh ra sau thời gian dài luyện tập, nó không muốn xuất đao với bạn bè mình, nhưng đao lại đãchém ra, đây chính là tâm sao? Không, như sư phụ dạy kiếm cho nó Miyabe Ryokura từngnói, muốn chiến thắng đối phương, chỉ có cách sử dụng đường kiếm chém ra trước cả khimình muốn chém, đây là chiêu thức còn nhanh hơn cả tâm nữa.
An Long Nhi vốn muốn khuyên mọi người ngừng chiến, nhưng nó lại bị cuốn vào vòng chiến, không thể dừng lại, Hotta Masamoto cũng không thể dừng lại, không ai dámdừng, không ai biết đối thủ liệu có giết chết mình khi mình dừng lại hay không, nếu muốnsống sót, cả hai chỉ có cách không ngừng chiến đấu, cho tới khi một người ngã xuống.
Lệ nóng tuôn trào nơi khóe mắt An Long Nhi, nhưng nó vẫn phải mở mắt trừng trừng, không thể để nước mắt làm mờ tầm nhìn, nó gào lên hỏi như xé họng: “Chúng tachiến đấu vì cái gì vậy? Tại sao chúng ta phải giết chết đối phương chứ?“
Nét mặt Hotta Masamoto cũng đau đớn và bất lực như thế, thằng bé đỏ bừng mặt, nhưng thanh kiếm vẫn không hề giảm tốc độ, nó gầm lên: “Tất cả đều là số mệnh, chúngta không thể tránh né, đây là cuộc chiến đã được định sẵn! Hãy giác ngộ như một ngườiđàn ông đi!“
Bên kia Đặng Nghiêu không hề nương tay tấn công An Thanh Nguyên, y hiểu rất rõ mình đang làm gì, y càng vui thích hơn khi thấy Trương Bồi Nguyên bày ra Minh Ngục kếtgiới để y có thể phóng tay làm những gì mình muốn. Đây là một không gian không ai nhìnthấy được, nơi này không có luật pháp, không có đạo đức, chỉ có bản năng và tâm niệmcủa con người mà thôi.
An Thanh Nguyên thấy Đặng Nghiêu và An Long Nhi cùng lúc xuất hiện, trong lòng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ. Anh ta không ngờ Đặng Nghiêu có thể thoát khỏi đáy giếngnhanh như vậy, chỉ riêng Trương Bồi Nguyên đã khiến mình rơi vào khốn cảnh, giờ lạithêm Đặng Nghiêu, cuộc chiến ắt càng thêm khó khăn; nhưng Đặng Nghiêu có thể xuấthiện ở đây, chứng tỏ Jack và Lục Kiều Kiều có khả năng đã thoát hiểm, dù sao đi nữa, nghĩđến việc Lục Kiều Kiều vẫn sống sót, trong lòng anh ta cũng thấy an ủi phần nào; ngoàira, anh ta đến phủ Thiên Sư chính là để tìm An Long Nhi, gặp được An Long Nhi, tức là rấtcó khả năng sẽ tìm thấy Trảm long quyết, trước khi nhìn thấy Trảm long quyết, An LongNhi chính là một đối tượng cực kỳ quan trọng để lợi dụng.
Anh ta đã bị Trương Bồi Nguyên đánh trúng nhiều lần, nguyên khí tiêu hao nghiêm trọng, khắp mình mẩy đầy thương tích, chỉ có thể miễn cưỡng giơ kiếm lên chống đỡ lạiĐặng Nghiêu, cho dù có Hotta Masayoshi chi viện, song bất kể anh ta nhảy tránh thế nàocũng vẫn bị Đặng Nghiêu chặn đánh.
An Thanh Nguyên vừa đánh vừa lui, thở hồng hộc nói với Đặng Nghiêu: “Lão Tiêu, ngươi chớ đi vào ma đạo, giờ quay đầu vẫn còn kịp đấy... Ta xưa nay đối đãi với ngươikhông bạc, trở lại có thể giúp ngươi...“
Đặng Nghiêu né kiếm, phóng tới bên cạnh An Thanh Nguyên đánh một chưởng vào dưới mạng sườn anh ta. An Thanh Nguyên đã lỡ xuất kiếm, thu tay không kịp, đành vậnchân khí tiếp chiêu, thân thể anh ta và bàn tay Đặng Nghiêu chạm nhau làm tóe ra mộtquầng sáng vàng. Đặng Nghiêu đánh trúng một chưởng, không hề thu tay lại, mà còn vậncông đẩy vào vị trí vừa đánh trúng lúc nãy thêm một chưởng nữa, An Thanh Nguyên lậptức lăn ra ngoài. Trong trận chiến ở trình độ cao thế này, Hotta Masayoshi căn bản khôngcó cách nào chi viện cho An Thanh Nguyên, mà Đặng Nghiêu cũng hoàn toàn không hềquan tâm đến sự tồn tại của ông ta, cơ hồ không muốn lãng phí thời gian giao thủ vớiHotta Masayoshi vậy.
