Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Nam Lăng
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Lê Thị Hạnh
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1324 / 17
Cập nhật: 2015-11-28 17:21:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Ưu Thế Của Đàn Ông Siêu Cấp
heo tính cách của Dung Tiểu Ái, những chuyện đại loại như tác oai tác quái đánh người không có gì bất ngờ, nhưng đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô đánh người khác. Cô thừa nhận, có những lúc bản thân hơi kích động, nhưng khi có những sự việc đặc biệt xảy đến, cô vẫn còn lí trí để phân tích hậu quả sau này. Cậu thanh niên đó mặc dù thái độ hung hãn, nhưng ngoại hình rất bắt mắt. Có thể là gương mặt mới nổi trong giới showbiz, trước giờ cô chưa từng gặp, như vậy chứng tỏ cậu ta không phải là ngôi sao. Mới đánh vài cái cậu ta đã kêu đau, vậy thì làm nổi trò trống gì chứ?
Công việc suôn sẻ, tâm trạng Tiểu Ái rất vui, bóng đen ảm đạm bị Dung Kỳ đuổi ra khỏi nhà lúc này đã hoàn toàn biến mất. Hàng ngày, ngoài việc chăm chỉ lên lớp, tập đóng phim, thì nơi cô thường đến nhất là quán bar mà Tư Nhã đang làm thêm.
Ông chủ quán bar khi biết cô gia nhập đoàn phim “Vũ điệu đào kép” thì vô cùng ngạc nhiên, thậm chí còn mở một chai rượu vang đỏ để chúc mừng cô, rồi ra sức nịnh nọt nói rằng lại một ngôi sao tương lai sắp ra đời, đợi đến khi nổi tiếng hơn Chương Tử Di, Củng Lợi, nhất định Tiểu Ái không được quên nơi này.
Nhấp một ngụm vang đỏ, Tư Nhã khẽ hỏi Tiểu Ái có thật là Thôi Thái Dạ chưa động đến cô hay không? Con bé này gần đây đầu óc có vấn đề rồi, mỗi lần gặp cô đều hỏi vấn đề nhàm chán đó. Tiểu Ái nhìn Tư Nhã khinh khỉnh: “Cậu có thấy chán không?”
“Thái độ gì vậy? Mình cũng chỉ vì sợ cậu thiệt thôi mà. Anh ta là cao thủ đó, cậu không xem Tạp chí Tài chính thì cũng xem Tạp chí Giải trí rồi chứ? Kỳ nào nhân vật chính chẳng là anh ta, hình tượng cũng sắp theo kịp mấy sao rồi đó. Cậu đừng bán mình cho anh ta rồi còn đếm tiền giúp anh ta. Trước kia, nói là vì muốn xem phản ứng của anh cậu, muốn cậu giả vờ hẹn hò với anh ta. Này, người bình thường sẽ vô vị đến mức dùng cách đó để chỉnh anh em của mình à? Mà lại là từ sau khi cậu bị anh trai đuổi khỏi nhà, đã bao lâu rồi cậu không gặp anh ấy? Cho dù cậu có hẹn hò với Thôi Thái Dạ một trăm lần, thì Dung Kỳ cũng chẳng nhìn thấy đâu.”
“Hóa ra cậu đang bất bình cho anh mình à? Mình nói nha, trước kia Thôi đại gia nhiều lần đến tìm mình, cũng chưa thấy cậu căng thẳng với mình như vậy.”
“Mình chỉ là lo lắng cho cậu thôi!” Nói hết lời thế mà Tiểu Ái vẫn không hiểu, bàn tay hung bạo, mạnh mẽ của Tư Nhã lại vung lên: “Chuyện này không giống như những gì ban đầu mình nghĩ. Nói tóm lại cậu phải thật cẩn thận!”
Một tháng sau câu nói “cậu phải thật cẩn thận” của Tư Nhã, Tiểu Ái rốt cuộc cũng hiểu ra dụng tâm của Thôi Thái Dạ, tuy nhiên, khi thấy chân tướng mọi việc rồi thì đã quá muộn!
