We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Lan Khai
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1100 / 16
Cập nhật: 2016-06-21 08:45:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ức thư đầu Dung gửi cho tôi:
Anh Lộc.
Chính em cũng hiểu rằng lần mới thoạt gặp em ở Majestic, anh đã để ý đến em nhiều lắm. Hai bức thư anh gửi cho em lại đã nói rõ lòng anh hơn. Nhất là những lúc gặp anh ngoài phố, hoặc những lúc anh qua cửa nhà em mà thấy em, em bồi hồi biết chừng nào, trước vẻ luống cuống và cái sắc mặt thay đổi dữ dội của anh, nó là dấu hiệu của một tình yêu thực.
Anh Lộc ơi, anh yêu em nhiều quá nhỉ; và em cũng yêu anh lắm. Trước khi gặp anh, em chưa từng yêu, dù rằng đã nhiều con trai vẫn hằng săn đón để hót vào tai em những lời ân ái ngọt như mía lùi. Sự chân thành phải được trả lại bằng sự chân thành chứ, phải không anh? Anh đã cho em nhiều quá, anh đã cho em thấy ở em bao nhiêu là đức tính, dù rằng em chỉ là một đứa con gái mới mười bảy tuổi, còn ngu dại và còn vụng về. (A, tôi cũng mười bảy tuổi, xứng đôi quá!) Sự ấy nịnh lòng tự ái của em biết chừng nào. Nhưng kiêu hãnh và sung sướng bao nhiêu, em càng lo sao cho thực được xứng đáng với anh.
Chẳng rõ sau này em có thực xứng đáng với anh hay không, em chỉ biết hiện giờ em yêu anh lắm, yêu anh hơn tất cả, hơn cả đời sống của em nữa. Hết thảy cái gì hiện đang bay bổng, đương tưng bừng trong em đều chỉ hướng về anh, chỉ biết có anh, chỉ mơ màng đến anh. Đến nỗi, nhiều lúc em đâm lo nghĩ, đâm ngờ vực luẩn quẩn..., em chỉ sợ:
Hướng dương lòng thiếp như hoa,
Lòng chàng lẩn thẩn cho tà bóng dương.
Bóng dương để hoa vàng chẳng đoái,
Hoa để vàng, bởi tại bóng dương.
Hoa vàng, hoa rụng quanh tường,
Trải xem hoa rụng đêm sương mấy lần!...
Em hay đứng hàng giờ sau cửa sổ để chờ anh đi qua. Ồ, cái cửa sổ! Cái cửa sổ ấy thực là một lối cho em cảm thông với vũ trụ:
Trong cửa này, đã đành phận thiếp,
Ngoài mây kia, há kiếp chàng va.
Những mong cá nước vui vầy,
Ai ngờ đôi ngả nước mây cách vời!
Anh Lộc ơi! Có bao giờ... Liệu có bao giờ nên nỗi ấy chăng? Không đời nào, anh nhỉ! Vouloir, c'est pouvoir. Chỉ sợ người ta không kiên tâm mà thôi, phải không anh?
Em: DUNG
T.B. - Anh ngỏ ý muốn cùng em đi xem phim Romes et Juliette? Em chịu thôi: phim ấy buồn lắm! Em rất sợ đau khổ. Em chỉ thích vui thôi, và hát, và cười đùa nhí nhảnh suốt ngày.
Đây là bức thứ hai:
Lộc thân yêu của Dung,
Ồ, có thể nào Lộc lại ngờ Dung khốn nạn đến thế được! Người ta có thể nào vừa yêu nhau lại vừa khinh nhau được chăng? Đáng lẽ ra, em cũng không cần biện bạch làm gì, và tùy anh nghĩ thế nào về em thì nghĩ. Theo chủ nghĩa cá nhân, người ta, dù là vợ chồng, ai vẫn có tự do và đời sống riêng của người ấy. Một người vợ, ngày nay, không còn là một vật sở hữu của chồng như xưa nữa. Huống hồ, em chưa phải là vợ anh!