Đặng Nghiêu lướt người đuổi theo An Thanh Nguyên như hình với bóng, chưởng thế mang theo sấm sét mãnh liệt từ trên cao giáng xuống, y quát lên với An Thanh Nguyên:“Ta sớm đã biết ngươi là tên ngụy quân tử, trước mặt một đằng sau lưng một nẻo, ngươikhông chết, vợ con ta sẽ phải chết, An đại nhân, đầu óc ngươi tinh minh như vậy, ngươinghĩ xem ta có buông tha cho ngươi không?” Dứt lời, tiếng sấm liền vang lên ngay trênđỉnh đầu An Thanh Nguyên, từ hai lòng bàn tay Đặng Nghiêu phóng ra năm tia chớp bắn vào thân thể An Thanh Nguyên và bốn hướng mà anh ta có thể nhảy tránh.
An Thanh Nguyên lăn người nhổm dậy dưới đất, miệng đáp lời: “Tiêu Kiếm, đúng là ta đã nhìn lầm ngươi, ra sức cho triều đình mấy chục năm cũng không hề thấy ngươi bộclộ công phu thật sự, giờ không ngờ ngươi lại dùng thứ công phu này để giết hại đồng liêu!”Anh ta nhanh chóng xoay kiếm hộ thân, hoa kiếm sáng bạc như tuyết phủ chụp lên khắpngười, sấm sét giáng vào đóa hoa kiếm, toàn thân An Thanh Nguyên chẩn động, phun ramột búng máu tươi, rồi lại văng ra xa hơn nữa.
Đặng Nghiêu thấy An Thanh Nguyên chỉ còn thoi thóp, bèn chập hai tay lại, từ trước ngực nâng lên một quầng sáng đỏ, đoạn nói với An Thanh Nguyên: “Lôi pháp của ThầnTiêu phái chỉ để tạo phúc cho thiên hạ, bọn quan tham hủ bại các ngươi đương nhiênkhông có cơ hội trông thấy, có điều, ngươi đã khen ngợi như vậy, hôm nay ta sẽ cho ngươimở mang hiểu biết một phen!” Nói xong, y gầm lên một tiếng, vung khối lôi hỏa to như cáiđấu đánh về phía An Thanh Nguyên với tốc độ cực nhanh.
Lúc này, nhờ thanh bảo đao Vô Minh sắc bén trên tay, An Long Nhi đã chém gãy kiếm của Hotta Masamoto. Vừa ép lùi được đối phương, liền trông thấy Đặng Nghiêu toan hạthủ với An Thanh Nguyên, nó lập tức phi thân lao mạnh vào hai cánh tay họ Đặng, khốilôi hỏa bị cú huých của nó mà đánh trượt, bay vào khoảng không, An Thanh Nguyên vộithừa cơ bật dậy, vung kiếm lao về phía Đặng Nghiêu.
Đặng Nghiêu gầm lên: “Long Nhi, cậu điên rồi! Chính hắn đã hạ lệnh cho tôi giết cậu đó!“
An Long Nhi nghe thấy câu nói này liền qua ngoắt đầu lại nhìn An Thanh Nguyên, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc và mong mỏi được chứng thực, trường kiếm của An ThanhNguyên đã đâm tới trước mắt nó, An Thanh Nguyên hét lên: “Long Nhi mau tránh ra, hángạt cậu đó, hắn là phản đảng của triều đình đó!“
Nhưng An Long Nhi lại xòe rộng hai tay bảo vệ trước mặt Đặng Nghiêu: “An đại thúc đừng đánh nữa, Đặng đại ca từng cứu mạng cháu...” Lời còn chưa dứt, kiếm khí đã đâmtới trước ngực nó. Kiếm khí của An Thanh Nguyên tựa như phi đao múa lượn, trong nháymắt đã vạch trên ngực nó bảy tám vết thương, mặc dù An Long Nhi đã lùi lại giảm bớt lựcđạo, An Thanh Nguyên cũng cố gắng thu chiêu, song tấm áo bông của nó vẫn bị cắt thànhvô số mảnh vụn. Giữa màn bông vải và máu bay tung tóe khắp trời, từ trong ngực AnLong Nhi rơi ra quyển Trảm long quyết nhuốm đày máu tươi.