Đoàn làm phim “Vũ điệu đào kép” chính thức khởi quay vào tháng mười, đúng thời điểm mùa thu vàng tại phim trường thành phố S. Vì không phải nhân vật chính và cũng không phải là ngôi sao, nên một số hoạt động quảng bá và tin tức trước đó đều không có cô tham dự. Đúng lúc này trường Tiểu Ái lại tổ chức cuộc thi điện ảnh, cô phải bận rộn với việc học lời thoại và vai diễn theo phong cách chủ nghĩa sau hiện đại, nên không đến chỗ đoàn làm phim “Vũ điệu đào kép” được. Đến cuối tháng mười, khi nhân viên đoàn phim thông báo cho Tiểu Ái thời gian quay cụ thể, cô mới vội vàng kéo theo Tư Nhã đến.
Thật không ngờ cô lại gặp anh ở đó!
Cho dù nhìn thấy cũng chẳng thể nào tưởng tượng ra được!
Ác mộng! Tuyệt đối là ác mộng trong ác mộng!
“Đánh mình một cái đi!” Tiểu Ái co rúm người, túm chặt lấy Tư Nhã dưới cây dù, không dám động đậy.
“Cho dù mình có đánh cậu một trăm cái, Dung Kỳ cũng chẳng thể biến mất được.” Tư Nhã nhấc cánh tay tặc lưỡi lắc đầu: “Lúc nãy người quay phim gọi anh ấy thế nào nhỉ? Đạo diễn? Lần trước cậu nói đã từng gặp đạo diễn, nói vậy anh cậu là đạo diễn dày dặn kinh nghiệm cho bộ phim đầu tư hàng trăm triệu này – Aki. Báo chí từng tán tụng thủ pháp quay phim của Aki khó bề tưởng tượng được. Phong cách của anh rất độc đáo, ngay từ tác phẩm đầu tay đã gây được tiếng vang lớn, đoạt được giải đạo diễn xuất sắc nhất trong Liên hoan phim quốc tế Cannes. Tuy nhiên, anh rất ít khi tham gia các hoạt động bên lề, từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, ngay cả khi nhận giải cũng do trợ lý nhận thay. Mình đã nói mà, đêm hôm đó mình đã không nhìn nhầm, người ngồi trong chiếc S600 quả nhiên là anh ấy. Nghĩ lại thì quả thực, mắt nhìn đàn ông của Hình Tư Nhã đây có lúc nào kém không? Nhưng tại sao, hôm đó anh ấy nhìn thấy cậu mà không thèm để ý? Có phải do dáng vẻ say rượu điên cuồng của cậu ở đường lúc ấy đã chọc tức anh ấy không?” Lời Tư Nhã từng chữ từng chữ như đâm trúng chỗ đau của Tiểu Ái, khuôn mặt cô méo mó, biến dạng hoàn toàn.
“Cậu có phải là chị em của mình không vậy? Không thể bớt trêu chọc mình vài câu à?”
“Mình đâu có trêu chọc cậu. Đã sớm nói với cậu tên Thôi Thái Dạ này chắc chắn có ý đồ mà cậu cứ một mực không tin, bây giờ xem cậu làm thế nào? Anh trai là đạo diễn, cậu là diễn viên phụ, chi bằng sớm quay về nhà cầu xin anh ấy tha thứ thì hơn?” Hai câu sau của Tư Nhã tức thì nhen nhóm lên ý chí kiên cường chiến đấu của Tiểu Ái.
Tiểu Ái cái gì cũng có thể thỏa hiệp, nhưng chỉ nghĩ đến việc phải sống cùng với Dung Kỳ, bị anh quản lý chặt, cô liền không chịu nổi. Lòng tự trọng quả thực đáng quý, nhưng công việc càng đáng quý hơn, nếu vì tự do, công việc đành phải vứt bỏ? Thì thật sự cô không muốn từ bỏ công việc này chút nào!
“Không được! Lần này dù anh ấy có nói gì mình cũng không thỏa hiệp.” Tiểu Ái hít một hơi thật sâu, đứng thẳng lưng: “Hồi năm cấp ba mình đã thỏa hiệp một lần, cũng từ đó mà rơi vào vực sâu thăm thẳm, bây giờ khó khăn lắm mới có được cuộc sống tự do, mình thề sống chết cũng phải bảo vệ sự tự do ấy!”