Em, dù vậy, vẫn viết thư này để giãi tỏ nỗi oan của em. Là vì, anh Lộc ơi! Em đã yêu anh đến không thể nào sống được nữa, nếu em bị anh ngờ vực và khinh bỉ.
Anh có biết người con trai đi với em trong cuộc chợ phiên Khai Trí vừa rồi là ai không? Là Thọ, học sinh ban tú tài, bạn thân của em; phải, một người bạn trai, và chỉ là một người bạn trai mà thôi, không hơn không kém. Trai gái kết bạn với nhau là thường chứ. Chúng ta, người của thế kỷ hai mươi, chứ còn cổ hủ như các cụ nữa đâu!
Anh đã trách em cười đùa, suồng sã một cách quá đáng. Ồ, em thực không tưởng tuợng rằng anh lụ khụ đến bậc ấy! Sự đùa nghịch trong một buổi chợ phiên kể cũng tự nhiên lắm chứ? Tuổi trẻ cần phải hoạt động, cần bạo dạn. Nước ta đã bị tai hại về cái nạn các ông cụ non nhiều lắm rồi. Vậy mà anh, anh vẫn muốn em cứ phải là một bà cụ non lắm hay sao? Anh không xem ở các báo như Phong Hóa, Tiểu Thuyết Thứ Năm (Tuỵêt quá! Thực là tờ báo của bạn trẻ chúng ta...) các nhà văn vẫn hằng ngày hô hào cái tinh thần vui vẻ trẻ trung đấy ư? Rõ tội quá đi mất! Lộc của em không ngờ mà lẩn thẩn, mà Lý Toét đến như vậy. Cơ chừng cu cậu vì quá yêu nên đâm ghen, rồi lại vì ghen mà bi quan như một nhà đạo đức cổ hủ. Thôi, hãy vui vẻ lên. Chóng ngoan rồi chiều thứ năm này gặp nhau ở rạp em sẽ đền cho... một cái này...
Em của anh: DUNG
Lại một bức thư thứ ba nữa:
Anh Lộc,
Lạ quá, có người bảo em rằng anh không phải là sinh viên trường Thuốc, như anh đã quả quyết với em nhiều bận; và lần anh đỗ xe hơi đưa em rẽ vào thăm các bệnh nhân trong các nhà thương Bảo hộ, buổi tối hôm thứ bảy trước, chỉ là một tấn kịch do anh nghĩ vở, dàn cảnh và đóng vai chính để lừa em. Trời, sự thực ở chỗ nào? Óc em đến vỡ tung ra mất. Anh Lộc ơi, anh có mau mau chứng tỏ cho em thấy rằng những lời mách nhỏ kia chỉ là những lời vu cáo hèn hạ, do sự trâu buộc ghét trâu ăn?
Em cầu khẩn anh thế không phải vì em thiết tha chi cái địa vị sinh viên trường Thuốc đâu! Em chỉ cầu ở anh sự thực mà thôi. Đã yêu nhau, dù một túp lều tranh với hai trái tim, người ta cũng có thể tự thấy mình sung sướng nhất đời được kia mà! Nhưng, em cần biết rõ sự thực. Em cần được có một chứng cớ hiển nhiên rằng anh, Lộc yêu quý của em, đã chẳng lừa dối em bao giờ, rằng em yêu anh, đặt cả tương lai, cả hy vọng, cả đời sống của em ở anh là em không nhầm. Anh nhé, anh trả lời ngay nhé, trả lời ngay với những bằng chứng xác thực. Em khổ sở lắm. Em chờ phúc thư của anh như kẻ tử tội chờ lệnh ân xá. Sự ngờ vực hiện đang đốt héo lòng em.
Tha thiết hôn anh
DUNG
Tội Nhân Hay Nạn Nhân Tội Nhân Hay Nạn Nhân - Lan Khai Tội Nhân Hay Nạn Nhân