Trảm long quyết vừa lộ ra, An Thanh Nguyên đã trông thấy ngay. Anh ta trải bao vất vả xông vào phủ Thiên Sư chính là để tìm An Long Nhi, tìm An Long Nhi chính là để tìmTrảm long quyết. Nãy giờ, anh ta vẫn không ra tay với An Long Nhi, chỉ vì vẫn chưa thểkhẳng định Trảm long quyết có ở trên người thằng bé hay không. Giờ khi Trảm long quyếtđột nhiên hiện ra trong tầm mắt, An Thanh Nguyên tức khắc thu kiếm, tăng tốc lao lên, ratay bắt lấy quyển sách ngay trước mặt An Long Nhi.
Đặng Nghiêu sớm đã không còn ở sau lưng An Long Nhi nữa, khi An Thanh Nguyên xuất kiếm đâm về phía y, y đã lách người vòng ra phía sau họ An; đến lúc An ThanhNguyên vươn tay ra bắt được Trảm long quyết, Đặng Nghiêu đã tóm lấy tóc đối phươnggiật ngược ra đằng sau, mạnh mẽ kéo An Thanh Nguyên ngã ngửa. Không đợi thân thểanh ta chạm đất, Đặng Nghiêu liền vung lôi chưởng lên đánh xuống ngực đối phương.
Một tiếng sấm rền vang, cùng lúc ấy, An Thanh Nguyên vận khí hộ thân, thân thể bị đập mạnh xuống nền đất, miệng lại phun ra một búng máu tươi nữa, nhưng anh ta vẫnnắm chặt Trảm long quyết. Trảm long quyết đến tay, kế hoạch của anh ta đã hoàn thành,tất thảy mọi người và mọi sự bên cạnh đều phải buông bỏ, chiến đấu, lợi dụng và lừa gạtđều không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ có lập tức rời khỏi nơi này mới là thành công cuối cùng.Anh ta vung ra một luồng kiếm khí hộ thân, đấy lùi Đặng Nghiêu, lồm cồm bò dậy giaoTrảm long quyết cho An Long Nhi, đồng thời nói với thằng bé: “Long Nhi, mau đón lấy!“
An Long Nhi phát hiện Trảm long quyết trong áo rơi ra, lại bị An Thanh Nguyên bắt được thì cả kinh thất sắc, đang định vung đao xông về phía An Thanh Nguyên đoạt sáchlại, chợt thấy anh ta vươn tay đưa sách trả mình, hành động này khiến nó mừng ra mặt,không kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã đưa tay nhận lấy.
Đặng Nghiêu thấy vậy cũng vô cùng ngạc nhiên, với hiểu biết của mình về An Thanh Nguyên, y dám chác bên trong nhất định có điều giả trá, nhưng không sao nghĩ ra nguyêndo: tại sao An Thanh Nguyên lại trả Trảm long quyết mà anh ta tốn hết tâm cơ mới cóđược cho An Long Nhi? Đặng Nghiêu muốn thốt lên “Long Nhi, cẩn thận trúng kế”, songlại không cách nào cất nổi lời.
Những võ sĩ nhà Hotta mặc dù vẫn đang khổ chiến với Trương Bồi Nguyên, nhưng đều hiểu rất rõ mục đích của cuộc chiến này, quyển sách vừa xuất hiện trên tay An ThanhNguyên, bọn họ lập tức bỏ rơi Trương Bồi Nguyên, trong chớp mắt, tất cả đều phi thân laovề phía họ An.
An Thanh Nguyên thấy An Long Nhi vươn tay ra, mắt vẫn nhìn thằng bé, nhưng tay lại vòng ra sau bắn về phía Đặng Nghiêu mấy chục luồng kiếm khí, kiếm khí không còn vẻsuy yếu vô lực như vừa nãy, mà bắn toé ra, bao trùm và khống chế mạnh mẽ như thểngọn lửa bùng lên trước khi phụt tắt.