Tư Nhã nhìn Tiểu Ái giống như đang nhìn kẻ ngốc vậy.
“Vậy thì cậu cứ bảo vệ đi! Còn mình cần phải nỗ lực với vai trò chị dâu của cậu.” Tư Nhã hất mái tóc thẳng mềm đen nhánh trước trán, bôi thêm chút phấn lên mặt, chạy thẳng về phía Dung Kỳ.
Tiểu Ái nắm lấy cây dù, khẽ lướt qua chiếc ghế đạo diễn dưới ánh mặt trời. Dung Kỳ luôn trong trạng thái bận rộn, thỉnh thoảng quay sang nhân viên đoàn làm phim nói chuyện, kiểm tra thiết bị. Tiểu Ái đứng ngoài ngơ ngẩn nhìn Dung Kỳ một lúc lâu nhưng anh cũng chẳng hề để mắt tới. Chắc là không phát hiện ra cô hoặc giả không nghĩ đến việc cô sẽ xuất hiện trong đoàn làm phim này. Khoảng cách tuy không được coi là quá gần, hai bên là đường hành lang với mái cong dài theo lối kiến trúc chạm trổ cổ kính. Ánh mặt trời sáng rực, rọi xuống người nhưng không hiểu tại sao Tiểu Ái lại cảm thấy hơi ớn lạnh.
Dường như xuyên qua thời gian, rất nhiều hình ảnh trước kia bất chợt bay lượn hỗn loạn trong tâm trí Tiểu Ái. Chói sáng nhất, rực rỡ nhất cũng là anh. Cho dù có ở giữa đám đông, thì ngay từ giây phút đầu tiên cô đã thấy anh. Tuy không quá đặc biệt chú ý, nhưng mỗi lần liếc qua cô đều tập trung nhìn anh. Đường nét khuôn mặt tinh tế, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng. Anh là tia sáng không mang chút hơi ấm, còn cô lại là bóng râm dưới những tia sáng ấy.
Từ nhỏ đến lớn, ngay cả mẹ, ánh mắt lúc nào cũng luôn dừng lại trên người anh. Suy cho cùng là do đố kỵ, rất nhiều thứ vốn dĩ ban đầu thuộc về cô, đều bị anh lấy mất. Cô khát khao có được sự cổ vũ cũng như quan tâm, trong khi anh nhận được một cách tự nhiên nhưng lại không biết trân trọng. Suốt thời gian ấy, anh cứ cho đó như là một lẽ tự nhiên, khiến cô dồn nén quá nhiều sự căm ghét dành cho anh. Cô đã từng ngây thơ cho rằng, nếu không thể so bì được với anh, có lẽ đến một nơi xa xôi sẽ khiến cô vui vẻ hơn. Nhưng con người lạnh lùng ấy luôn gần bên cô không rời.
Hồi cấp ba, khi Tiểu Ái thi đậu vào trường chuyên nghệ thuật thành phố, cô thà ở trong ký túc xá chứ không muốn ở nhà chỉ vì hằng ngày phải nhìn thấy anh. Thế nhưng, trong ba năm học đó anh lại trở thành giáo viên trường nghệ thuật nơi cô học. Anh như vầng hào quang chói lòa bao bọc lấy cô. Ba năm đó, không biết có bao nhiêu nữ sinh vì anh mà chết mê chết mệt, nhưng anh luôn rẻ rúng xem thường, còn coi đó như là lẽ đương nhiên. Trong mắt anh, thế giới này dường như không có bất kì ai, bất kì vật gì có thể lọt vào mắt mình ngoại trừ anh.
Môi Dung Tiểu Ái khẽ cong lên, cô đang dùng cái cách mà xưa nay luôn xa lạ với cô để cười lạnh, đúng giây phút đó, Dung Kỳ theo lời nói của Hình Tư Nhã hướng ánh mắt về phía cô. Đúng rồi, chính là ánh mắt lãnh đạm, bình ổn, không một chút gợn sóng này. Tưởng chừng như người đã sống cùng với anh mười mấy năm nay là cô đây chỉ là một người hoàn toàn xa lạ.