Tay An Long Nhi đã nắm được quyển sách, nhưng An Thanh Nguyên lại không buông tay, anh ta ép cho Đặng Nghiêu phải cuống cuồng phòng thủ, sau đó trường kiếm vọt khỏitay bay vút đi, vượt qua Niwa Kumo và Miyabe Ryokura, bắn về phía Trương Bồi Nguyên.Trương Bồi Nguyên đang truy kích mấy võ sĩ Nhật Bản, cũng không hiểu nổi An ThanhNguyên dồn hết sức lực trong lúc suy yếu ra tẩn công mình từ xa như vậy là có ý gì, ngóntay phải liền vung lên nhẹ nhàng đánh văng trường kiếm, người nhanh chóng áp sát lạigần An Thanh Nguyên. Tay phải An Thanh Nguyên đã trống không, tay trái vẫn cầm chắcTrảm long quyết, kéo mạnh An Long Nhi về phía mình, đồng thời phun lên không trungmột ngụm máu tươi, miệng vừa nhỏ máu vừa lẩm nhấm niệm chú, ngón tay phải nhanhchóng vẽ vào màn sương máu trên đầu mình một đường xoắn ốc thu nhỏ dần. Vừa trôngthấy chiêu này, Đặng Nghiêu và Trương Bồi Nguyên đột nhiên hiểu ra dụng ý của AnThanh Nguyên, anh ta đang sử dụng sát chiêu hộ thân trong Thiên Sư đạo, Hãm hòn huyếtchú, chỉ cần máu mình bắn vào người đối thủ, hồn phách của đối phương sẽ bị đánh bậtkhỏi cơ thể mà biến thành một cái xác sống. Trong điện Phục Ma ở cung Đại ThượngThanh, lúc bị Đoạt Mệnh Phạn âm khống chế, Lục Kiều Kiều cũng đã sử dụng bùa chú độcđịa này.
Trương Bồi Nguyên kêu lớn: “Long Nhi mau tránh ra!” Đặng Nghiêu còn dùng Ngũ hành độn hình thuật đột nhiên xuất hiện sau lưng An Thanh Nguyên, nhưng màn sươngmáu của An Thanh Nguyên đã rải khắp người An Long Nhi và Trảm long quyết. Hồnphách của An Long Nhi lập tức rời khỏi cơ thể, một tay cầm sách một tay cầm đao, ngơngấn đứng đờ ra tại chỗ. Khi Đặng Nghiêu toan xuất chưởng tách rời hai người, thì taytrái của An Thanh Nguyên đã cất Trảm long quyết vào lòng, đoạn biến chiêu móc lấy cổhọng An Long Nhi, tay phải đón lấy thanh đao trên tay thằng bé, xoay ngược đâm vàongực nó chừng nửa phân, miệng phun máu gàm lên: “Dừng tay, thả ta khỏi Ngục giới!”Lời này vừa cất lên, cả đám người ôm đủ thứ tâm tư khác nhau trong Minh Ngục kết giớithảy đều sững lại.
Hotta Masayoshi, Miyabe Ryokura và Niwa Kumo sững lại không phải vì bị uy hiếp, mà vì thanh đao trên tay An Thanh Nguyên. Bọn họ đã thu thập thông tin tương đối tỉ mỉvề quân đoàn ninja truy sát mình cũng như thủ lĩnh của nó là Yamashita Hagakure, bangười đều nhận ra đây chính là thanh đao Vô Minh của phái Koga từng nhiều lần uy hiếptính mạng mình. Vô Minh đao rơi vào tay An Long Nhi, phải chăng đồng nghĩa với việcquân đoàn ninja đã bị tiêu diệt?
Đặng Nghiêu sững lại là vì sự chuyển dời của Trảm long quyết, cũng như an nguy của An Long Nhi; chỉ có Trương Bồi Nguyên là hiểu rõ nhất, cuốn sách chỉ là một bộ phận củaTrảm long quyết, không có hai khí âm dương, chú ngữ và Lôi thích phối hợp, cuốn sáchtuyệt đối không dễ dàng phát huy được tác dụng. Sau khi cân nhắc, ông ta quyết định việcđảm bảo an nguy cho An Long Nhi, người có thể một mình tu luyện âm dương nhị khí đểkhu động Trảm long quyết quan trọng hơn tất thảy.
Hai tay Trương Bồi Nguyên vung lên, cũng quát lớn: “Đừng loạn động, tất cả không ai được cử động! Ngươi muốn làm gì?!“
“Thả ta ra... thả ta ra...” An Thanh Nguyên giận dữ gầm lên, thanh Vô Minh đao trên tay lại đâm vào người An Long Nhi thêm nửa phân nữa.
“Được! Đừng làm bừa! Để Long Nhi lại đây, ngươi đi đi...” Trương Bồi Nguyên vội vàng nói.
Trong đầu An Thanh Nguyên thoáng lóe lên một tia nghi vấn: An Long Nhi là người thế nào? Thằng nhãi tóc vàng này rất quan trọng hay sao? Mạng của nó có thể đổi lấyTrảm long quyết? Nhưng anh ta giờ đây đã trúng cả nội thương lẫn ngoại thương, nếu cònkhông rời khỏi phủ Thiên Sư, sợ rằng dẫu có được Trảm long quyết cũng không còn mạngmà thực hiện đại kế.
Anh ta đáp một tiếng “được”, Trương Bồi Nguyên liền tức khắc vung tay giải trừ kết giới, mọi người liền rơi trở lại mặt đất, quay về điện Ngọc Hoàng không hề suy suyển tơhào. Trong điện đã vây đầy các đạo sĩ chạy tới trợ chiến, Lục Kiều Kiều và Tôn Tồn Chânđã được băng bó xong xuôi đứng dựa vào tường, Jack cầm trường kiếm bảo vệ trước mặthai người, ba người trông thấy An Thanh Nguyên đang uy hiếp An Long Nhi xuất hiệnđều cả kinh, nhưng Trương Bồi Nguyên lại dùng thân phận Thiên Sư khống chế toàn bộcục diện, không để mọi người xuất thủ giành An Long Nhi về. Trong mắt ông ta, mạngsống của An Long Nhi còn quan trọng hơn một quyển Trảm long quyết nhiều.
Dưới sự sắp xếp của Trương Bồi Nguyên, An Thanh Nguyên giữ An Long Nhi làm con tin thuận lợi ra khỏi cổng lớn của phủ Thiên Sư, anh ta đưa mắt nhìn bốn người nhàHotta, bọn Hotta Masayoshi chỉ giương đao tạo thành trận thế phòng vệ đi theo, nhưngchừng như không hề có ý định đi cùng anh ta. Anh ta lại quay sang phía cột buộc ngựabên ngoài cổng lớn, Kim Lập Đức đang kinh ngạc tấp tểnh chạy tới ra vẻ quan tâm, AnThanh Nguyên nói với Kim Lập Đức: “Để lại hai con ngựa, còn đâu giết hết cho ta, nhanhlên!“
Kim Lập Đức không biết xảy ra chuyện gì, đành y theo lệnh của An Thanh Nguyên. Sau đó, An Thanh Nguyên ném lại An Long Nhi giờ chỉ còn cái xác vô hồn và thanh VôMinh đao, rồi cùng Kim Lập Đức tung mình nhảy lên ngựa phóng vút đi.
Mọi người đợi An Thanh Nguyên rời đi, đều chạy đến vây quanh An Long Nhi đang hôn mê trước cổng lớn của phủ Thiên Sư, các võ sĩ nhà Hotta đều thu kiếm về vỏ, MiyabeRyokura là người đầu tiên chạy tới bên cạnh An Long Nhi, ngồi xuống đỡ nó dậy. NiwaKumo cũng lập tức tới cạnh An Long Nhi bắt mạch chẩn trị.
Sau khi trao đổi với Trương Bồi Nguyên và Lục Kiều Kiều, Hotta Masayoshi biết rằng trực giác của ông ta là chính xác, lựa chọn không đi theo An Thanh Nguyên rời khỏi đâycũng là hợp lý nhất, vì Yamashita Hagakure quả nhiên đã biến mất trong sấm sét củaĐặng Nghiêu, binh đoàn ninja dưới trướng hắn cũng bị tiêu diệt toàn bộ dưới mê cung,việc bọn họ cần nhờ An Thanh Nguyên đã hoàn toàn được giải quyết; còn Long Quyết vốncũng không phải dự định ban đầu của họ khi tới Trung Quốc, cả bốn người đều thànhkhấn xin lỗi vì đã mang đến phiền phức cho phủ Thiên Sư.
Đặng Nghiêu cũng kể cho Lục Kiều Kiều những chuyện xảy ra trong Minh Ngục kết giới, thuật lại rành rọt một lượt toàn bộ quá trình Trảm long quyết rơi vào tay An ThanhNguyên. Đồng thời, Trương Bồi Nguyên cũng giải thích với Lục Kiều Kiều cách sử dụng vàthành phần của Trảm long quyết, để cô biết dù An Thanh Nguyên có được Trảm longquyết cũng không thể lập tức đem ra sử dụng trảm sát long mạch, trong lòng cũng nhẹnhõm đôi phần.