Tiểu Ái đột nhiên cảm thấy buồn cười, trước đây cô còn lo lắng nếu anh gặp cô trong đoàn làm phim, sẽ tức giận mà xông đến trước mặt cô chất vấn này nọ? Chất vấn cô hơn tháng qua sống ở đâu, chất vấn cô vì sao không ngoan ngoãn quay về nhận lỗi rồi cầu xin anh tha thứ, chất vấn rất nhiều rất nhiều… Nhưng cô quên, Dung Kỳ trước đám đông trước nay chưa từng biểu hiện bất kì thái độ gì. Anh luôn vô cùng bình tĩnh, đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Tiểu Ái nhìn thẳng vào ánh mắt của Dung Kỳ, cố gắng nặn ra một nụ cười. Đó là nụ cười vui mừng hoàn toàn không giống như trước đây, nói cô ấu trĩ cũng chẳng sao. Cô chỉ muốn dùng nụ cười này để anh biết, Dung Tiểu Ái rời xa sự bảo hộ của anh, tuyệt đối sẽ sống tốt hơn trước nhiều.
Lúc Tiểu Ái chuyên tâm vào màn đấu mắt với Dung Kỳ, thì một ánh mắt khác đang dừng lại trên người cô. Đó là ánh mắt vừa dịu dàng, vừa quyến rũ của một anh chàng khoác trên mình bộ đồ cổ trang phóng khoáng, nhưng lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Ái với ánh mắt gian ác, hoàn toàn tương phản với vẻ bề ngoài.
Trong phút chốc, đôi môi tinh tế của chàng trai khẽ cong lên, rồi quay đầu nhẹ nhàng nói với người phụ nữ đeo kính ngồi cạnh: “Nhìn đi, bà chị kia đang ngồi đằng kia, sẽ rất nhanh chị ta phải lãnh hậu quả lớn!” Lời nói có chút gì đó trẻ con, giọng nói trong trẻo dễ nghe, nhưng lại giống như ác ma đang thầm thì: “Nanka, hãy nhìn kĩ mặt chị ta, bởi vì không lâu nữa, chị ta sẽ trở thành đối tượng trong scandal của tôi! Tuyệt đối… sẽ là một vụ cực kỳ đặc sắc!”
Mười hai giờ đêm, khu vực quay phim cổ trang của phim trường điện ảnh vẫn sáng đèn. Liên tục làm việc mười mấy tiếng đồng hồ đối với đoàn phim là chuyện như cơm bữa, thế nên đội ngũ nhân viên đoàn phim cũng đã sớm luyện được ý chí làm việc gang thép, nhưng hôm nay mọi người lại hơi cụt hứng. Nguyên nhân không chỉ do cảnh phim đang quay phải nói “No good” đến hơn hai mươi lần, mà còn do khuôn mặt đẹp trai của đạo diễn Aki u ám đến cực độ.
Quyển kịch bản bị vò nát liên tiếp đập vào người cô gái trong bộ đồ cổ trang dài tay màu xanh lơ, cảnh thứ năm “tâm sự dưới trăng” của bộ phim tuyên bố hỏng làn thứ hai mươi lăm. Cô gái xoa xoa vả vai bị đánh, trên khuôn mặt màu lúa mạch hiện lên vẻ bối rối. Hình Tư Nhã người từ đầu đến cuối không rời phim trường nửa bước nhanh nhẹn đưa nước cho cô, còn vỗ về an ủi: “Không sao, không sao! Lần đầu tiên đóng phim, ai có thể ngay từ lần quay đầu đã qua chứ, hai mươi lăm lần thôi mà… Haiz, anh trai cậu cũng thật là, em gái ruột cũng không tha. Mặc dù hôm nay cậu có hơi kém cỏi, nhưng…”
“Chị hai, chị như thế này mà coi là an ủi sao?” Tiểu Ái khóc dở mếu dở.
Tư Nhã ho nhẹ hai tiếng, quay đầu nhìn Dung Kỳ ở phía đối diện, dưới màn đêm, vẻ đẹp trai cương nghị không dính một chút bụi trần của anh càng lộ rõ. Người như vậy, làm đạo diễn quả thật quá phí, với ngoại hình và khí chất ấy, anh tuyệt đối có thể dễ dàng chiếm được chỗ đứng trên đỉnh cao của ngành thời trang và giải trí.