Lúc này, Lục Kiều Kiều đang ở trên lưng Jack, ngồi cao nhất, nhìn cũng xa nhất, trông thấy có ba thớt ngựa đang men theo dòng Lô Khê từ đằng xa chạy tới dưới ánh chiều tà.Ngựa chạy tới trước mặt họ, thì ra là nhị ca An Thanh Viễn của Lục Kiều Kiều, dẫn theohai bảo tiêu Tần Đại Hải và Lữ Thuận. An Thanh Viễn vừa tới phủ Thiên Sư, từ đằng xa đãnhận ra Lục Kiều Kiều ngồi trên cao, anh ta tung mình xuống ngựa chạy tới trước mặt cô,kéo tay thân thiết hỏi: “Tiểu Như! Làm ta lo chết đi được, ta cầu xin Vô VỊ đại sư ba ngàyba đêm, lại còn quyên hai trăm lượng bạc tiền dầu đèn, ông ấy mới chịu nói muội đã đếnphủ Thiên Sư đấy, bọn ta liền chạy một mạch tới đây luôn. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Saomuội bị thương ra nông nỗi này? Muội búi tóc lên như thế, có phải đã lấy chồng rồikhông?“
Lục Kiều Kiều vừa trông thấy An Thanh Viễn liền khóc rống lên, thương tâm khôn tả, cô ôm cổ An Thanh Viễn vừa ra sức lắc vừa nói: “Nhị ca, huynh lại đến trễ rồi...“
Được Niwa Kumo cứu chữa, An Long Nhi nhanh chóng tỉnh lại, nó vừa tỉnh táo liền hoang mang sờ sờ chỗ áo bị rách trước ngực, rồi thình lình đứng phắt dậy nói với LụcKiều Kiều: “Cô Kiều, sách bị cưóp mất rồi, cháu đuổi theo lấy lại!” Dứt lời, nó liền rảo chânchạy ra khỏi trấn Thượng Thanh.
Miyabe Ryokura vội vàng đuổi theo ôm nó lại, Jack cõng Lục Kiều Kiều chạy tới trước mặt An Long Nhi, Lục Kiều Kiều nói: “Long Nhi, mày đã làm tốt lắm rồi, những chuyệnkhác thong thả bàn bạc sau, giờ cứ ở đây nghỉ ngơi dưỡng thương trước đã...“
An Long Nhi hết sức áy náy, cúi gầm mặt nói với Lục Kiều Kiều: “Xin lỗi cô, tại cháu ngu ngốc quá.“
Lục Kiều Kiều dịu dàng vuốt tóc nó nói: “Long Nhi, mày không ngốc, mày là người dũng cảm nhất mà cô Kiều từng gặp... tin lời cô Kiều đi, người thiện người khinh trờikhông khinh, người ác người sợ trời không sợ.“
Jack cũng mỉm cười nói với An Long Nhi: “Trương Thiên Sư cho bọn anh biết rồi, em mới là người có năng lực sử dụng Trảm long quyết nhất, kể cả bọn người xấu lấy đượcquyển sách ấy, chúng cũng không biết dùng đâu. Em hãy dưỡng thương cho khỏe hẳn, rồichúng ta sẽ cùng cố gắng đoạt lại nó.“
An Long Nhi cũng cười cười, không lộ vẻ gì ra mặt nữa.
Hotta Masayoshi cầm thanh Vô Minh đao đi tới bên cạnh An Long Nhi, bảo nó: “Long Nhi, thanh đao này là một trong ba thanh bảo đao của phái ninja Koga, tên gọi Vô Minh, ởNhật Bản, nó là bảo vật trong truyền thuyết đấy. Cậu và nhiều người bạn Trung Quốc đãtiêu diệt quân đoàn ninja truy sát chúng tôi, giải quyết mối nguy đe dọa tính mạng vẫnbủa vây chúng tôi ở khắp mọi nơi, thanh đao này thuộc về vinh quang của cậu...“
An Long Nhi định thoái thác, song Hotta Masamoto cũng lên tiếng: “Cậu đã học được kiếm pháp mạnh nhất của Miyabe tiên sinh, không có một thanh đao tốt thì không thểphát huy được kiếm thuật của cậu, Long Nhi, xin đừng từ chối nữa.“
An Long Nhi liền đón lấy thanh đao, nở nụ cười vui vẻ chất phác, sau khi nó khom người cảm tạ mấy võ sĩ Nhật Bản, Trương Bồi Nguyên gọi tất cả vào trong phủ.
Lúc mọi người trở lại điện Ngọc Hoàng tìm Tôn Tồn Chân, y đã đi đâu không rõ.
Trải qua một khoảng thời gian ổn định và trị liệu, mọi người bắt đầu sắp xếp bước đường tiếp theo của mình.