“Tiểu Ái, bố mẹ cậu sao có thể sinh được một người đàn ông xuất chúng như Dung Kỳ thế? Đôi mắt kia của anh, chỉ với vẻ sắc lạnh, nghiêm nghị thôi cũng đủ mê hoặc người ta rồi, cậu nói xem nếu một ngày anh ấy yêu say đắm một cô gái, há chẳng phải muốn lấy mạng người khác sao?”
“Yêu say đắm?” Tiểu Ái nhếch môi cười gượng: “Xem chừng khả năng yêu say đắm của anh ta với đàn ông thì tương đối cao.” Khuôn mặt lạnh băng chết người đó mà có một ngày nào đó thật sự yêu say đắm ai, chắc cô sẽ bị dọa chết mất.
Thần tượng trong lòng bị bêu xấu, Tư Nhã lập tức không nghĩa khí lườm Tiểu Ái: “Người bị “No good” hai mươi lăm lần kia, ngậm ngay miệng lại cho mình!”
Tiểu Ái vô cùng tức giận. Cô thừa nhận hôm nay không được tập trung, nhưng điều này có thể trách cô được sao? Đạo diễn chính là Dung Kỳ đã đủ khiến cô mệt mỏi lắm rồi, lại thêm đối tượng đóng cặp cảnh đầu tiên với cô trong “Vũ điệu đào kép” sao lại có thể là… Dung Tiểu Ái quay đầu, trên chiếc ghế tư giãn phía đối diện, chàng thanh niên đang kê đầu trên cánh tay trong bộ áo màu đen, dường như cảm nhận có người đang nhìn mình đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đôi lông mày dài đẹp, cặp mắt khép hờ lộ ra tia sáng long lanh ướt át. Khuôn mặt hoàn mĩ dưới bàn tay khéo léo của chuyên gia trang điểm, lại càng tăng thêm nét quyến rũ khiến người ta phải nín thở, nụ cười trên môi hoàn toàn khiến cho ranh giới giữa nam và nữ trở nên mờ nhạt.
Ando Ruki, mang hai dòng máu Trung – Hàn, mười bảy tuổi, sinh tại Nhật, hiện là chàng trai ưu tú nổi tiếng nhất của Công ty giải trí Johnnys, mười hai tuổi vào nghề, đóng vai đầu tiên năm mười lăm tuổi, lại còn đóng vai thiếu nữ, nhờ hình ảnh mảnh mai cùng với nụ cười quyến rũ đẹp hút hồn mà bỗng trở nên nổi tiếng. Thật không may, lúc này cậu ta lại đóng vai nam chính thứ hai của “Vũ điệu đào kép”, cũng chính là chàng trai trẻ kì lạ bị cô dạy một trận nhớ đời hơn một tháng trước.
Kể từ khi phát hiện ra sự thật này, Tiểu Ái luôn bị ánh mắt của thằng nhóc đáng ghét đó chiếu tướng, khi thì như bị thiêu đốt, lúc thì lạnh sống lưng. Xưa nay Ando Ruki thường xuất hiện trước công chúng với hình ảnh ôn hòa, dù trên màn ảnh hay trong hiện thực đều trang điểm giống nhau, nhưng đối với Tiểu Ái, một nữ sinh viên đại học hai mươi hai tuổi, những tin tức của chàng trai ưu tú chưa trưởng thành này thật chẳng đáng quan tâm.
Mặc dù trong lòng tự nhủ phải quên chuyện trước kia, chuyên tâm đóng phim nhưng quả thực cũng không hề dễ! Lúc đóng những cảnh đầu tiên Tiểu Ái diễn rất tốt, nhưng từ lúc đóng cùng Ando Ruki, cô phải diễn lại vô số lần, kết quả bị Dung Kỳ mắng như té tát vào mặt. Đến khi cô khó khăn lắm mới điều chỉnh được tâm trạng, tìm lại được cảm giác của nhân vật, thì đối phương lại chủ động đến phía trước mặt cô, hờ hững cất giọng.