Sau khi nghiên cứu, mọi người đều cho rằng sau khi lấy được Trảm long quyết, An Thanh Nguyên ắt hẳn sẽ lập tức dùng thử, cũng ắt hẳn sẽ không có hiệu quả, vậy thì khảnăng anh ta quay lại tìm Lục Kiều Kiều hoặc An Long Nhi là rất lớn. Bởi thế, muốn đoạtlại Trảm long quyết, trước mắt động không bằng tĩnh, từ ngoài sáng chuyển vào trong tối,tiến hành phản kích An Thanh Nguyên mới là cách làm sáng suốt nhất.
Muốn chuyển vào trong tối, cách tốt nhất không gì ngoài đi xa một thời gian, vì vậy An Thanh Viễn đề nghị vợ chồng Lục Kiều Kiều cùng anh ta đến Đằng Xung, Vân Namchơi một phen, đằng nào thì Lục Kiều Kiều cũng rất thích trang sức bằng ngọc thạch, côcó thể học cách đánh cược đá ngọc, không khéo còn phát tài to. Lục Kiều Kiều nghe vậythì mừng rỡ ra mặt, ngày ngày nhảy chân sáo đòi đi Vân Nam.
Mấy người Nhật Bản không những vô cùng cảm kích bọn Lục Kiều Kiều, mà còn kết thành bạn tốt với Trương Thiên Sư. Bọn họ ở lại phủ Thiên Sư mười mấy ngày, sau khitham gia giúp đỡ trị liệu cho các đạo sĩ bị thương và sửa sang lại phủ Thiên Sư, liền thudọn hành trang từ biệt mọi người, bốn người lại tiếp tục lên đường tìm kiếm pho sách vềđạo cường quốc, Hải quốc đò chí.
Một tháng sau, vết thương ở chân Lục Kiều Kiều đã gần khỏi hẳn, khoảng thời gian này cô và An Long Nhi đều chính thức nhận sắc phong đạo sĩ của Thiên Sư đạo, đượcTrương Bồi Nguyên đích thân truyền thụ mật pháp Thiên Sư đạo, công lực và thuật sửdụng phù chú đều tiến bộ thêm một bậc.
Một hôm, Lục Kiều Kiều và mọi người bàn bạc, cũng đã đến lúc phải lên đường đi Vân Nam. Jack đương nhiên đồng ý cả hai tay, Đặng Nghiêu cũng sẵn lòng đi Vân Nam cùng họđể tránh sự truy bắt của quan phủ một thời gian, chỉ có An Long Nhi là gác tay lên con ĐạiHoa Bối ngồi bên cạnh lặng lẽ không nói gì. Lục Kiều Kiều sớm đã phát hiện, từ sau trậnchiến ở phủ Thiên Sư, An Long Nhi vẫn luôn trầm mặc ít nói một cách bất thường.
Lục Kiều Kiều thử hỏi dò: “Long Nhi, có muốn đi Vân Nam chơi không?“
Những ngày này, An Long Nhi vẫn luôn trăn trở với những lời An Thanh Nguyên nói với nó. An Thanh Nguyên từng hỏi nó, có bao giờ nghĩ đến tương lai của mình hay chưa,có thể cả đời đi theo Lục Kiều Kiều hay không, một nam tử hán thì nên sống thế nào chophải?
Trước khi Lục Kiều Kiều thành hôn với Jack, An Long Nhi rất thích đi theo cô, nó sẵn lòng vì cô làm bất cứ chuyện gì, nhưng giờ đây, nó chỉ thấy đau khổ; kể cả Lục Kiều Kiềucó chấp nhận nó đi theo, bản thân nó cũng đã không còn là thằng bé An Long Nhi camtâm làm người ăn kẻ ở suốt đời như trước đây nữa.
Trong cái đêm cùng An Thanh Nguyên, Hotta Masayoshi uống rượu ngắm trăng, xem phong thủy, bàn về đại thế trong thiên hạ trên núi Thanh Nguyên ấy, An Long Nhi đã hỏiAn Thanh Nguyên, nam tử hán nên thực hiện mục tiêu của đời mình như thế nào, làm saođể kiến công lập nghiệp. An Thanh Nguyên nói với nó, trước tiên phải có một mục tiêu vĩđại, sau đó phải tìm hiểu con đường dẫn đến mục tiêu ấy, cuối cùng là từng bước từngbước tiến lên.
Đường có thể sai, đi có thể không được nhanh, nhưng chỉ cần không ngừng lại, mục tiêu không thay đổi thì mỗi khi bước một bước cũng là đến gần mục tiêu hơn một bước.
Qua lời của An Thanh Nguyên, An Long Nhi đã học được cách không cam lòng, điều này làm nó không muốn tiếp tục sống theo phương thức cũ nữa. Lục Kiều Kiều rõ ràngchính là mục tiêu của đời nó, nhưng trên thực tế, mục tiêu này không thể đạt tới được,một mục tiêu không thực tế làm sao có thể thông qua nỗ lực mà thực hiện được? Lục KiềuKiều đã đặt tên mới cho An Long Nhi, cho nó cuộc sống mới, đồng thời cũng trao cho nónăng lực để sinh tồn, nhưng cứ tiếp tục đi theo Lục Kiều Kiều, nó sẽ lại rơi vào một sự bấtbiến khác.
Nó hỏi ngược lại Lục Kiều Kiều, vẫn chờ câu trả lời mà mình mong đợi: “Cô Kiều, cô muốn cháu cùng đi Vân Nam không?’ Lục Kiều Kiều nghe ra được ý tứ trong câu hỏi ấy, cô đi tới trước mặt An Long Nhi, mỉm cười đầy ẩn ý: “Đường là do tự mình chọn, con đường ba tháng trước là do Long Nhichọn, con đường hôm nay cũng vậy...“
Thoạt nghe như thuận theo ý nó, nhưng không hề có níu giữ và yêu cầu, đây không phải là một lời đòi hỏi. An Long Nhi buồn rầu nói: “Trương Thiên Sư nói cháu có thể ở lạiphủ Thiên Sư tiếp tục tu luyện.” Nói xong, nó cúi gầm mặt, chăm chắm vuốt đầu Đại HoaBối.
Lục Kiều Kiều khẽ đáp: “Vậy được, sau này gặp lại.“
Đêm đầu tiên sau khi Lục Kiều Kiều rời đi là đêm rằm, An Long Nhi dẫn theo Đại Hoa Bối tới bờ sông Lô Khê, nhìn theo con đường bọn Lục Kiều Kiều đi một hồi thật lâu.
Dưới ánh trăng bàng bạc, bên bờ sông đã kết thành một lớp băng mỏng, Đại Hoa Bối cuộn mình liếm lông từng chút từng chút một, sau đó liếm sạch bốn chân và móng vuốt,cuối cùng dùng chân rửa sạch mặt, tựa như đang thực hiện một nghi thức tôn giáo thànhkính nào đó; chân trước nó chống thân lên cao, hai chân sau dồn sức ưỡn thẳng thânmình, ngẩng đầu hướng về vầng trăng tròn tru lên như sói...
An Long Nhi phát hiện, trong thân thể con chó lai này, chảy dòng máu sói thuần chủng.
Tôn Tồn Chân không thể chịu đựng thêm được nữa, không từ mà biệt, lặng lẽ rời khỏi phủ Thiên Sư.
Lúc y rời khỏi chùa Tịnh Cư, Vô Vị đại sư từng nói, cảm thấy khổ thì quay lại, sau khi trở về chùa Tịnh Cư, Tôn Tồn Chân vẫn luôn quỳ trước tượng Phật Tổ trong Đại Hùng bảođiện.
Ba ngày sau, thời kinh chiều đã kết thúc, chúng tăng tản đi, trong Đại Hùng bảo điện chỉ còn một mình Tôn Tồn Chân quỳ trước ngọn đèn xanh leo lét, Vô VỊ đại sư gầy gò thấpnhỏ cầm theo cây thiền trượng cao hơn ông cả cái đầu, bước đến bên cạnh y lần nữa. ôngđứng một lúc, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Đã hiểu ra chưa?“
Tôn Tồn Chân không trả lời, Vô VỊ đại sư thấy tấm vải đen che mặt y khe khẽ run lên, từ trong miệng y buông ra một chữ, “Khổ.” Vô Vị đại sư thì thầm hỏi: “Khổ gì?“
“Càu bất đắc... ái biệt ly... oán tắng hội... ngũ uẩn sí liệt...2“
Vô VỊ đại sư mỉm cười quay đầu lại nhìn Phật Tổ cao cao phía trên, chàm chậm xoay người, áp tay lên đỉnh đầu Tôn Tồn Chân, rì rầm tụng niệm:
“Hữu tình đến gieo giống, nhân đất quả lại sinh, Vô tình đã không giống, không tính cũng không sinh.“
Sau một hồi trầm mặc, toàn thân Tôn Tồn Chân co giật run rẩy dữ dội, y lặng lẽ khóc than, hai tay che mặt quỳ sụp xuống bồ đoàn.
Trảm Long - Tập 2: Tranh Đoạt Long Quyết Trảm Long - Tập 2: Tranh Đoạt Long Quyết - Hồng Trần Trảm Long - Tập 2: Tranh Đoạt Long Quyết