“Tinh thần chị có vẻ không được tốt lắm nhỉ?” Tiếng Trung của cậu ta mang theo sự du dương trầm bổng rất đặc trưng, nghe trong trẻo, khác lạ: “Thấy chị hôm nay sa sút tinh thần, lại khiến tôi nhớ đến hình ảnh chị bừng bừng khí thế hôm đó.”
Chị? Tiểu Ái sờ những gai ốc nổi trên cánh tay, khóe miệng cố gắng nặn ra một nụ cười: “Mọi người cùng tham gia làm phim, sau này mong được quan tâm nhiều hơn!”
“Giọng điệu thận trọng, lịch sự như vậy, quả khiến tôi nghi ngờ mình có nhận nhầm người không nữa!” Cậu ta cúi người xuống, nụ cười càng tươi: “Hay là chỉ trong những lúc vô tri chị mới thể hiện sự chính nghĩa anh hùng và nhàm chán của mình!”
Tiểu Ái chìm trong yên lặng, thực tế cô cũng không còn lời gì để đáp lại. Nụ cười, nét mặt bộc lộ rất rõ ràng thái độ, đối với chuyện xảy ra ngày hôm đó, cậu ta nhất định sẽ không chịu giảng hòa. Ngày đầu tiên quay phim đã đắc tội với vai nam chính do đoàn làm phim bỏ ra một khoản tiền lớn mời về, thử hỏi làm sao cô có thể chuyên tâm mà diễn thêm được nữa?
Một giờ sáng, dưới sự thúc giục của Tiểu Ái, Hình Tư Nhã cũng đã chịu về nhà trước.
Gần ba giờ sáng, cảnh “tâm sự dưới trăng” cuối cùng cũng được thông qua sau ba mươi mốt lần quay. Khi Dung Kỳ hô “good”, Dung Tiểu Ái lập tức giống như hạ đường huyết ngã ngồi xuống ghế.
Cảnh tiếp theo sẽ bắt đầu trong vài tiếng nữa, mọi người trong đoàn làm phim nhanh chóng thu dọn mọi thứ, tranh thủ từng giây để được ngủ nhiều hơn. Dưới ánh mắt lạnh lùng của nhân viên trợ lý, Tiểu Ái nhanh chóng thay quần áo, cảnh tiếp theo không có phân cảnh của cô, nhưng ngày mai cô còn có tiết học.
Tiểu Ái đeo ba lô bước khỏi xe hóa trang, cấp tốc đi về hướng cửa ra.
Phía đó có một thân hình rắn rỏi cao ráo đang đợi, Tiểu Ái gạt mái tóc, vẻ mặt đau khổ: “Anh…”
“Ở phim trường, anh chỉ là đạo diễn.” Ánh mắt của Dung Kỳ rất lạnh, đôi mắt màu trà như nước hồ phẳng lặng, nhưng khi chiếu lên người cô lại là mực nước thẳm sâu nơi đáy biển.
Tiểu Ái bĩu môi: “Đúng vậy, xin hỏi đạo diễn, có chuyện gì thế ạ?”
“Em có biết tại sao hôm nay anh nói đến ba mươi lần “No good” cũng không muốn em được thông qua cảnh này không?”
“Vì anh là một đạo diễn tốt, muốn tạo thêm nhiều cơ hội cho diễn viên!”
“Sai!” Anh lạnh lùng cắt ngang lời cô: “Đó là vì anh muốn cho phó đạo diễn, người đã chọn em thấy rằng, ông ta đã có một quyết định sai lầm lớn như thế nào!”
Dung Tiểu Ái tức đến lạc cả giọng: “Hôm nay là ngoại lệ, sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Đó chính là điều anh muốn nói. Em nên nhớ, trong những bộ phim của anh, có thể không có những diễn viên tên tuổi, ngoại hình đẹp, nhưng tuyệt đối không thể thiếu những người có năng lực. Nếu em có khả năng, thì ở lại, nếu không tự động rời đi thì hơn!”
Tiểu Ái ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng, góc cạnh của anh, nắm chặt hai bàn tay lại: “Em nhất định sẽ không đi đâu cả! Anh yên tâm, đó là vai diễn khó khăn lắm em mới có được, em sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu! Ngày mai em còn có tiết học, em đi trước.” Cô bặm chặt môi, nhanh chóng chạy ra phía cổng.
Thêm một giây cũng không thể! Ở bên cạnh con người đó thêm một giây thôi cũng là sự giày vò! Đồ xấu xa! Anh là người đáng hận nhất trên thế gian này!
Cùng với tiếng phanh xe chói tai, một chiếc R8 màu đỏ dừng trước mặt Tiểu Ái, phía sau cửa xe lộ ra một khuôn mặt giống như thiên sứ – Ando Ruki.
“Làm gì vậy?” Tâm trạng không tốt, giọng điệu tự nhiên sẽ không thể hiền lành. Hôm nay nếu không phải tại thằng nhóc này, thì cô làm sao bị nói “No good” đến tận ba mươi lần chứ!
“Vào lúc này, tại đây, có lẽ không kiếm đâu ra xe nhỉ?” Ando Ruki sau khi tẩy trang, vẻ đẹp trung tính mềm mại đã hoàn toàn được xóa bỏ: “Chị ở đâu, tôi đưa chị về!”
Vào lúc tờ mờ sáng mà lại có một chiếc xe thể thao đẳng cấp và một chàng trai đẹp đứng chờ thế này, nếu chưa nhìn thấy bộ mặt thật của cậu ta, cô chắc chắn sẽ rất vui lòng mà nhẹ bước lên xe.
“Không cần đâu, có người đến đón tôi rồi!” Không được ngồi R8, thì vẫn có thể ngồi DBS mà. Theo thói quen sống của Thôi Thái Dạ, giờ này chắc anh vẫn đang trôi nổi trong một quán Pub nào đó. Tiểu Ái nhấn số, Ando Ruki không lái xe đi luôn, mà chống cằm nhìn cô.
“Ai vậy?” Giọng nói ngọt nhưng mềm yếu truyền đến, Tiểu Ái cảm thấy ớn lạnh, lập tức liên tưởng đến cuộc điện thoại cấm trẻ em dưới mười tám tuổi lần trước: “… Này? Rốt cuộc là ai?”
“Thôi Thái Dạ đâu?”
Nghe Tiểu Ái hỏi vậy, giọng nói của đối phương càng lúc càng ám muội: “Nhị thiếu gia à? Anh ta bây giờ đang tắm. Cô đợi, hay là tôi vào đưa điện thoại cho anh ấy nghe?”
Tiểu Ái rất muốn nói, lời thoại này của cô ta đã lỗi thời rồi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt giống như đang xem kịch vui của thằng nhóc chết tiệt trước mặt, cô chỉ có thể miễn cưỡng đáp: “Không cần nữa! Cô nói với anh ta ngày mai gọi lại cho tôi là được.”
Sau khi cúp máy, Tiểu Ái ngẩng đầu lên thì thấy Ando Ruki đã mở cửa xuống xe: “Chị bị người ta cho leo cây rồi à?”
“Ai là chị của cậu?” Tiểu Ái tức đến mức khói đã bốc lên tận đầu, đang muốn rời đi, lại bị đối phương kéo về hướng chiếc xe.
“Mau lên xe!” Sắc mặt của cậu ta thoáng biến đổi, Tiểu Ái quay đầu nhìn lại thì thấy vài nhân viên bảo vệ mặc áo đen thân hình cao lớn đang chạy về hướng họ. Cô còn chưa kịp nói gì đã bị Ando Ruki kéo lên xe, chiếc R8 chuyển động rồi phóng đi như bay.
Lúc Nanka đuổi đến nơi, chiếc R8 đã hoàn toàn mất dạng.
Nhân viên bảo vệ vẻ mặt ngượng ngùng vây quanh Nanka, dù không cần hỏi cô cũng có thể đoán ra được hướng đi của Ando Ruki. Những việc mà tên tiểu tử này muốn làm xưa nay đều không có cách nào ngăn cản. Nhưng cô không lo lắng, vì bất luận làm việc gì, cậu ta trước nay đều không gây hại đến bản thân. Dù cậu ta có gây chuyện thế nào thì người bị hại luôn là người khác.
Trái Tim Màu Hổ Phách Trái Tim Màu Hổ Phách - Nam Lăng Trái Tim Màu Hổ Phách